Trong tiếng nước chảy ầm ầm, trên mặt nước đột nhiên ló lên đầu
người. Từng dòng nước nhỏ từ trên đầu tóc người đó chảy xuống, gương mặt có hơi chút tái nhợt.
Người đó chính là Thu Trường PhongCho dù sông nước cuồn cuộn, sóng to gió lớn cỡ nào, hắn vẫn có thể thoát ra được. Cho dù ngọn lửa quỷ quái
có ẩn chứa địa hỏa kia cũng không thể đốt chết được hắn. Hắn chẳng những không chết, mà tay trái của hắn còn nắm chặt lấy một người nữa.
Người đó mặc bộ y phục đơn giản màu đen, vẻ mặt có chút tiêu tụy. Lão chính là Diêu Nghiễm Hiếu
Thu Trường Phong vác Diêu Nghiễm Hiếu lên trên vai, cả người lảo đảo
đi lên bờ. Sau khi đặt Diêu Nghiễm Hiếu lên bãi cổ trên bờ, hắn ngồi
phệt xuống thở dốc. Lúc vừa rồi, hắn vận dụng sức mạnh kéo Diêu
NghiễmHiếu xuống nước. Cả người ra sức bơi vào bờ. Đến hiện tại, vào đến bờ rồi mà nội tâm của hắn vẫn còn có chút rung rẩy sợ hãi.
Mây cuộn sóng trào, biển lửa màu xanh ngọc ở phía xa vẫn đang bốc lên hừng hực.
Lửa xanh khói xám xông thẳng đến tận mây. Trong ánh nằng chiều lan
tỏa, bầu trời phương đông có phần trong trẻo khắc nghiệt nhưng trong đó
còn có chút cô tịch.
Tuy nước sông vẫn cuộn trào dữ dội, nhưng trong mắt Thu Trường Phong
hiện tại, mặt sông xanh ngắt đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.Hắn quay
đầu sang thì đã thấy Diêu Nghiễm Hiếu ngồi dậy nhìn về phía mặt sống.
Diêu Nghiễm Hiếu bình tĩnh nói: “Hay cho một tràng lửa lớn.”
Hai người đều mang bộ dạng cực kỳ chật vật, cả người ướt sũng. Nhưng
Diêu Nghiễm Hiếu vẫn giữ nguyên bộ dạng cổ quái, cũng giống như dáng vẻ
luôn luôn trầm tĩnh của Thu Trường Phong.
Trải qua trận lửa lớn vừa rồi. Sống chết cách nhau một sợi chỉ nhỏ,
ngay cả Thu Trường Phong cũng phải toát mồ hôi lạnh. Nhưng Thu Trường
Phong vẫn hết sức để ý. Trên thuyền, từ đầu đến cuối, chỉ có riêng Diêu
Nghiễm Hiếu vẫn giữ được bộ mặt đờ đẫn.Diêu Nghiễm Hiếu dường như không
biết đến việc, lửa có thể đốt chết người, không hề vội vàng chạy trốn,
cũng không biết rằng, nếu không trốn, sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy
ngày mai.
Biểu hiện của Diêu Nghiễm Hiếu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thu Trường Phong vẫn cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu dường như quá bình
tĩnh. Đại Minh Thiên Hạ có thể có trường tồn thịnh thế như ngày nay thì
không thể không nhắc đến Chu Lệ. Nhưng nào có ai biết, tác dụng của Diêu Nghiễm Hiếu cũng cực kỳ quan trọng.Xây dựng Vĩnh Lạc Đại Điển, mở rộng
Vân Hà, khôi phục con đường buôn bán giữa hai miền Nam Bắc Đại Minh,
khôi phục những vết thương trong chiến tranh, chinh phạt Thát Đát và bộ
tộc Ngõa Lạt, diệt trừ tai họa ngầm cho Đại Minh, tuyên dương đạo nghĩa
Trung Hoa cho các nước Tây Dương. Chu Lệ dựa vào những việc này mà xây
dựng nên thiên hạ thái bình, uy danh của Đại Minh lan xa bốn biển. Nhưng những công tích vĩ đại này, phần lớn đều có sự tham dự của Diêu Nghiễm
Hiếu .
