Mưa phùn mịt mù. Mưa dầm thấm lâu, mặt đất đã trở nên nhão nhoét.
Giang Nam đang là mùa mưa xuân đẹp như một nàng thơ, thế nhưng mưa phùn ở Phủ Thuận Thiên lại mang theo giá lạnh buốt đến tận óc.
Trong màn mưa bụi mịt mùng, con phố dài chìm trong tiếng huyên náo ầm ĩ. Kể từ sau khi thiên tử hạ lệnh chuẩn bị dời đô về phủ Thuận Thiên
(1), biên thành nơi phương bắc vốn dĩ khắc nghiệt, đang phồn hoa lên
từng ngày.
(1: Năm 1368, Chu Nguyên Chương (Minh Thái Tổ) thống nhất Trung Quốc, lập ra nhà Minh (1368-1644), đóng đô ở phủ Khai Phong, cố đô của triều
Bắc Tống. (nay là thành phố Khai Phong tỉnh Hà Nam). Thủ đô Ðại Ðô của
nhà Nguyên được đổi tên thành Bắc Bình. Năm 1403, Chu Lệ (Minh Thành Tổ) lên ngôi, đổi tên phủ Bắc Bình, đất phong của mình thời còn làm Yên
Vương thành phủ Thuận Thiên. Ba năm sau (1406), Minh Thành Tổ tổ chức
quân dân tiến hành các công
Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, mưa bụi rơi càng dày đặc. Toàn thể Phủ
Thuận Thiên dần dần náo nhiệt hẳn lên. Duy nhất chỉ có chùa Khánh Thọ là từ đầu đến giờ vẫn là một ngọn tháp cao đứng sừng sững, với những bức
tường màu đỏ rực lạnh lùng nhìn muôn dân trăm họ đi ngang qua. Những
dân chúng đang ở trước cửa chùa Khánh Thọ, đồng loạt không kìm được phải nín thở, đầu cúi gằm vội vàng hấp tấp bước nhanh qua.
Đột nhiên, "Bong", một tiếng vang lớn từ bên trong chùa vọng ra, phá
vỡ sự mê đắm của màn mưa yên ả, đánh thức giấc mộng xuân. Có một người
dân đang mang quanh gánh sợ tới mức ngã phệt xuống đất, bánh bao trong
giỏ lăn lóc đầy mặt đất. Đứa nhỏ mà y dẫn theo dường như cũng cảm giác
được có điều gì đó không ổn sắp tới, sợ tới mức khóc oa oa váng
lên.trình xây dựng liên tục trong mười tám năm trời, tới năm 1424, các
công trình ấy hoàn thành, vua Thành Tổ dời đô tới phủ Thuận Thiên, đồng
thời đổi tên nơi đây thành Kinh Sư - tức là Bắc Kinh ngày nay.)Người dân đó liếc nhìn ngôi chùa với vẻ mặt hoảng hốt, quên cả thu nhặt bánh bao
mà đưa tay bịt kín miệng đứa bé, tay kia ôm ngang lưng nó muốn bỏ đi
ngay lập tức. Nhưng y vừa mới chạy được có vài bước, bàn chân đã giống
như bị đóng đinh trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
Cuối con phố dài, bỗng dưng có một đội ngũ rầm rập chạy đến, nhanh
như gió cuốn, chỉ thoáng cái đã đến trước mặt người dân nọ. Toàn bộ đoàn người này đều mặc phi ngư phục không một ai là ngoại lệ, eo đeo Tú Xuân Đao, sắc mặt lạnh lùng.
Dân chúng trên phố đều vô thức ngồi xổm xuống cúi đầu, vẻ mặt hết sức sợ hãi. Ở kinh thành, người không biết hoàng đế có rất nhiều, nhưng
chắc chắn không ai là không biết tới đám người này.
