Lần này
Thẩm Ấu An dưỡng bệnh là thật dưỡng bệnh, hoàng đế bệ hạ phản lão hoàn
đồng trở về đột nhiên cắn rứt lương tâm, sau khi biết đầu đuôi câu
chuyện, lúc này liền để Cao Hòa đi qua nói Thẩm Ấu An yên tâm dưỡng
thương thật tốt, so với nỗi khổ tương tư muốn gặp nàng dâu của hắn, hiển nhiên vẫn là chân của nàng dâu quan trọng hơn, thời tiết lạnh thế kia
mà quỳ lâu như vậy, ngẫm lại hắn cũng cảm thấy đau lòng.Thẩm Ấu An nằm trên giường nửa tháng, sau khi Bích Đồng hết lần này đến lần
khác xác nhận nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn mới để nàng xuống giường.
Sau khi thương thế Thẩm Ấu An tốt hơn thì chuyện đầu tiên nàng làm đương nhiên là đến tạ ơn Tề Cảnh Hoán.
Lúc Thẩm Ấu An đến Diễn Khánh Điện Tây Noãn Các, hoàng đế bệ hạ đang
ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt để một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ để một bàn cờ, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ đang đánh cờ một mình.
Bình thường hoàng đế đều xử lý chính vụ ở thư phòng, nhưng ngẫu nhiên
cũng xử lý ở Diễn Khánh Điện Tây Noãn Các, Tây Noãn Các có thể nói là
một thư phòng khác của hắn.
Thẩm Ấu An xuyên qua cánh cửa tròn khảm hoa lê, khẽ khom người nói “Nô tỳ thỉnh an bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán nắm quân cờ trong tay, giống như lơ đãng nói “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Thẩm Ấu An đứng dậy, cúi đầu, lui sang một bên.
Tề Cảnh Hoán liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Lui xa như vậy làm cái gì, chẳng lẽ hắn sẽ ăn thịt nàng hay sao?
“Thẩm Tư Tẩm.”
“Có nô tỳ.”
“Cùng trẫm đánh một ván cờ.”
Thẩm Ấu An sửng sốt, lập tức căng thẳng tinh thần nói “Bệ hạ, nô tỳ…”
“Trẫm ra lệnh cho ngươi cùng đánh với trẫm một ván cờ.”
Hắn vừa nói vừa gõ nhẹ ngón tay lên bàn nhỏ, ánh mắt lạnh lùng bắn về
phía Thẩm Ấu An, hắn lại không khống chế được cơn giận, tật xấu này phải đổi, Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay.
Thẩm Ấu An cụp mắt xuống, nắm chặt mép váy đi về phía trước.
“Lên đây.”
Thấy nàng cẩn thận như vậy, Tề Cảnh Hoán liền bất giác nhẹ giọng, chỉ là tự bản thân hắn cho rằng lời này là ôn nhu nhỏ nhẹ, nhưng vào tai Thẩm
Ấu An lại có ý nghĩa là hắn không còn chút nào kiên nhẫn, lại còn có
chút khó xử, bệ hạ bảo mình đi lên, vậy, có phải cởi giày hay không? Đây chính là giường để ngủ đó, nói dễ nghe chút chính là long sàng.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng cắn môi một hồi ngẩng đầu, một hồi cúi đầu, bộ
dạng giống như hết sức khó xử, nhẹ giọng cười cười, cũng không muốn làm
khó nàng, sai người bày một bàn cờ khác lên.
Thẩm Ấu An nơm nớp lo sợ ngồi đối diện Tề Cảnh Hoán.
Sau khi ngồi Tề Cảnh Hoán thấy Thẩm Ấu An không động đậy, liền nhướng
mày ý bảo nàng chọn quân trước, An Bình Vương chính là một kẻ si mê đánh cờ, Thẩm Ấu An là chân truyền từ ông, đương nhiên cũng thích đánh cờ,
vì nàng từ nhỏ được An Bình Vương dạy bảo nên trên phương diện đánh cờ
đặc biệt chú trọng quy tắc, đánh cờ chính là đánh giá nhân phẩm.