Hiện tại, Nhật Nguyệt ca muốn trở mình, sự việc Chu Doãn Văn muốn
mượn sức mạnh của Đông Doanh để đoạt lại vương vị là một chuyện vô cùng
trọng đại. Mặc dù, Chu Lệ đã đưa trách nhiệm bình loạn giao choTriệu
Vương và Cẩm Y Vệ. Nhưng Thu Trường Phong đã nhìn ra từ lâu việc mà Diêu Nghiễm Hiếu phải làm còn quan trọng hơn Triệu Vương rất nhiều. Hơn nữa, chắc chắn nó còn có quan hệ với chuyện của Chu Doãn Văn.
Hán Vương và Cẩm Y Vệ đi bình loạn Đông Hải chỉ trị được phần ngọn. Diêu Nghiễm Hiếu đi Kim Sơn mới là trị phần gốc.
Kim Sơn lưu kệ, nhất định là nơi mấu chốt trong Nhật Nguyệt ca.
Có thể thấy, ngay cả thái tử thân sinh và Hán Vương mà Chu Lệ cũng
không hoàn toàn tin tưởng. Chỉ có, Diêu Nghiễm Hiếu mới là người màông
ta tin tưởng nhất.
Nhưng một người rất được tín nhiệm, tại sao lại giống như một bức tượng gỗ?
Nghĩ đến đây, Thu Trường Phong cũng nhịn không được phải cười trừ.
Hắn cũng bắt đầu tin, trong trời đất này thật sự tổn tại mười vạn Ma
quân. Chu Doãn Văn có thể chỉ huy mười vạn Ma quân đánh với trăm vạn
hùng binh của Đại Minh sao?
Chu Doãn Văn dựa vào cái gì mà có thể chỉ huy được mười vạn Ma
quân?Việc này giống như một câu chuyện thần thoại. Nhưng Diêu Nghiễm
Hiếu lại không chút nghi ngờ, khăng khăng tin chắc điều đó. Thu Trường
Phong cũng bị niềm tin của Diêu Nghiễm Hiếu ảnh hưởng nên đã bắt đầu có
chút tin tưởng vào nó. Nhưng nhìn thấy khoảng khắc vừa rồi, vẻ mặt thấy
chết không sờn của Diêu Nghiễm Hiếu, niềm tin của Thu Trường Phong đã
bắt đầu lay động.
Chu Doãn Văn điên rồi, vì vậy hắn mới làm ra những việc điên cuồng.
Diêu Nghiễm Hiếu thoạt nhìn cũng điên rồi, bằng không thì tại sao lại
không sợ chết?Thu Trường Phong suy nghĩ đến đây, nhưng suy nghĩ thầm kín của hắn cũng bắt đầu rối loạn. Hắn nhìn về phía con sông lớn đang trôi
về phương Đông, trong miệng thốt ra một câu: “Nhưng lửa có lớn hơn nữa
rồi cũng có lúc phải tắt.”
Ngọn lửa xanh cuối cùng cũng tàn lụi trong ánh chiều tà rực rỡ. Từ xa nhìn lại giống như ngọn lửa xanh đã đốt lan đến bầu trời.
Khóe miệng Diêu Nghiễm Hiếu hơi nhếch lên nhưng lão không cười mà
nói: “Ngươi đã không làm cho chúng ta thất vọng.” Lão dùng chúng ta ở
đây, hình như để chỉ lão và Chu Lệ …Thu Trường Phong im lặng suy nghĩ.
Hắn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Diêu Nghiễm Hiếu . Hắn biết rõ ý của từ chúng ta nhưng hắn không nói ra. Đây là một bí mật của hắn.
Hiện tại, hắn không thể bộc lộ bí mật này với bất cứ người nào.
Nhìn về ánh tàn dương đỏ như máu, nhưng đột nhiên khủng cảnh thảm thiết trên sông làm hắn nghĩ đến khung cảnh máu tanh năm xưa.
Chuyện cũ dễ quên nhưng chuyện cũ cũng khiến người khác khó quên.
Hắn sẽ mãi nhớ đến cành liễu mỏng manh như cơn mưa hoàng hôn đó.Hắn
cầm một cái bánh bao khô nứt, đứng như trời trồng quan sát khung cảnh ở
đầu cầu.
Người đẹp mỏng manh như cành liễu, ngày ngày mong nhớ.
Dưới nhánh liễu mùa hạ, vạt áo trắng tung bay, ngọc nhan mỏng mỏi,
ngóng trong đêm ngày. Nhưng cuối cùng hắn vẫn xoay người bước đi vào con ngõ tối.
