Thịnh Thế Sủng Hậu

Chương 32: Xúc Động.


trướctiếp



Vì sao không uống dấm, đối với vấn đề này Thẩm Ấu An không còn gì để nói, nhưng mà cúi đầu nhìn hoàng đế bệ hạ ủy khuất nằm sấp trên đùi nàng, nàng duỗi tay vỗ vai hắn.

Đối với trấn an của Thẩm Ấu An, bệ hạ tỏ ra rất thích, sau khi điều chỉnh tâm tình, lần nữa ngẩng đầu, đã khôi phục lại bình thường, có lẽ ý thức được vừa rồi mới thất thố, hắn lúng túng ho khan một tiếng, sau đó nghiêng người ngồi bên cạnh nàng; “Mỗi ngày trẫm đi sớm về trễ chính là sợ nàng nhìn thấy những tấu chương kia sẽ không vui, nháo những ngày này, xem ra trẫm tự mình đa tình rồi.”

Lời này rất ai oán, có thể không ai oán sao? Trọng sinh tới nay, hắn đối với Thẩm Ấu An nịnh nọt mọi cách, tự nhận là ngoan ngoãn phục tùng, Thẩm Ấu An cũng không giống như ban đầu cẩn thận như vậy, có đôi khi chủ động nói chuyện với mình, hắn tự cho rằng trong lòng Thẩm Ấu An có mình, nếu không sao nàng không kháng cự mình đụng vào chứ? Đương nhiên chỉ có bản thân hắn cho rằng nàng không kháng cự, hắn nghĩ tới hiện tại triều thần đều dâng tấu chương bảo hắn lập hậu, nếu để cho Thẩm Ấu An biết, trong lòng sẽ không vui, vì việc này, mỗi ngày hắn đều giống như tặc sợ lộ ra chút gì đó, náo loạn mấy ngày này, nàng một chút cũng không quan tâm.

Đôi mắt Thẩm Ấu An lóe sáng, không vui sao? Hình như không có, không biết tại sao, nàng cảm thấy bệ hạ sẽ không lập hậu, ít nhất là hiện tại sẽ không, hơn nữa, cho dù bệ hạ muốn lập hậu, nàng là một nữ quan cũng không thể quản được chuyện này.

Kỳ thật đối với Tề Cảnh Hoán, tình cảm của Thẩm Ấu An rất phức tạp, loại tình cảm này, thậm chí chính nàng cũng không rõ ràng, nếu nói hoàn toàn không thèm để ý, cũng không phải, thành thật mà nói, đối với đế vương trước mặt, nàng không dám nghĩ nhiều, cũng không thể nghĩ nhiều.

Tề Cảnh Hoán thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi nàng và Bích Đồng vui đùa ầm ĩ, nàng và Bích Đồng một người chạy một người đuổi theo, hắn đứng ở ngoài cửa nhìn mặt nàng tươi cười nên không nhẫn tâm đi vào cắt đứt nàng, nàng ở trước mặt người khác như thế, vì sao không chân chính mở rộng lòng mình trước mặt hắn?

Nghĩ tới đây, hắn học bộ dáng Bích Đồng, duỗi tay véo má nàng, nàng vốn không phải là mỹ nhân gầy yếu, mặc dù khung xương mảnh mai, trên người cũng có chút thịt, lúc mới vào cung gầy gò hơn nhiều, hiện tại được hoàng đế bệ hạ nuôi béo, mặt mùi cũng có chút thịt, mặc dù lúc nào Tề Cảnh Hoán cũng không đứng đắn ôm nàng, động thủ động cước với nàng, đây là lần đầu tiên véo mặt nàng, làn da ướt át bóng loáng, Tề Cảnh Hoán véo trong tay không tự giác được dùng ngón tay cái vuốt ve vài cái.

Trong nháy mắt mặt Thẩm Ấu An đỏ bừng, vặn vẹo trốn tránh tay hắn, đẩy bả vai hắn, nhỏ giọng nói; “Đau.”

Tề Cảnh Hoán buông tay ra, trêu ghẹo nói; “Thật sự là trắng mịn như bơ, mềm mại.”

Thẩm Ấu An mím môi, mu bàn tay vuốt ve gò má hơi nóng lên, vẻ mặt ai oán liếc Tề Cảnh Hoán.

Cái nhìn này, mang theo xấu hổ, mang theo ai oán, thêm vào đó là gò má ửng đỏ, đó là mê hoặc, là một nam nhân đều không chịu nổi, huống chi Tề Cảnh Hoán muốn nàng đã lâu, nhất thời vươn cánh tay muốn ôm nàng vào trong ngực một lần nữa.

