Tư duy Thái hậu trống rỗng, một hồi lâu mới khàn khàn hỏi, “Con hỏi nàng làm chi?”
Thái hậu vốn cho rằng, bộ dáng hiện giờ của Lý Hồng Mậu giống như
người mới biết yêu lần đầu, mà hiện thời hắn lại hỏi thăm Thẩm Ấu An, bà nghĩ thầm, không hay rồi, con dâu bà hình như có rất nhiều người yêu
thích, ngay cả cháu bà bây giờ cũng thích con dâu bà, làm thế nào cho
tốt đây. Kể từ khi Tề Cảnh Hoán thẳng thắn nói với bà rằng, hắn chỉ có
phản ứng với mỗi Thẩm Ấ An, ở trong lòng Thái hậu, Thẩm Ấu An liền thành một miếng bánh thơm, bà nghĩ như thế nào cũng thấy Thẩm Ấu An thật tốt, thỉnh thoảng bà còn lấy khăn tay mà con dâu bà hiếu kính cho bà ra, để
cảm thụ hơi thở của nàng ấy. Nhưng bây giờ, chất tử bà thích nhất lại đi hỏi thăm nàng dâu bà thích nhất, việc này, rất khó xử lý a.
Lý Hồng Mậu không biết trong lòng Thái hậu đang suy nghĩ gì, cũng
không hiểu vì sao Thái hậu sau khi nghe tên Thẩm Ấu AN lại thay đổi sắc
mặt. Nếu hắn biết rõ suy nghĩ của Thái hậu trong lúc này, hắn nhất định
sẽ hô to oan uổng a, hắn thực chỉ là bị người ta nhờ vả mà thôi. Hắn
cũng đã nói ra lời khen ngợi rồi, nhất định có thể hỏi thăm tin tức của
Thẩm Ấu An. Thánh Ninh Cung bên kia bảo mật quá chặt chẽ, giống y như
bức tườngsắt đá cứng ngắt, dù cho hắn thăm dò thế nào, một điểm tin tức
của Thẩm Ấu An cũng không nghe thấy. Điều duy nhất hắn biết là, Thẩm Ấu
An chính là đích nữ của An Bình Vương, bây giờ nữ quan Tư Tẩm bên cạnh
bệ hạ, những thứ khác hắn hoàn toàn không dò ra được. Vì chuyện này mà
hắn bị cười nhạo mấy ngày nay, làm hại hắn nghĩ chắc cả đời mình phải
canh giữ ở Thừa Thiên Môn, không thể trở về Định Quốc Công phủ nữa. Vì
sao ư? Trở về sẽ bị cười nhạo, bị chặn ở cửa cười nhạo đó, rất mất mặt!
Thái hậu thấy Lý Hồng Mậu không nói lời nào, suy nghĩ trong lòng liền
thêm chắc chắn. Nếu hôm nay Lý Hồng Mậu hỏi thăm người khác, Thái hậu
nhất định sẽ phi thường cao hứng, có lẽ còn trực tiếp giúp se tơ hồng,
tứ hôn cho hắn. Dù sao Lý Hồng Mậu tuổi không còn nhỏ, vừa khéo đến tuổi cưới vợ, Định Quốc Công phủ cũng rất lo lắng, nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Hồng Mậu hỏi đến không phải người bình thường nha, mà là người nhi tử bà hài lòng, cũng là người duy nhất có thể làm cho nhi tử bà nổi lên phản ứng, để bà được ôm tôn tử. Sợ là nghe lời nói của nhi tử, bà
cũng biết hắn chỉ nhận thức mỗi mình Thấm Ấu An, nhi tử bà sinh bà con
không hiểu nó sao? Cho dù bị bệnh như thế, hắn là một người có hiếu, sẽ
không nói ra bệnh tình cho bà biết, tránh bà lo lắng, nhưng bây giờ hắn
có thể nói như thế, chứng minh hắn không muốn bà hiểu lầm, sợ sau này sẽ xảy ra sự tình gì, tỷ như chính bà nhất thời cao hứng, đem Thẩm Ấu An
ban hôn cho người khác.
