Thấy An Bình công đi khỏi tiền sảnh, Thẩm Ấu An còn ngồi ở đó, Đại quản gia
xấu hổ nói: “Cửu tiểu thư, có muốn nô tài mang người đi bộ xung quanh
không.”
Thẩm Ấu An thở dài một hơi, xua tay nói: “Không cần, ta đi tế bái phụ
vương và mẫu phi, thuận tiện trở về nhìn một lát, giờ đi luôn.”
“Chao ôi, Cửu tiểu thư, công gia từ nhỏ đã hiếu thuận, không phải cố ý muốn nói như vậy.”
Thẩm Ấu An đứng dậy, nói với Thái Huyên đứng ở phía sau: “Thái Huyên tỷ, chúng ta đi thôi.”
“Cửu tiểu thư, ngài không ngồi một lát nữa sao, hôm nay thế tử không ở
nhà, thuở nhỏ ngài ấy và ngài có quan hệ rất tốt, nếu biết ngài trở về,
ngài ấy lại không gặp, sẽ không vui.”
Thế tử Thẩm Hi tuy là trưởng tử của An Bình công, nhưng từ nhỏ được An
Bình Vương nuôi dưỡng, quan hệ với Thẩm Ấu An thân hơn người khác rất
nhiều, hiện tại người quan tâm Thẩm Ấu An bên trong An Bình công phủ,
cũng chỉ có Thẩm Hi.
Thẩm Ấu An nói: “Nếu A Hi trở về, ngươi nói cho nó bệ hạ chỉ đồng ý cho ta đi nửa ngày."
Hôm nay Thẩm Ấu An chỉ ngồi trước tiền sảnh, hậu viện đều không đi qua,
lúc này, nàng đứng ở cạnh cửa An Bình công phủ nhìn An Bình công phủ,
nàng chỉ thấy được tiền viện, còn phong cảnh cao nhất trong phủ, nàng
tưởng tượng đến hồ nước và hòn non bộ, tưởng tượng nhìn thấy con đường
nhỏ tiến vào thư phòng phụ vương, tưởng tượng hai mươi bốn ngôi đình,
mười hai cây cầu trong phủ.
Thái Huyên nhẹ nhàng đung vào nàng nói: “Ấu An, bệ hạ đang đợi muội.”
Thẩm Ấu An cười với nàng, xoay mặt hướng xe ngựa đi đến, gặp lại sau, An Bình Vương phủ.
Đi đến trước xe ngựa, Cao Hòa vén rèm từ bên trong, Thái Huyên đỡ nàng
đi lên, trong xe ngựa phân thành hai gian, Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An
ngồi bên trong, Thái Huyên và Cao Hòa ngồi bên ngoài.
Sau khi Thẩm Ấu An ngồi xong, liền nghe Tề Cảnh Hoán nói: “Vui vẻ lên,
sắp đi gặp phụ vương và mẫu phi, mặt nàng như vậy không sợ bọn họ lo
lắng sao?”
Thẩm Ấu An thản nhiên nhìn hắn một cái, mím môi không nói lời nào, sau
đó đưa tay che kín tầm mắt, khóe mắt có cảm giác chua xót.
“Làm sao vậy, khó chịu sao?"
Tề Cảnh Hoán thấy nàng lấy tay che tầm mắt, lo lắng hỏi.
“Không sao.”
Thẩm Ấu An hít hít mũi, để tay xuống, sống lưng thẳng tắp.
Trong thoáng chốc, hương thơm truyền tói, mùi thơm tỏa ra xung quanh,
chỉ thấy trong tay Tề Cảnh Hoán là một túi thơm, túi thơm kia là nàng
may vài ngày trước, bên trong là hoa mặc lan, nàng mang túi thơm treo ở
lò sưởi đầu giường Diễn Khánh Điện, không ngờ bệ hạ lại mang túi thơm
trên người.
Cái gì bệ hạ cũng chưa nói, nhưng Thẩm Ấu An lại biết ý tứ của hắn, túi
thơm này vốn là vì nàng may cùng với y phục cho bệ hạ, nàng nghe nói
treo túi thơm hoa mặc lan ở đầu giường làm tâm tình thoải mái, bệ hạ
mang túi thơm này ra, nhất định là vì tâm tình nàng không tốt, nhưng mà, lúc trước nàng không ngửi thấy mùi hoa mặc lan mà.
Dường như hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì, Tề Cảnh Hoán chỉ chỉ vách
tường tên xe, chỉ thấy trên vách có một hộc tủ nhỏ, hóa ra túi thơm luôn để bên trong hộc tủ, khó trách nàng không ngửi thấy.