Thẩm Ấu An thấy tay hắn thì biết là không ổn, vội vàng đứng dậy đầu cũng không quay lại chạy đi, chạy tới chỗ cái lồng thì dừng lại, mặc dù mới chạy được mấy bước, bởi vì chạy hơi gấp, có chút thở dốc, quay người thấy Tề Cảnh Hoán ngồi cười ở chỗ cũ không đuổi theo, có lẽ bệ hạ da mặt dày quen rồi, hiện tại không có đuổi theo, Thẩm Ấu An hơi kinh ngạc.

Làm như có thể nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Tề Cảnh Hoán khẽ nhếch môi, vẻ mặt trẫm biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Ấu An không được tự nhiên nghiêng đầu, làm bộ như không nhìn thấy.

Tề Cảnh Hoán cười hướng nàng vẫy vẫy tay, “Lại đây.”

Thẩm Ấu An rất rối rắm, người trước mặt là bệ hạ, nàng không qua là đại nghịch bất đạo, nếu như qua…

Thẩm Ấu An suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu kiên định lắc đầu.

Tục ngữ nói nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, vì có thể ăn được đậu hũ nóng, tất nhiên Tề Cảnh Hoán sẽ… Nóng lòng, nhưng mà dù gì hắn trọng sinh một lần, làm việc tất nhiên không thể so với tiểu tử hơn hai mươi.

Hắn hơi híp mắt lại, duỗi tay về phía sau, hài lòng nhìn Thẩm Ấu An run run, mặt phòng bị nhìn chằm chằm mình, chân còn từ từ dịch, giống như chuẩn bị tư thế, chỉ cần hắn vừa có động tác, nàng có thể lập tức chạy ngay, không thể không nói, Thẩm cô nương trải qua muôn ngàn thử thách mới tìm được cửa ra.

Tề Cảnh Hoán bưng chén trà bên cạnh lên, nhấp một miếng, nhíu mi, hít vào một hơi nói; “Lạnh.”

Nói xong còn giơ chén hướng về phía Thẩm Ấu An, ý là vì sao trà lạnh?

Thẩm Ấu An thấy thần sắc hắn không nói dối, nàng là nữ quan của Tề Cảnh Hoán, chức trách chính là hầu hạ Tề Cảnh Hoán, tất nhiên không dám để hắn uống trà lạnh, mặc dù trong lòng hơi không tin, nhưng mà vẫn từ từ bước đến bên cạnh Tề Cảnh Hoán, tiếp nhận chén trà trong tay hắn, đặt chén trà lên bàn thấp, đang muốn giúp hắn đổ chén trà mới, Tề Cảnh Hoán đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, dùng lực một chút kéo nàng vào trong lòng.

Thẩm Ấu An hơi xấu hổ, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng giãy giụa, có ý đồ tránh hắn ôm ấp… Không có kết quả.

Tề Cảnh Hoán nhìn bộ dáng nàng xấu hổ, đưa tay sờ lỗ tai nàng, thổi nhẹ vào lỗ tai nàng nói; “Dễ gạt như vậy.”

Thẩm Ấu An nghiêng đầu né tránh, Tề Cảnh Hoán thấy tai nàng phiếm hồng, khẽ cười thành tiếng; “Mấy ngày nay phần lớn trẫm đều ở ngự thư phòng, sao nàng không hỏi một chút chứ? Thật sự một chút cũng không quan tâm trẫm sao.”

Thẩm Ấu An cúi đầu cân nhắc, sau đó siết chặt quả đấm phát biểu quyết tâm; “Thân là nữ quan, vì bệ hạ trước tiên, không nên hỏi không hỏi, không nên nói không nói, hầu hạ tốt bệ hạ là được.”

“Thật sự vì trẫm trước, vô luận trẫm bảo nàng làm gì nàng đều nghe sao?”

Tề Cảnh Hoán chế nhạo nàng, bình thường với tình huống này, Thẩm cô nương lựa chọn phương thức câm miệng.

Cũng không biết bệ hạ có thói quen gì, mỗi lần thích ôm nàng ngồi không động, có lúc ngồi như thế hai canh giờ, Thẩm Ấu An vì duy trì một động tác trong thời gian dài mà bả vai hơi đau, bởi vì ở trong lòng Tề Cảnh Hoán cho nên nàng không dám lộn xộn, tuy chỉ ngồi không nhưng duy trì một động tác làm nàng chịu không nổi.

Nàng vừa mới động một cái liền bị Tề Cảnh Hoán đè eo xuống, Tề Cảnh Hoán cho rằng nàng muốn đứng dậy, ấn eo nàng tựa vào cổ nàng hít sâu một hơi nói; “Không được động, mấy ngày không gặp, rất nhớ.”

