Hôm sau, cổng Thừa Thiên môn gõ tiếng trống thứ nhất, cửa chính hoàng cung
theo thứ tự mở ra, nữ quan gặp mặt người nhà không đợi được nhìn ra bên
ngoài, thái giám Nội Vụ phủ tuyên đọc danh sách nữ quan có thể gặp gia
đình.
Thẩm Ấu An do dự rất lâu, cuối cùng vẫn để đồ may vá trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lúc nàng đến nhận ân, thái giám tuyên đọc danh sách đã đi rồi, chỉ còn
lại vài tiểu thái giám phòng thủ ở đó, nàng vội vã nhìn lướt qua, chuẩn
bị xoay người rời đi, chợt nghe sau lưng cách đó không xa truyền đến
giọng nói.
“Quận chúa.”
Giọng nói này, là Mạn Xuân.
Nàng xoay người lại thấy Mạn Xuân kéo một vị phu nhân chạy về phía nàng: “Bà vú, mau nhìn, là quận chúa, là quận chúa đó.”
Phu nhân kia hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, sững sờ, trên mặt kích động lộ ra bộ dáng tươi cười.
Một khắc này nàng nghĩ hóa ra trên đời này thật sự có người nhớ tới Thẩm Ấu An ta, thật tốt.
Thị vệ giữ cửa ngăn cản Mạn Xuân và bà vú tiến vào, thuở nhỏ Mạn Xuân đã đanh đá, chống nạnh chỉ Thẩm Ấu An nói: “Mau cho chúng ta đi vào, đó là quận chúa nhà ta.”
Thị vệ giữ cửa khó xử nhìn Thẩm Ấu An, cũng không cho đi, Thẩm Ấu An đột nhiên cười, quả nhiên, vẫn là nha đầu kia, một chút cũng không thay
đổi.
Nàng đi đến chỗ thái giám Nội vụ phủ lấy ra lệnh bài nói: “Ta là Thẩm Ấu An nữ quan Tư Tẩm lục phẩm bên cạnh bệ hạ, danh sách gặp mặt gia nhân
hôm nay có ta.”
Thái giám nhìn thoáng qua lệnh bài của nàng, hướng nàng hành lễ nói: “Thẩm Tư Tẩm.”
Mạn Xuân thở phì phì nhìn thị vệ kia nói: “Nhìn thấy chưa, đó là quận chúa nhà ta, còn không mau để chúng ta đi vào.”
Vẻ mặt thị vệ kia lúng túng, năm hay hắn mới thăng chức đến đây, tất
nhiên là không biết nữ quan bên cạnh hoàng thượng, huống chi tiểu nha
đầu này còn mở miệng gọi quận chúa, hôm nay là ngày nữ quan trong cung
gặp người nhà, làm gì có quận chúa.
Mạn Xuân và bà vú Dư đi theo Thẩm Ấu An đến một chỗ vắng, bà vú và Mạn Xuân hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an quận chúa.”
Thẩm Ấu An kịp thời đỡ các nàng nói: “Đừng hành lễ, bây giờ ta không phải là quận chúa, chỉ là một nữ quan trong cung mà thôi.”
Bà vú Dư thấy nàng như vậy khó tránh khỏi đau lòng, nàng là quận chúa,
quận chúa tôn quý nhất của An Bình Vương phủ, hiện tại lại làm tiểu nữ
quan trong cung, trong lúc nhất thời không ngăn được nước mắt chảy
xuống.
Thẩm Ấu An vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho bà nói: “Bà vú đừng khóc.”
Mạn Xuân cũng khuyên: “Đúng vậy, bà vú, quận chúa rất vất vả, đừng làm quận chúa đau lòng.”
“Là lão nô không đúng.”
Thẩm Ấu An đỡ cánh tay bà vú ngăn ngừa bà lại quỳ, nói: “Ta nhớ là đã an bài cho hai người ra ngoài phủ rồi mà? Hai người…”
“Quận chúa không cần lo lắng, nô tỳ và bà vú đã ra ngoài phủ, ở nơi quận chúa an bài, hôm nay bà vú nghe nói là ngày nữ quan gặp người nhà, mới
đến thử vận may, không nghĩ tới thật sự gặp được quận chúa.”
Thấy sắc mặt Thẩm Ấu An không được tốt lắm, bà vú chạm vào tay nàng an
ủi: “Quận chúa đừng đau lòng, lương tâm đám người An Bình công phủ đã bị chó ăn, quận chúa không cần đau lòng vì bọn họ, không đáng.”