Tề Cảnh Hoán để cho nàng chọn, nàng trực tiếp chọn quân trắng, trước kia khi cùng phụ vương đánh cờ nàng đều là quân trắng.
Dù gì cũng là nam tử phong độ, Tề Cảnh Hoán nhường Thẩm Ấu An đi trước,
Thẩm Ấu An cũng không khách sáo với hắn, trước kia mỗi khi đánh cờ cùng
phụ vương cũng là nàng đi trước.
Thẩm Ấu An mặc dù đam mê đánh cờ, nhưng lớn như vậy cũng chỉ đánh cờ
cùng phụ vương, cho nên nàng không tự giác liền đem Tề Cảnh Hoán so sánh với phụ vương của nàng.
Thẩm Ấu An là đích nữ duy nhất của Vương phủ, hơn nữa tuổi còn nhỏ lại
phải chịu tang mẫu thân, rất nhiều thứ đều là chính tay An Bình Vương
dạy bảo, nhất là kỳ nghệ, thì làm sao một hoàng đế thuở còn trẻ chỉ biết trèo cây trộm trứng chim như Tề Cảnh Hoán có thể so sánh được, đừng nói là sống lại một đời, kể cả trùng sinh tám đời thì hắn cũng không phải
đối thủ của Thẩm Ấu An trên phương diện đánh cờ.
Cho nên khi quân màu đen dần dần bị quân trắng vây quanh không đường để
đi thì sắc mặt hắn cũng chuyển dần đến màu sắc của quân cờ.
Cao Hòa ở một bên nhìn chằm chằm bàn cờ chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ “Ai da… cô nãi nãi của ta ơi, ngươi rốt cuộc có biết là nên nhường hoàng đế một bước hay không.”
Hiển nhiên, Thẩm Ấu An không biết nhường, cho nên khi quân đen trên bàn
cờ chỉ dùng chữ thảm, thảm, thảm để hình dung, nàng thoải mái tươi cười, có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, đến khi nàng
ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong vừa vặn chống lại đôi mắt Tề Cảnh
Hoán, hai người đều sững sờ một cái.
Thẩm Ấu An kinh hãi, tươi cười trên mặt cứng đờ, vội vàng đứng dậy quỳ xuống thỉnh tội.
Tề Cảnh Hoán cảm thấy đúng là tự bê đá đập chân mình, hắn tất nhiên biết rõ Thẩm Ấu An thích đánh cờ, vì muốn cùng nàng dâu của mình bồi đắp
tình cảm, nên hắn cố ý chuẩn bị bàn cờ để có thể tâm đầu ý hợp, nào biết nàng dâu lại quá lợi hại, trên bàn cờ đại sát bốn phương làm cho mình
mất hết mặt mũi.
Nhưng làm sao bây giờ đây? Mình cũng không thể cùng nàng dâu so đo được.
“Đứng dậy đi.”
Thấy nàng cẩn thận như vậy, trong lòng Tề Cảnh Hoán thở dài bất đắc dĩ,
rốt cuộc vẫn muộn một năm, nếu như sớm hơn một năm thì tốt rồi, nếu có
thể sớm một năm, tính tình của nàng bây giờ cũng sẽ không như vậy, hắn
nhất định là phải cẩn thận che chở, nhưng ít ra hiện tại cũng xem như
không trễ lắm.
Thẩm Ấu An cúi đầu, lui sang một bên, giống như ngày thường, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân.
Tề Cảnh Hoán nhìn nàng, so với bộ dạng trong trí nhớ trẻ hơn chút ít,
cũng so với người trong trí nhớ biết điều hơn rất nhiều, cũng phải, đã
trải qua nhiều chuyện như vậy, tượng đá cũng có thể bị mài mòn, huống
chi một người còn sống sờ sờ, hắn nghĩ, nếu năm đó hắn không bức bách
đối đãi nàng khổ sở, có lẽ, nàng vẫn sẽ giả vờ nhu thuận động lòng
người, và có lẽ đến cuối cuộc đời hắn cũng sẽ không biết, hóa ra nàng
cũng biết nổi giận như thế.