Có đôi khi, một lần bỏ lỡ chính là đánh mất cả đời.
Có đôi khi, đã lựa chọn là không thể quay đầu lạiLiễu kia xanh mượt,
hoa liễu tung bay đây trời như tuyết rơi. Hắn nắm nhìn đôi bàn tay nhỏ
bé trắng như ngọc đang vịn trên thành cầu lần cuối. Kẻ làm việc lớn thì
không thể quay đầu chùn bước. Một đi sẽ không bao giờ có thể trở lại,
hắn vẫn kiến quyết đi. Có lẽ bởi vì, nhiết huyết tuổi trẻ của hắn lúc đó đang tràn đầy.
Trong lúc hắn đang trầm tư, Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên lên tiếng: “Đi thôi.”
Thu Trường Phong thu lại suy nghĩ, đôi mày nhíu lại. Hắn nhìn về phía mặt sông, trong lòng có chút do dự.Trên thuyền nhỏ có tổng cộng bốn
người. Nhưng hiện tại, chỉ có hai người họ lên bờ, còn Diêu Tam và Ngộ
Tính thì không biết ở nơi đâu. Trong mênh mông sóng nước, cho dù Thu
Trường Phong có tự phụ với năng lực của bản thân cũng không thể đem theo hai người lao ra khỏi dòng nước.
Sống chết trước mắt, hắn chỉ có thể cứu được một mình Thượng Sư. Hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trong lòng hắn có hơi chút áy náy với gã mắt to mày rậm Diêu Tam Tư
kia nhưng căn bản là sức của hắn có hạn, chỉ có thể hy vọng cho DiêuTam
có thể thoát khỏi dòng xoáy.
Nhưng đây là Trường Giang, nơi sóng cả cuồn cuộn. Cho dù có thoát khỏi dòng xoáy cũng khó mà sống sót.
Diêu Nghiễm Hiếu đứng lên, Thu Trường Phong cũng đứng lên theo. Hắn
vốn định lên tiếng hỏi cái gì đó, nhưng lại thấy Diêu Nghiễm Hiếu đã lê
cái thân hình ướt sũng của mình đi về hướng đông. Thế nên, hắn cũng chỉ
có thể im lặng đi theo.
Hai người không tìm thấy đội thuyền nào. Nhưng cho dù tìm thấy, sợ
rằng cũng không có tâm tư mà đi thuyền. Vì vậy, hai người chỉ có thểđông tiến men theo dòng Trường Giang xuôi về hạ lưu. Đây chính là phương
hướng đến Kim Sơn.
Rất hiển nhiên là Diêu Nghiễm Hiếu muốn đi Kim Sơn.
Mặc dù lão đã già nhưng cách làm việc lại rất kiên quyết. Người có
thể làm việc lớn trên đời này, bất kể đã định ra mục tiêu nào rồi thì
chắc chắn sẽ làm tới cùng. Những người đó sẽ không dễ dàng bỏ dỡ nữa
chừng.
Đương nhiên, Diêu Nghiễm Hiếu là người làm việc lớn.Thu Trường Phong
vẫn đi theo Diêu Nghiễm Hiếu. Hơi thở của hắn đã dần bình ổn trở lại,
đầu óc cũng trở nên bình tĩnh hơn. Cho dù trải qua một đợt phong ba kinh Đào Hãi Lãng, lại phải liên tục lên đường, nhưng thể lực của hắn cũng
đã bắt đầu hồi phục. Hắn đã từng trải qua bảy năm khổ luyện như sống
trong địa ngục. Bảy năm sống chịu đựng như một con kiến mới có thế trong ba năm mà thăng chức từ giáo úy lên thành thiên hộ, thậm chí còn nhận
được sự thưởng thức và khen ngợi của Diêu Nghiễm Hiếu
Trên đời này vốn không việc nào chỉ cần làm một lần là xong.Quá trình rèn luyện hơn mười năm khiến cho dáng người của hắn có hơi gầy, nhưng
trong đó lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn.
Nhưng hơi thở của Diêu Nghiễm Hiếu đã dần trở nên nặng nề. Thu Trường Phong vốn đang trong thời kỳ sung mãn nhất. Còn Diêu Nghiễm Hiếu đã ở
vào độ tuổi xế chiều. Vì thế, Thu Trường Phong đề nghị với Diêu Nghiễm
Hiếu nên dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp. Nhưng đột nhiên, từ
rừng cây phía trước có tiếng bước chân vọng đến.