Tuy đây là chất tử bà yêu thích nhất, nhưng đến cùng hạnh phúc con
trai và tôn tử của bà quan trọng hơn. Bây giờ xem ra Lý Hồng Mậu đúng là đã rơi vào lưới tình, thừa dịp tình cảm chưa sâu nặng, phải làm cho hắn triệt để hết hy vọng với Thẩm Ấu An, còn phải cố gắng không làm tổn
thương tâm hồn thiếu niên của hắn. Nếu chẳng may vì con trai mà bà làm
tổn thương hắn, hắn lại không muốn lấy vợ, thì sẽ là chuyện lớn. Vì thế
Thái hậu châm chước một phen, bắt đầu tận tình khuyên bảo Lý Hồng Mậu.
Nói tóm lại, ý tứ của bà chính là, con bây giờ còn nhỏ, không hiểu tình
yêu là như thế nào, chớ nóng vội, về sau nhất định sẽ hiểu thôi; dù
người trong nhà thúc giục con lấy vợ, cũng đừng sốt ruột, lấy vợ là đại
sự, phải chọn lựa kỹ càng, không thể tùy tiện chọn đại một người, đây
chính là việc lớn cả đời đó.
Lý Hồng Mậu nghe đến hồ đồ, hoàn toàn không hiểu Thái hậu đang nói cái gì. Bất quá hắn cũng hiểu đại khái, cô mẫu hắn bảo hắn không nên gấp
gáp lấy vợ. Thật sự là kỳ quái, không phải mới vừa rồi cô mẫu khuyên hắn nên sớm lập gia đình sao? Thậm chí mới vừa rồi còn muốn tứ hôn cho
mình, sao bây giờ lại không cho hắn lấy vợ!
Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Lý Hồng Mậu. Thái hậu cũng không đành lòng. Bà cũng từng trải qua tuổi đời như thế, làm sao không biết tình
yêu đến ở cái tuổi này chứ, chỉ là bà biết, bây giờ chuyện đã phát triển như thế, con cháu cùng thích một nữ nhân, xem ra nhi tử bà không thể
buông tay rồi, mà bà cũng không nỡ lòng để hắn từ bỏ, vì thế chỉ có thể
ủy khuất chất tử thôi, cuối cùng Thái hậu dằn lòng bảo, “Thẩm Ấu An làm
nữ quan, chỉ sợ cả đời này không thể ra khỏi cung được.”
Nghe đến đó, Lý Hồng Mậu cuối cùng cũng hiểu rõ, cô mẫu đúng là nghĩ
mình có tâm tư với Thẩm Ấu An, lập tức hắn liền cảm thấy dở khóc dở
cười. Chớ nói hắn đối với Thẩm Ấu An không có ý kia, cho dù có, cô mẫu
vì sao lại khuyên mình, lấy thân phận trước kia của Thẩm Ấu An, chính
xác là đủ xứng với mình, mà nếu không phải Thẩm Ấu An không xứng với
mình, thì chỉ có thể là mình không xứng với Thẩm Ấu An.
Lý Hồng Mậu không ngốc, nghĩ thoáng qua cũng thấy được vấn đề. Hôm nay Thẩm Ấu An là nữ quan bên cạnh bệ hạ, nếu nói có nguyên nhân gì đó ngăn cản mình cùng Thẩm Ấu An ở bên nhau, vậy cũng chỉ do bệ hạ thôi, chỉ sợ là bệ hạ đối với Thẩm Ấu An có chứa tâm tư, hơn nữa, Thái hậu cũng biết việc này.
“Xin cô mẫu yên tâm, chất nhi là bị người nhờ vả, không phải là có ý đồ với Thẩm Ấu An.”
Thái hậu nghe được bốn chữ “bị người nhờ vả”, trong nháy mắt liền cảnh giác, bị người nhở vả, ai nhờ vả? Còn ai dám có tâm tư với con dâu của
bà?