Kiếp trước, không biết bao lần hắn tỉnh giấc lúc nửa đêm, mơ thấy nàng
cười nói tự nhiên, chỉ khi nào hắn dựa vào gần, sẽ nghe được nàng lên
án, nàng nói, bệ hạ, nô tỳ cũng là người, một người sống sờ sờ, nô tỳ
cũng có tình cảm, cũng có tri giác, có lẽ ở trước mắt ngài nô tỳ sẽ
không khóc không cười, nô tỳ cảm giác mình giống như con quái vật vậy,
ngài buông tha nô tỳ đi, An Bình Công phủ, ngài muốn như thế nào sẽ là
như thế.
Kỳ thật, làm sao hắn lại không biết, vô luận hắn làm nhục nàng như thế
nào, vô luận nàng quỳ gối trước mặt mình kêu mình là bệ hạ, nhưng trong
xương nàng vẫn là Quận chúa cao ngạo của An Bình Vương phủ kia.
Thẩm Ấu An cảm nhận được ánh mắt của Tề Cảnh Hoán, trong lòng nghi hoặc, lại sợ hãi.
“Đều đi xuống đi, một đám người vây quanh trẫm là có ý gì, Thẩm Tư Tẩm lưu lại hầu hạ, những người khác đi xuống đi.”
Nên đến vẫn phải đến, vốn dĩ cho rằng bệ hạ cho Thẩm Ấu An dưỡng bệnh
nửa tháng vừa rồi thì cũng khoan dung một chút đối với nàng, không nghĩ
tới Thẩm Ấu An vừa mới khỏi hẳn bệ hạ lại bắt đầu tìm cớ.
Không phải vô cớ bọn họ nghĩ như vậy, sự thật là trước đây Tề Cảnh Hoán
đã làm nhiều việc xấu lắm, nên bọn họ không thể không suy đoán, bệ hạ
đây là đang muốn tìm chuyện làm khó dễ Thẩm Tư Tẩm, thật sự là đáng
thương cho một mỹ nhân nũng nịu như Thẩm Tư Tẩm.
Tướng mạo Thẩm Ấu An không quyến rũ, tính cách dịu dàng hào phóng, cùng
nàng ở chung dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, lại thêm nàng trời xinh
là cao quý từ trong xương, khiến người ta cảm thấy nàng nên được nuông
chiều, mỗi lần bệ hạ gây sự với nàng, trong lòng bọn họ phần lớn đều
đồng tình.
Bích Đồng lo lắng nhìn nàng một cái, liền đi theo mọi người cùng nhau lui xuống.
“Thẩm Ấu An.”
“Có nô tỳ.”
“Ngồi đi.”
Tề Cảnh Hoán vỗ vỗ băng ghế bên cạnh, sau cùng bổ sung thêm một câu “Đây là mệnh lệnh.”
Trong nửa tháng này bệ hạ đã hạ các loại mệnh lệnh ly kỳ cổ quái Thẩm Ấu An đã lĩnh giáo qua một phen, lúc này sớm đã thấy nhưng cũng không thể
trách.
“Hôm đó, vì sao Lâm Chiêu Dung phạt ngươi.”
Không phải Tề Cảnh Hoán đã biết rõ còn cố hỏi, hắn đã sớm biết mọi
chuyện, nhưng từ lời nói mờ mịt của Cao Hòa cộng với những gì hắn còn
nhớ thì đại khái là hôm đó chính hắn cố ý để Thẩm Ấu An gặp Lâm Chiêu
Dung, có thể đúng là hắn biết rõ mới phải làm bộ không biết, bởi vì tất
cả mọi người đều cho rằng hắn là cố ý, mặc dù sự thật đúng là như vậy,
nhưng hắn muốn để Thẩm Ấu An biết rằng, hắn không phải cố ý.