Đoàn người vừa mới tới chính là thân binh của Thiên tử danh tiếng
hiển hách cả kinh thành -- Cẩm Y Vệ!Kẻ cầm đầu có một vệt hằn sâu vào
giữa mi tâm, giống như vết sẹo do đao chém, khuôn mặt vô cùng âm trầm
nhìn sang người dân nọ, "Đang yên đang lành sao phải chạy?"
Đứa bé thấy cảnh tượng căng thẳng như vậy, kinh hãi trợn tròn hai
mắt, quên cả khóc. Người dân nọ run lẩy bẩy nói: "Tiểu. . . Tiểu nhân. . ." Y run rẩy không ngừng, không sao nói ra được một câu cho trọn vẹn.
Kẻ cầm đầu mất kiên nhẫn khoát tay chặn lại. Người dân nọ nhìn thấy, lập tức quỳ xuống van xin thảm thiết: "Đại nhân, tha mạng!"
Sắc mặt người đó âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không một chút động lòng
trước lời khẩn cầu của người dân nọ, ra lệnh: "Thu Thiên Hộ, Diêu Tam
Tư, hãy điều tra xuất thân của người này!" Dứt lời, lão ta sải bước lao
vọt vào trong chùa Khánh Thọ.
Cẩm Y Vệ giống như thủy triều theo sau, không khác gì một trận cuồng
phong quét qua cửa chùa,chỉ một thoáng biến mất không còn tăm tích. Lúc
này, đứa bé mới "Oa" một tiếng, khóc váng lên.
Người dân nọ run rẩy giống như lá thu trong gió, nhưng vẫn không quên gắng sức bịt chặt miệng đứa bé. Y cúi xuống nhìn thì thấy sắc mặt đứa
bé trở nên đỏ sậm, không thể thở được, thì ngay lúc đó một bàn tay xòe
ra trước mặt nó.
Người dân nọ hoảng sợ thốt lên: "Đại nhân, ngài. . ." Y đột nhiên
không sao nói tiếp được nữa. Đứa bé cũng nín bặt, ngơ ngác nhìn vào một
con châu chấu đang nằm trên bàn tay đó.
Con châu chấu màu xanh lá mạ, làm nổi bật màu trắng nhợt nhạt của bàn tay đang cầm nó. Bàn tay thanh tú đầy sức mạnh, khẽ nhón con châu chấu
không một chút lay động, ổn định như một ngọn núi. Sắc mặt của chủ nhân
bàn tay đó cũng tương đối tái nhợt, giống như cả ngày không phơi ra ánh
mặt trời. Trong lúc trầm mặc, hắn thể hiện ra một phần như mê như say
của mưa
[Truyện được các thành viên nhóm Bạch Ngọc Nguyện dịch. Mời bạn tham
gia với diễn đàn.]xuân. Nhưng thời điểm hắn nhìn đứa bé đó, khóe miệng
đột nhiên lộ ra nét tươi cười. Nụ cười tươi bình dị, nhưng lại giống như mây đen tan đi, khiễn cho người khác như đang được tắm trong nắng xuân.
Người dân chúng nọ chưa bao giờ tưởng tượng được, gương mặt tươi cười của một người lại có thể tạo ra biến đổi lớn như vậy. Y có thể cảm nhận được sự thân thiện của người nọ, nên không còn thấy sợ hãi. Đứa bé kia
hiển nhiên cũng cảm giác được điều đó, nó nhìn con châu chấu đó một lát, rồi đột nhiên thò tay ra cầm lấy con châu chấu. . .
Mặc dù trong lòng khá căng thẳng, nhưng người dân đó cũng không dám
quát đứa bé dừng lại. Sau khi cầm con châu chấu màu xanh vào tay, đứa bé mới phát hiện con vật này được bện bằng lá cây mã lan. Ngắm nhìn con
châu chấu bằng lá mã lan, gương mặt đầy nước mắt của đứa bé nở ra nụ
cười tươi, giống như một đóa hoa vừa gặp mưa.