Con mắt của Thu Trường Phong hơi nhướng lên, nhưng sau đó lại không
đề phòng người vừa tới nữa. Hắn nghe được bước chân và hơi thở củangười
đó khá nặng. Dĩ nhiên, kẻ đó không phải là cao thủ, có thể chỉ là nhưng
thôn dẫn ở những thôn xóm gần đây.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ, Thu Trường Phong có chút sững sờ vì suy đoán của hắn đã sai.
Khi người vừa đến nhìn thấy hai người bọn họ cũng sững sờ chôn chân tại chỗ.
Bộ quần áo người kia đang mang vẫn còn có chút ẩm ướt, tóc tai cũng
dích bết lại thành từng sợi lớn. Vẻ mặt chất chứa sự mệt mỏi, đôi mắt mở trừng giống như đèn lồng. Sau một lát, người đó bất ngờ la lên:“Thượng
Sư, Thu Thiên Hộ, thì ra là hai người!”
Người nọ không ngờ lại chính là Diêu Tam Tư.
Thu Trường Phong không ngờ được sóng nước cuồn cuộn của Trường Giang
cũng không dìm chết được Diêu Tam Tư. Tuy có chút bất ngờ nhưng hắn cũng rất vui, ngơ ngẩn cả nữa này mới lên tiếng: “Ngươi … đang tìm kiếm
chúng ta?”
Khuôn mặt Diêu Tam Tư hơi đỏ lên, im lặng cả buổi mới thốt lên được:
“Phải …” Tinh thần của gã đột nhiên tỉnh tại lại, vội vàng lên tiếng
hỏi: “Thiên Hộ đại nhân, Thượng Sư, chúng ta phải làm gì bây giờ?”Diêu
Nghiễm Hiếu thỏng thả nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm nói: “Chỉ cần không chết, dĩ nhiên sẽ phải đi Kim Sơn. Đi thôi.” Ông cũng không nói nhiều
lới, lập tức đứng dậy cất bước đi về hướng Đông.
Thu Trường Phong liếc nhìn đánh giá Diêu Tam Tư, trong lòng thầm
nghĩ. Nếu Diêu Tam Tư đi tìm bọn họ, chắc chắn phải đi tìm ở khu vực ven sông chứ không thể đi khỏi bờ sông. Hướng đi của gã chính là hướng đi
về Nam Kinh … Chẳng lẽ, gã đã thoái ý? Ai, ta vốn không nên dẫn gã theo.
Trong lòng hắn có phần hối hận. Không phải hắn cảm thấy Diêu Tam Tưđi theo có chút vô dụng, mà bỗng dưng con đường phía trước vô cùng nguy
hiểm. Thậm chí, nguy hiểm còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Nói không
chừng còn có thể chết trên đường đi.
Nhưng hắn vẫn không lưu tâm đến điều đó, vẫn tiếp tục đông hành cùng Diêu Nghiễm Hiếu
Diêu Nghiễm Hiếu nói không sai, chỉ cần không chết thì vẫn sẽ tiếp
tục đi đến Kim Sơn. Đây vốn dĩ là số mệnh, số mệnh của hắn và Diêu
Nghiễm Hiếu !
Diêu Tam Tư nhìn về bóng hai người đang đi xa dần, trong lòng
độtnhiên có chút xấu hổ. Thất sự đúng như Thu Trường Phong phán đoán.
Vừa rồi, trong đầu gã quả thực có ý định về nhà. Một Bách Hộ chưa từng
mạo hiểm như gã, trải qua làn ranh sinh tử như vừa rồi, đột nhiên làm gã nhớ đến người chị kiên quyết không để cho gã đi mạo hiểm. Lúc trước gã
còn không hiểu ra nỗi khổ sinh tử ly biệt của nhân gian. Hiện gã đã hiểu được, bỗng nhiên tâm trạng muốn trở về gặp lại tỷ tỷ trở nên mãnh liệt.
Vừa rồi, trên thuyền còn có bốn người. Trong nháy mắt, bỗng dưng chỉ
còn lại mình gã lẻ loi trơ trọi đối mặt với dòng nước lớn. Gã lúc đó
bỗng nhớ về người chị của mình, trong lòng chợt nỗi lên sợ hãi chưa từng có. Có đôi khi mạo hiểm sẽ không thú vị như trong tưởng tượng của
mọingười.