Thái hậu nghĩ như thế nào, thì cũng nói ra thế ấy, bởi vì Lý Hồng Mậu
là chất tử bà sủng ái nhất, cho nên trước mặt hắn, bà nói chuyện cũng
không cần giữ ý tứ, chỉ là lời này hình như có chút không ổn, thậm chí
phá vỡ cách nhìn của Lý Hồng Mậu đối với Thái hậu. Trong lòng Lý Hồng
Mậu, cô mẫu hắn chính là Thái hậu đương triều, ngôn hành cử chỉ vốn là
kiểu mẫu cho thế gia, nhưng mà, cô mẫu hắn vừa mới nói cái gì?
Lý Hồng Mậu lấy tay che trán, bất đắc dĩ suy nghĩ một chút, cô mẫu hắn giống như mới nói còn ai dám có ý tứ không tốt với con dâu của bà, nhìn đi, đây là điều mà đương kim Thái hậu sẽ nói sao?
Thái hậu mới mặc kệ trong lòng hắn suy nghĩ gì, hiện tại bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Ấu An, bà đều muốn hỏi rõ ràng. Con dâu bà xuất
thân cao quý, tính cách dịu dàng, hình dáng tướng mạo đẹp miễn chê, tất
nhiên có không ít người đặt tâm tư trên người nàng.
Nghĩ tới đây, bà vỗ bàn một cái, đằng đằng sát khí quát, “Nói mau, là ai dám ngấp nghé con dâu của ai gia.”
Lý Hồng Mậu bị tiếng rống làm cho hết hồn, hắn cuối cùng cũng hiều vì
sao cô mẫu lại muốn tác hợp hắn với Trương Nhược Huyên, chính là trong
lòng bà đã có người thích hợp, lại sợ Phúc Tuệ Trưởng công chúa bên kia
làm ra chuyện gì không tốt, lại thấy Trương Nhược Huyên không sai, nên
mới có chủ ý cho mình thú Trương Nhược Huyên.
Nhìn bộ dáng hài lòng của cô mẫu với Thấm Ấu An, từ trước đến nay cô
mẫu hắn hiểu rõ bệ hạ nhất, bà có thể đối với Thẩm Ấu An hài lòng như
thế, tất nhiên bệ hạ bên đó đối với Thẩm Ấu An phi thường hài lòng, cô
mẫu một tiếng lại một tiếng con dâu, chắc là đã có tâm tư lập Thẩm Ấu An làm hoàng hậu, như vậy thì người kia sẽ không còn lo lắng gì nhỉ!
“Con đang suy nghĩ gì đó? Ai gia đang hỏi con đấy, mau trả lời đi, là ai muốn cướp biểu tẩu của con?”
Lý Hồng Mậu đang uống một ngụm trà, nghe thế thì suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Nếu trước kia trong lòng Thái hậu, Thẩm Ấu An chỉ là con dâu tương lai của bà, thì giờ phút này, trong lòng Thái hậu, Thẩm Ấu An đã là con dâu của mình, người nào dám cùng bà đoạt nhi tức phụ, bà nhất định không
tha cho hắn.
Mặc dù Thái hậu mặc kệ chuyện trong hậu cung cùng triều đình, đó là
bởi vì bà thương nhi tử, không chú ý sẽ không phiền lòng, nhưng sẽ không để ai gây trở ngại cho quyền lợi của nhi tử và bản thân, điều này cũng
không thể hiện bà là người dễ khi dễ. Nhớ năm đó, bà cũng ở trong hậu
cung, cùng vô số nữ nhân tranh đoạt một nam nhân, bà là hoàng hậu tất
nhiên không quản được hoàng đế, nhưng hôm nay bà đã là Thái hậu, nếu ai
dám cùng bà đoạt con dâu, bà không ngại dùng quyền thế để đè bẹp người
đó.
Bên này chưa thấy có chuyện gì xảy ra, Thái hậu đã bắt đầu suy nghĩ
phải trừng phạt kẻ phạt tội ác tày trời kia như thế nào, đúng là tội ác
tày trời mà, dám ngấp nghé con dâu của bà.