Quả nhiên, Thẩm Ấu An nghe lời hắn xong sững sờ một cái, tùy tiện nói
“Hôm đó, nô tỳ đụng phải Chiêu Dung nương nương nên mới bị phạt.”
“Nói hươu nói vượn, ngươi là một nữ quan ở Ngự tiền, vô duyên vô cớ sao
lại đụng phải Lâm Chiêu Dung, nhất định là Lâm Chiêu Dung kia ngang
ngược, vô cớ kiếm chuyện để phạt ngươi.”
Như thế này, như thế này thì bảo Thẩm Ấu An phải nói sao đây, nói là Lâm Chiêu Dung kia đúng là cố ý, còn nói chuyện này không phải là bệ hạ
ngầm cho phép sao? Hiển nhiên nàng không dám nói, ai biết đây cũng là
không phải bệ hạ cố ý chứ? Trước mắt, tốt nhất là nên im lặng.
“Trong ngày thường trẫm bận rộn chính vụ, đúng là không biết rõ bên cạnh vẫn còn có loại người như thế, ở trước mặt trẫm thì dịu dàng cười nói,
nhưng sau lưng lại ác độc tàn nhẫn như thế, thật sự đáng hận.”
Hoàng đế bệ hạ nói hiên ngang lẫm liệt, giống như chuyện này hoàn toàn
không hề có liên quan gì đến hắn, Thẩm Ấu An cũng chỉ có thể nghe.
Chắc là không có người phụ họa, hoàng đế bệ hạ cũng cảm thấy vô nghĩa,
Thẩm Ấu An thấy hắn không nói, vội vàng dâng một chén trà lên.
Tề Cảnh Hoán tiếp nhận chén trà, nhấp một miếng, tự nhiên nâng chén trà
cho nàng, trong nháy mắt hắn chợt rung động, đã bao lâu rồi không giống
như thế này, người trong lòng hắn vẫn còn đang ở đây, thật tốt, kiếp
trước lúc nào hắn cũng thích ngủ, bởi vì chỉ có ở trong mộng mới có hình bóng của nàng, vừa tỉnh dậy nàng liền biết mất không thấy đâu nữa,
nhưng mà lại thường xuyên mất ngủ, ngủ không yên, có đôi khi hắn ngủ
thiếp đi, ở trong mộng, lại bị vết máu lớn kia làm bừng tỉnh, nhưng hôm
nay, người trước mắt lại tồn tại rõ ràng, là sống sót.
“Bệ hạ, bệ hạ.”
Thẩm Ấu An nghiêng đầu gọi hắn.
“Làm sao vậy?”
Tề Cảnh Hoán khôi phục bình thường.
“Thân thể bệ hạ khó chịu hay sao, có cần gọi thái y đến kiểm tra hay không?”
Tề Cảnh Hoán thầm hít sâu một hơi, khép hờ hai mắt, thầm nghĩ, mọi
chuyện đều đã qua, đều đã qua hết rồi, những chuyện kia cũng chỉ là một
giấc mộng, hiện tại mới là chân thật.
Hắn nhếch miệng cười với Thẩm Ấu An một cái, lại khiến Thẩm Ấu An một
lần nữa kinh hãi toát mồ hôi lạnh, ngày thường bệ hạ mà cười như vậy,
nếu không phải là có chuyện tốt thì nhất định là nàng gặp xúi quẩy.
Nàng lại không phải người ngu, sao lại không nhận ra địch ý của bệ hạ
đối với nàng, nhưng nửa tháng này tu dưỡng làm cho nàng chút nữa quên
mất người trước mắt này vẫn là vị hoàng đế kia, có lẽ lúc càng đứng gần
hắn, thì trong lòng nàng mới càng sợ hãi, tựa như giờ phút này, nàng cố
nén ngồi ở chỗ này, nhưng chỉ có nàng mới biết rõ, nàng nắm chặt bàn tay lại, tất cả đều là mồ hôi, chân của nàng không ngừng run rẩy, đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ vị đế vương hỉ nộ vô thường trước mắt này.