Lăng mộ An Bình Vương cách An Bình Vương phủ cũng không xa, xe ngựa chạy không đến nửa canh giờ, sáng sớm Thẩm Ấu An đã chuẩn bị tiền, rượu và
thức ăn, nàng xuống xe ngựa, ban đầu cách khá xa vẫn chưa cảm thấy gì,
vừa đến lăng mộ, Thẩm Ấu An nhịn không được, bước nhanh đến trước mộ An
Bình Vương và An Bình Vương phi, quỳ xuống, nước mắt lập tức rơi như
mưa, khóc nói: “Phụ vương, mẫu phi, Ấu An bất hiếu đến thỉnh an hai
người.”
Nói xong liền dập đầu lạy xuống đất, Thẩm Ấu An cũng không thấy đau.
Ngẩng đầu lên nói: “Ấu An bất hiếu, lâu như vậy mới đến nhìn phụ vương và mẫu phi.” Lại dập đầu lạy.
Thẩm Ấu An quỳ lấy rượu và thức ăn từ trong ra, lấy ra tờ tiền, cầm hộp quẹt đốt, lấy ra ba cái chén, rót rượu vào trong.
Cầm chén thứ nhất trong tay, đối với bài vị nói: “Phụ vương, Ấu An mang rượu ngài thích nhất đến, Ấu An cạn trước một chén.”
Ngửa đầu uống xong chén rượu, nhẹ nhàng lau miệng, bưng lên một chén, đổ rượu xuống đất nói: “Một chén này kính phụ vương.”
Cười, lại bưng một chén, đổ rượu xuống đất nói: “Chén này kính mẫu phi.”
Mời rượu xong, lại mang ra hai món điểm tâm nói: “Mẫu phi, đây là điểm tâm mà ngài thích nhất, Ấu An mang đến cho ngài.”
“Phụ vương mẫu phi, Ấu An không biết lúc nào mới có thể trở lại thăm hai người lần nữa, từ nhỏ Ấu An ở bên cạnh phụ vương, mỗi khi có gì đó
không hiểu, phụ vương sẽ giải thích cho con, bây giờ… Bây giờ Ấu An đã
có thể tự mình chăm sóc, phụ vương và mẫu phi không cần lo lắng.”
Thẩm Ấu An im lặng quỳ trước mộ, nhìn lửa dần dần tắt, quỳ thẳng người
rồi dập đầu nói: “Phụ vương mẫu phi, Ấu An phải đi về, hai người ở trên
trời có linh thiêng, Ấu An bây giờ rất tốt, Bích Đồng tỷ tỷ và Thái
Huyên tỷ tỷ đều rất tốt với con, bệ hạ cũng rất tốt, khi Ấu An hai mươi
lăm tuổi, nếu được xuất cung, Ấu An sẽ đến đây làm bạn với phụ vương và
mẫu phi."
Nói xong, liền đứng dậy đi.
“Bệ hạ, Ấu An cô nương trở về.”
Nhanh như vậy, ngoài dự đoán, Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền phân phó mang xe ngựa đến bên cạnh Thẩm Ấu An.
Hôm nay bởi vì cúng bái An Bình Vương và An Bình Vương phi, nên nàng mặc y phục trắng trong thuần khiết, lập tức xe ngựa đến gần, nàng cúi đầu
xuống, Tề Cảnh Hoán tự mình duỗi tay, nàng ngước mắt lên nhìn hắn một
cái, sau đó đưa tay cho hắn.
Tề Cảnh Hoán ngạc nhiên mừng rỡ như điên, khớp xương tay rõ ràng mạnh mẽ nắm tay nàng, dùng sức lôi nàng đi lên, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt
lộ vẻ sung sướng, có thể không vui sao? Từ khi hắn trọng sinh tới nay,
đây là lần đầu tiên, nàng nguyện ý đến gần mình.
Cao Hòa đã sớm biết bệ hạ có ý với Thẩm Ấu An, còn Thái Huyên, cũng sớm
đoán được bảy tám phần, không có nhìn một màn trước mắt mà khiếp sợ, Ấu
An chỉ để hắn kéo nàng lên xe ngựa, như vậy rất sung sướng sao?
Trong xe ngựa có một cái bàn nhỏ, Tề Cảnh Hoán bưng một chén trà đưa cho Thẩm Ấu An, nói: “Uống chén trà, nhuận họng.”
Theo bản năng Thẩm Ấu An liếc nhìn về phía bàn nhỏ, trên bàn bày một cái ấm trà, bên cạnh ấm trà là một cái chén đã dùng qua.
Tề Cảnh Hoán bưng chén, lông mày nhíu lại nói: “Cái chén này mới, trẫm chưa dùng qua.”
Mặt Thẩm Ấu An đỏ lên, đoạt lấy cái chén trong tay hắn uống ừng ực, so với dáng vẻ nàng trước kia, thật là có hơi xúc động.
“Khụ.” Thẩm Ấu An để chén trà nhỏ trên bàn, đột nhiên ho khan.
Tề Cảnh Hoán vội vàng vỗ lưng nàng, Thẩm Ấu An đẩy tay hắn, nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh một chút, xong rồi, lại nghĩ tới, lại phải cẩn
thận thủ lễ rồi.