Đúng vậy, không đáng, Thẩm Ấu An cười khổ sở, hiện giờ An Bình công phủ
làm sao có thể để ý đến nàng, nàng chỉ là một nữ quan nho nhỏ, chỉ sợ
làm mất mặt bọn họ.
Thời gian nữ quan gặp người nhà có hạn, một lát sau, bà vú Dư liền dẫn
Mạn Xuân lưu luyến rời đi, Thẩm Ấu An trở về vừa vặn thấy Bích Đồng trốn trong phòng lau nước mắt, thấy nàng đến, nàng ta lộ ra nụ cười vui vẻ
nói: “Không thấy cũng không khó chịu như vậy, gặp mặt lại càng khó chịu
hơn.”
“Còn được gặp mặt là tốt rồi, ít nhất là không nóng ruột nóng gan.”
“Đúng vậy.”
Sau khi Bích Đồng rời khỏi, Thẩm Ấu An nắm chặt tay nhìn chằm chằm mái
hiên, rõ ràng là mùa xuân, tại sao nàng lại cảm thấy còn rét lạnh hơn so với mùa đông.
Trong lúc sững sờ, Thẩm Ấu An đi đến trước giường vừa vặn trông thấy
khăn tay Tề Cảnh Hoán lấy ra trong lúc nguy cấp, cầm khăn tay lên nhẹ
nhàng vuốt ve, sau cùng nàng thở dài, mang khăn tay gấp lại cho vào
trong hộp, liền đi đến Diễn Khánh Điện.
Có một số việc nàng nghĩ muốn cũng không được, ở trong lòng nàng, An
Bình Vương phủ mới là nhà của nàng, còn An Bình công phủ hiện tại… A, có lẽ, nàng quá tham lam rồi.
Lúc nàng đến Diễn Khánh Điện, Tề Cảnh Hoán đang phê duyệt tấu chương,
hắn không ngẩng đầu lên một lần, nàng yên lặng đứng phía sau, đây là
thói quen của nàng, lúc bệ hạ phê duyệt tấu chương không cần nàng làm
gì, chỉ khi nào bệ hạ khát mới lấy nước, loại chuyện lặt vặt này thoải
mái hơn so với nàng tưởng tượng.
“Đã khóc sao?”
Tề Cảnh Hoán đột nhiên ngừng bút, xoay người nhìn nàng, rõ ràng là câu hỏi, lại im lặng như vậy.
“Không có.”
Tề Cảnh Hoán hơi cong môi, đột nhiên đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt nàng, nói: “Lừa gạt trẫm là tội khi quân.”
Thẩm Ấu An bị động tác của hắn làm sợ đến choáng váng, lui về sau một
bước, lại thấy hắn cười mà như không cười nhìn mình, giống như lấy mình
làm trò cười, ủy khuất xông lên đầu, nàng có kiêu ngạo của nàng, nàng là quận chúa An Bình Vương phủ, là bảo bối trong tay phụ vương, nàng đã
làm sai điều gì, vì sao phải bị đối đãi như vậy, là đế vương thì có thể
nhục nhã người khác sao?
“Đã khóc thì sao, bệ hạ còn muốn khống chế tình cảm của người khác nữa à?”
Hiển nhiên là cô hiểu lầm ý tứ của Tề Cảnh Hoán, cho rằng Tề Cảnh Hoán nhục mạ nàng.
Cuối cùng còn không cẩn thận bùng nổ những cam chịu trước đây, Tề Cảnh
Hoán kinh ngạc ngắn ngủi, khôi phục lại bình thường, lúc này trên mặt
nàng sự cẩn thận đều biến mất không thấy, tựa như lúc mới gặp gỡ cao
ngạo như vậy, đúng vậy, đây mới là nàng, là nàng chân thật, nàng vốn nên như thế, nàng là quận chúa cao ngạo, là người mà các quý nữ Dục Đô hâm
mộ, vốn không nên sống hèn mọn như vậy.
Nàng không kịp dừng lại, lời nói ra như bát nước đổ đi, không múc lại
được, lúc này, nàng nghĩ mình xong rồi, hôm nay nàng không có khả năng
sống, trước mặt nàng là đế vương hỉ nộ vô thường, sao có thể cho phép
người khác làm càn chứ, có lẽ cảm thấy mình khó có thể tránh khỏi cái
chết, nàng không sợ hãi, đứng thẳng lưng, nhìn lại Tề Cảnh Hoán, trước
đó, nàng chưa bao giờ lớn mật nhìn thẳng mặt hắn, thậm chí ở bên cạnh
hắn lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn kĩ mặt hắn.