Đầu Thẩm Ấu An lập tức đầy hắc tuyến, tuy mỗi ngày bệ hạ đều bôn ba ở trên triều và ngự thư phòng, nhưng mỗi ngày rời giường dùng bữa và sinh hoạt bình thường vẫn do mình hầu hạ, sao trong miệng bệ hạ lại biến thành mấy ngày không gặp chứ?

Tư thế như vậy làm Thẩm Ấu An không thoải mái, muốn điều chỉnh tư thế, không nghĩ tới vừa mới động thì cảm giác được dưới eo mình có gì đó nhô lên, coi như là chưa biết mùi đời nàng cũng biết đó là thứ gì, nàng mở to hai mắt trừng Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán cũng bế tắc, hơi ủy khuất nói; “Đã bảo nàng đừng động, lần này thì có chuyện xấu rồi, chẳng lẽ nàng không biết nam nhân rất dễ xúc động.”

Thẩm Ấu An vừa nghe lời này vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt áo, lắp bắp nói; “Người, người… Có chuyện gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng xúc động.”

Tề Cảnh Hoán vốn nhịn rất vất vả, một động tác này của nàng, hơn nữa hai tay không ngừng đung đưa, dưới chân cũng đi theo ma sát một cái, hắn hít vào một hơi, ẩn trên thái dương có một chút mồ hôi lưu lại, nắm chặt quả đấm, cúi đầu thầm mắng, dùng tay kéo lấy cổ tay Thẩm Ấu An, cắn răng, hàm răng hơi run lên nói; “Nàng, nàng… Nàng nhanh xuống đi, nếu không trẫm sẽ xúc động.”

Loại thời điểm này Thẩm Ấu An tất nhiên không tiếp tục ngồi trên người hắn, từ trên người hắn nhảy xuống, muốn đi ra ngoài nhưng lại hơi bận tâm, xoay người thấy Tề Cảnh Hoán nghiến răng nghiến lợi siết chặt quả đấm ngồi chỗ đó, không tự giác được che miệng cười ra tiếng.

Ánh mắt Tề Cảnh Hoán quét tới, trầm giọng nói ra; “Nàng còn dám cười, nếu không phải nàng không muốn, trẫm làm sao còn nhịn vất vả như vậy, còn không nhanh bảo bọn họ đi chuẩn bị nước.”

Có đôi khi hành vi của mình có thể khống chế được, tựa như bây giờ, Thẩm Ấu An thề với trời, nàng thực sự không nghĩ cười, nàng muốn ngăn chặn xúc động muốn cười của mình, nhưng nàng không khống chế được.

Nếu là trước kia, vì giành được mỹ nhân cười một tiếng, tất nhiên Tề Cảnh Hoán đều nguyện ý làm gì đó, nhưng bộ dáng hiện tại quá mất mặt, chọc mỹ nhân cười khoan khoái, ông trời có mắt, tự chủ của hắn đối với Thẩm Ấu An không tốt như vậy, có đôi khi hắn nghĩ, nếu không cứ trực tiếp để nàng làm nữ nhân của mình, có thể người khác không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại rất rõ ràng, nha đầu kia rất bướng bỉnh, nếu nàng không tình nguyện mà bức bách nàng, với tính cách của nàng sẽ không nháo ở trước mặt mình, chắc chắn sẽ kìm nén trong lòng, hắn thà rằng nhịn một chút, chính mình nghẹn, cũng không thể khiến Thẩm Ấu An ủy khuất, dù sao hắn còn thời gian cả đời.

Thẩm Ấu An cũng không biết tại sao, dưới chân giống như đeo chì, đi không nổi, đứng ở nơi đó nín cười, nhưng mà không nín được, ở nơi đó cười ra tiếng.

Thất thố như thế, làm càn như thế, như bình thường, Tề Cảnh Hoán đã sớm nhào tới hôn nàng đến đầu óc choáng váng, nhưng mà hôm nay, Tề Cảnh Hoán yên lặng cúi đầu, sau đó yên lặng đưa tay sờ trán, nghiệp chướng.

“Nếu nàng cứ cười nữa, thì không cần bảo bọn họ chuẩn bị nước nữa đâu.”

Những lời này không hề ái muội, nhưng tràn đầy uy hiếp, Thẩm Ấu An cảm giác chì ở dưới chân không còn nữa, bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Tề Cảnh Hoán cúi đầu thầm mắng, “Sao nàng không có tiền đồ như vậy.”


trướctiếp