Nàng di chuyển qua chỗ mà mình nghĩ là an toàn, mở đôi môi đỏ mọng khẽ nói: “Bệ hạ, vừa rồi nô tỳ thất lễ.”
Đôi mắt Tề Cảnh Hoán thâm thúy nhìn nàng, đột nhiên vươn tay ôm nàng vào trong ngực, thấy nàng muốn đứng dậy, kìm chặt nàng nói: “Trẫm mặc kệ,
vừa rồi rõ ràng nàng tiếp nhận trẫm, hiện tại vì sao lại nói với trẫm
những thứ trống rỗng này.”
“Nô tỳ…”
“Xuỵt.”
Tề Cảnh Hoán dùng tay che môi nàng nói: “Chớ nói những lời làm người ta
tức giận, nàng có biết vừa rồi nàng đưa tay cho trẫm, trẫm rất vui vẻ
không? Ấu An, trước đây trẫm đã làm sai nhiều chuyện, nàng tha thứ cho
trẫm có được không?”
Xe ngựa chỉ ngăn cách bằng một tấm ngăn, Thái Huyên và Cao Hòa ngồi bên
ngoài, Thẩm Ấu An lo lắng bọn họ nghe thấy, nhất thời sốt ruột, lại hơi
cảm động, nàng không phải là đầu gỗ, tất nhiên có thể phát hiện bệ hạ
đối xử với nàng khác biệt, nhưng mà nàng không hiểu, từ lúc nào bệ hạ
đối xử với nàng tốt hơn? Vì sao đột nhiên lại tốt với nàng? Trước đây
không phải hắn rất chán ghét nàng sao?
Tề Cảnh Hoán ôm eo Thẩm Ấu An, hắn cứ như vậy nhìn nàng, đợi nàng trả lời.
Tay nàng níu lấy y phục hắn, tư thế như vậy cũng không thoải mái, nàng
nằm trong lòng hắn, đế vương thổ lộ làm nàng không biết nên làm gì, nàng níu lấy y phục hắn, hai cánh tay vân vê.
Tề Cảnh Hoán đột nhiên cười ra tiếng nói: “Đừng vân vê như vậy, y phục của trẫm sẽ bị nàng thành bánh quai chèo mất?”
Hai cánh tay kéo y phục vân vê, còn vặn, không phải sẽ làm bánh quai chèo sao?
Bầu không khí trầm trọng bị phá vỡ, Tề Cảnh Hoán vốn định mượn cơ hội
này bức nàng tiếp nhận hắn, nhưng vẫn không đành lòng bức nàng, nàng vừa mới từ mộ An Bình Vương trở về, tâm tình không được tốt, sao hắn có thể nhẫn tâm bức bách nàng.
“Bệ hạ.” Tề Cảnh Hoán cắn môi, nàng khẩn trương sẽ luôn như thế, trọng
sinh tới nay, hắn thường thấy nàng căng thẳng, sẽ thường cắn môi mình,
hắn từng sợ hãi mỗi khi nàng cắn môi, hy vọng nàng mỗi lần khẩn trương
có thể cắn môi hắn, hiện tại, hắn đang cố gắng, đợi đến một ngày nào đó, nàng khẩn trương sẽ cắn môi hắn.
“Thôi, không cần nói, trẫm không hy vọng vào nàng bỗng chốc có thể cho
trẫm câu trả lời thuyết phục, trẫm đã từng đối với nàng như vậy, nàng
không hận trẫm, trẫm đã thấy may mắn, đúng rồi, nàng hận trẫm sao?”
Tề Cảnh Hoán đột nhiên ý thức được, chuyện này còn chưa hỏi rõ ràng.
“Bệ hạ, nô tỳ làm sao dám.”
Câu trả lời này làm Tề Cảnh Hoán không hài lòng, nàng chỉ nói không dám, mà không phải không hận, điều này nói rõ, trong lòng nàng chỉ coi mình
là bệ hạ mà thôi.
Bất mãn nói: “Ở trong lòng nàng, thân phận quy củ quan trọng như vậy sao?”
Thẩm Ấu An sững sờ: “Bệ hạ, thân phận quy củ vốn rất quan trọng, ngài là bệ hạ, nô tỳ là nữ quan, nô tỳ phải nghe theo lời bệ hạ.”
“Thế trẫm bảo nàng hôn trẫm một cái sao nàng không nghe lời?”
Được rồi, vấn đề này nàng không có cách nào trả lời, chỉ lựa chọn câm miệng.
Thẩm Ấu An giãy giụa muốn từ trong lòng hắn đứng dậy, lại bị hắn ấn về,
điều chỉnh vị trí cho nàng, làm đầu nàng gối lên cánh tay mình, còn đột
nhiên dặn dò nàng đừng động, Thẩm Ấu An ở trong lòng hắn vốn thân thể
cứng đờ, nghe hắn nói nàng càng không dám động, cả người nằm trong lòng
hắn, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.