Lúc này, Tề Cảnh Hoán nghiêm túc quan sát nàng, nàng hình như đã thoát
khỏi trói buộc thường ngày, xé toang lớp mặt nạ trước kia, thậm chí hắn
còn cảm giác được mỗi lần nàng gặp hắn đều cúi người, tay hơi run run,
nhưng giờ đây, hành động của An Bình công phủ làm trái tim nàng rét
lạnh, lá gan cũng lớn hơn, là bộ dáng mà hắn thích.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười không chút nào che giấu khoái trá,
nhưng mà tiếng cười kia làm Thẩm Ấu An sợ hãi, nàng càng ngày càng sợ,
tay không ngừng run, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thậm chí eo cũng
cong xuống, trong tiếng cười của Tề Cảnh Hoán nàng mơ hồ có cảm giác bị
trấn áp.
“Bệ hạ…”
“Ôi chao, hiện tại nàng mới thỉnh tội, lúc nãy không phải lá gan nàng
rất lớn sao? Hiện tại thỉnh tội quá muộn rồi, trong lòng trẫm đều nhớ
kỹ.”
Tề Cảnh Hoán trêu đùa nói, hắn đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo nàng vào lòng mình.
“Bệ hạ.”
Thẩm Ấu An kinh hoảng nói, muốn đứng dậy từ trong lòng Tề Cảnh oán, bất đắc dĩ eo bị hắn cố định, không tránh được.
“Thẩm Ấu An, nàng biết nàng phạm vào tội đại bất kính không.”
Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, đôi mắt sắc bén làm Thẩm Ấu An
không dám nhìn thẳng hắn, nàng nhát gan quay mặt đi, lưu lại gò má hoàn
mỹ và cổ duyên dáng.
Tề Cảnh Hoán kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể, đột nhiên nhếch miệng, ngón trỏ chạm nhẹ vào môi nàng, tâm tình rất tốt nói, “Như vậy đi, nàng cho
trẫm hôn một cái, trẫm sẽ tha cho nàng tội bất kính, thế nào?”
Nhìn bộ dáng hắn đưa ra ý kiến, đường đường là thiên tử, lại nói những
lời vớ vẩn như vậy, giờ khắc này, Thẩm Ấu An càng thêm xác định động tác này của bệ hạ chính là cố ý trêu chọc nàng, nhưng mà lá gan nàng lớn
được một lát, giờ phút này biết rõ bệ hạ cố ý trêu chọc mình, cũng không dám đáp lời, chỉ bực mình xoay mặt đi.
Tề Cảnh Hoán rất thích bộ dáng nàng lúc này, vốn không dám động vào
nàng, tính tình nàng rất kiên cường sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi, đến lúc đó hắn khóc cũng không được, bây giờ xem ra, hắn chó ngáp
phải ruồi rồi.
“Được hay không được đây, trẫm đợi nàng trả lời.”
Nói xong hắn không tự giác được nuốt nước miếng, ôm eo nàng càng chặt hơn.
Sao đột nhiên bê hạ trở nên vô lại như thế, đường đường là thiên tử, sao có thể như thế, nhất thời nàng không biết nên nói cái gì, thuở nhỏ nàng đọc sách thánh hiền, bệ hạ có hành vi hoàng đường như thế này quả thật
nàng mới nghe lần đầu, thật sự là… Hành vi đáng hổ thẹn.
Trong giọng nói của hắn có mấy phần làm nũng, giống như là hài tử đòi kẹo.
“Bệ hạ, vì sao lại là nô tỳ?”
Nếu đã không thể chống đối bệ hạ, nàng muốn biết lý do.
Câu hỏi này rất tốt, vì sao phải là nàng, tất nhiên là vì thích nàng,
chỉ sợ lời này nói ra nàng không tin, đột nhiên nàng ở trong lòng hắn di chuyển, hành động này là muốn hắn làm chuyện xấu mà.
Hắn vội vàng đem nàng từ trong ngực đẩy ra nói: “Lui xuống đi.”
Thẩm Ấu An sững sờ, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, hướng hắn hành lễ, vội vàng lui xuống.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng chạy trối chết ra ngoài, cười bất đắc dĩ, nhìn
xuống phía dưới nói: “Ôi chao, huynh đệ à, ủy khuất ngươi rồi, nhịn thêm chút nữa.”