Lý Hồng Mậu cầm chén trà, ngượng ngùng cười cười nói, “Chính là lần
trước ra ngoài uống rượu, vừa vặn gặp được An Bình Công thế tử, hắn biết rõ chất nhi đang làm nhiệm vụ ở Thừa Thiên Môn, có thể ngẫu nhiên được
diện kiến cô mẫu, nên nhờ chất nhi hỏi thăm một chút, tiểu cô cô của hắn ở trong cung như thế nào.”
“Thật sự là như vậy?” Thái hậu không tin hỏi, không phải là bà muốn hoài nghi, thật sự trong mắt bà, con dâu bà quá ưu tú.
“Đương nhiên rồi.”
Lý Hồng Mậu không chút do dự gật đầu, Thái hậu lúc này mới tin tưởng
lời nói của hắn, cảm khái nói, “An Bình Công thế tử ngược lại có tâm.”
Kể từ khi biết được Tề Cảnh Hoàn có tâm ý đối với Thẩm Ấu An, Thái hậu liền phá lệ chú ý đến nàng, tình huống Thẩm Ấu An hiện giờ như thế nào
Thái hậu sao không biết, tất nhiên cũng cho người điều ta An Bình Công
phủ, sau nghe thám tử hồi báo, một chút hảo cảm với An Bình Công kia
cũng chả có. Thái hậu vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, trong nhà thứ
huynh đệ tỷ muội đều có một đống lớn, cũng biết rõ, từ trước đến nay,
con vợ cả cùng thứ xuất đều là bằng mặt không bằng lòng, thậm chí có cả
người ngoài mặt cũng không thèm giả bộ.
An Bình Công là trưởng tử của An Bình Vương, tư chất bình thường,
nhưng tư chất thế tử lại rất tốt, so ra thì chỉ nhỏ hơn Thẩm Ấu An hai
tuổi, cũng rất được An Bình Vương yêu thích, mang theo bên người, tự
mình giáo dưỡng. Mặc dù kém hơn Thẩm Ấu An một chút, nhưng hắn cũng có
chút phân lượng trong lòng An Bình Vương, đối với tiểu cô cô Thẩm Ấu An
này cũng biểu hiện tôn kính.
Thái hậu khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Tư Tẩm đang đi tới, Diêu Tư Tẩm thấp giọng nói, “Phúc Tuệ Trưởng công chúa đã hồi phủ.”
Thái hậu gật gật đầu, hồi phủ là tốt rồi, nói thật, bà cũng sợ Phúc
Tuệ đại trường công chúa cứ vậy không quan tâm mặt mũi mà nháo nhặn xị
cả lên, bà ấy dù sao cũng là bào muội của tiên đế, nếu nháo như vậy cũng rất phiền phức.
Sắc trời dần dần tối, Vĩnh Thọ Cung liền lên đèn, Thái hậu vốn định
giữ Lý Hồng Mậu ở lại dùng bữa tối, nhưng do Lý Hồng Mậu đã dò thăm được tin tức của Thẩm Ấu An, nên liền muốn về khoe khoang với người nào đó
một phen. Trong lòng có chuyện, tất nhiên là đợi không được, liền từ
chối. Thái hậu bất mãn, lầm bầm hắn vài câu, nhưng cũng không cố giữ
hắn. Lý Hồng Mậu cợt nhã hướng Thái hậu dập đầu, xong quay qua trêu chọc “Thần điểu” hắn đưa cho Thái vài cái, liền cao hứng bừng bừng xuất
cung.
Thái hậu thấy hắn cao hứng như thế, trái tim thấp thỏm coi như triệt
để yên ổn lại, xác thực hắn không phải nhớ thương Thẩm Ấu An, may mắn,
cháu trai bà chưa cùng con trai bà thích chung một nữ nhân, nếu không,
bàn tay này mặt nào cũng đều là thịt nha.