Đứa bé đưa ánh mắt đầy mong chờ nhìn sang người đàn ông kia, giống
như đang hỏi dò có phảicon châu chấu này tặng cho nó hay không?
Người đàn ông có gương mặt tái nhợt kia chỉ khẽ gật đầu, rồi bỏ qua
đứa bé, quay sang hỏi người dân nọ: "Chuyện gì xảy ra vậy?" Giọng nói
của hắn khàn khàn, nhưng lại mang theo sự trầm tĩnh khôn tả.
Người dân nọ định thần lại, vội đáp: "Đại nhân, tiểu nhân đang đi
ngang qua đây để tới khu chợ đằng kia bán chút ít đồ ăn sáng, bỗng nghe
thấy tiếng chuông vang dội, sợ hết hồn cho nên mới té ngã. Chuông chùa
Khánh Thọ đã lâu lắm rồi không vang lên. . . Tiểu nhân muốn bỏ đi, nhưng lại đụng ngay phải mấy người đại nhân. . . Tiểu nhân thật sự là người
lương thiện, cầu xin đại nhân minh xét."
Một gã Cẩm Y Vệ mắt trố đứng bên cạnh nói: "Thu Thiên hộ, thuộc hạ
thấy người này không là kẻ xấu."Thu Thiên hộ di chuyển ánh mắt từ đám
bánh bao lăn lóc trên mặt đất lên người người dân nọ, hỏi vặn lại:
"Ngươi thấy bằng cách nào? Trên trán hắn viết như vậy sao?"
Gã Cẩm Y Vệ mắt trố đỏ ửng mặt, lúng túng đưa tay lên gãi đầu bảo: "Cái này thì. . ."
Người dân nọ căng thẳng hơn vài phần, biện hộ: "Đại nhân, tiểu nhân
thật sự là người lương thiện. Tiểu nhân là người gốc Cố An, thuận theo ý chỉ dời đô của Thiên tử tới đây đã được ba năm, từ đó đến giờ vẫn buôn
bán lặt vặt. . ."
Thu Thiên hộ gật đầu nói: "Tam Tư, ghi nhớ nơi trú ngụ của nhà hắn, sau đó thả cho bọn hắn đi."
Gã Cẩm Y Vệ mắt trố lên tiếng đáp lời. Người dân nọ cuống quít báo ra nơi ở và tên tuổi, sau đó dẫn đứa bé muốn đi ngay. Thu Thiên hộ nhặt
một cái bánh bao trên mặt đất lên, lên tiếng: "Thu nhặt hết những thứ đó lại đi!"Người dân nọ vội vàng thu nhặt quang gánh và đám bánh bao lăn
lóc, dẫn đứa bé hấp tấp bỏ đi.
Thu Thiên hộ thong thả bóc lớp vỏ ngoài chiếc bánh bao đang cầm trên
tay, xé một miếng cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống bụng. Bụng Diêu Tam
Tư kêu "Ùng ục" một tiếng. Lúc này gã mới nhớ ra chưa hết phiên trực đêm thì đã phải chạy ngay tới chỗ này, chưa kịp có gì bỏ bụng. Thoáng cảm
thấy hối tiếc vì vừa rồi quên không lấy mấy cái bánh bao miễn phí, gã
cười lấy lòng nói: "Thiên hộ đại nhân, ngài vẫn chưa ăn điểm tâm sao?"
Bắt gặp Thu Thiên hộ liếc nhìn vào cửa chùa, Diêu Tam Tư không nhịn
được cũng nhìn sang phía bên đó, hạ thấp giọng nói: "Thiên hộ đại nhân,
chuông chùa Khánh Thọ thật sự đã rất lâu rồi không vang lên. Chẳng trách Kỷ đại nhân lại khẩn trương dẫn theo chúng ta đến xem có chuyện gì xảy
ra như vậy. Theo ý ngài, thật sự đã xảy ra chuyện gì?"Thu Thiên hộ thản
nhiên đáp: "Vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao."