Bông tuyết lả tả từ trên trời rơi xuống,
rơi vào trên những cánh hoa mai trong viện, nếu không phải vì gió rét
lạnh thấu xương, thật sự còn có người cẩn thận thưởng thức bức tranh
tuyết xinh đẹp này.
Chỉ là lúc này gió rét thổi vù vù, cắt qua mặt đau đớn, cho dù cảnh
tuyết có đẹp hơn nữa thì cũng không có ai có tâm tư thưởng thức.
Tiểu thái giám gác đêm trong Thánh Ninh cung xoa xoa hai tay vào nhau,
lôi kéo tay áo, ánh mắt có chút đồng tình nhìn về cung nhân đang quỳ
trên mặt đất.
Thẩm Ấu An quỳ ở chỗ này đã một canh giờ, chân đều đã tê dại, nàng nhẹ
nhàng liếc mắt sang vị ma ma đang ngủ gà ngủ gật đằng sau, vuốt vuốt
chân, gian nan đứng lên, tiểu thái giám gác đêm quay đầu sang hướng
khác, làm bộ như không nhìn thấy, đều là người hầu hạ trong cung mà cung nhân trước mắt lại là Tư Tẩm nữ quan bên cạnh hoàng thượng, chính mình
chỉ là một thái giám nho nhỏ mà thôi, không tiến lên đỡ thì không đúng
mà tiến lên đỡ sẽ đắc tội Chiêu Dung nương nương, để sinh tồn được trong cung không phải là điều dễ dàng, không ai sẽ vì một người nữ quan mà đi đắc tội một nương nương cả.
Thẩm Ấu An cũng không để ý, đối với ma ma ngủ gà ngủ gật kia nói “Làm
phiền ma ma trở về bẩm báo với Chiêu Dung nương nương, nô tỳ đã quỳ đủ
một canh giờ.”
Ma ma đang ngủ gật kia giật mình một cái, bị Thẩm Ấu An đánh thức từ
trong mộng, sắc mặt không tốt trừng Thẩm Ấu An một cái, Thẩm Ấu An thấy
nàng đã tỉnh, liền khập khiễng đi về chỗ của chính mình.
Về đến chỗ ở, Thẩm Ấu An nhẹ nhàng đẩy một cái cửa liền mở ra, sau nửa
đêm hôm nay nàng không phải làm nhiệm vụ, Bích Đồng đặc biệt để lại cửa
cho nàng.
Cung nhân luôn phải thính ngủ hơn bất kì ai, nhất là người hầu hạ bên
cạnh hoàng thượng, lúc nàng vừa đẩy cửa ra Bích Đồng liền tỉnh lại, thấy nàng khập khiễng đi vào, sững sờ một lát sau đó vội vàng mặc quần áo
đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa nói “Đây là thế nào, bệ hạ lại phạt
ngươi?”
Mới nói xong câu đó, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa, Bích Đồng đỡ nàng đến
ngồi vững trên sập, xoay người đi ra mở cửa liền thấy tiểu cung nhân
Tước Nhi ở bên ngoài đang giơ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì
chạy, thấy nàng mở cửa, giơ giơ bình sứ nhỏ trong tay lên nói “Bích Đồng tỷ tỷ, Thái Huyên tỷ tỷ vừa bảo nô tỳ lại đây đưa thuốc cho Ấu An tỷ
tỷ, đây là Thái Huyên tỷ tỷ được thưởng mấy hôm trước, có tác dụng tiêu
sưng cùng giảm đau.”
Thái Huyên đưa tới vậy thì không phải là bệ hạ phạt, Bích Đồng nhận bình dược trong tay Tước Nhi, nói “Ấu An tỷ tỷ làm sao vậy?”
Tước Nhi nhìn chung quanh một cái mới bĩu môi, nhỏ giọng nói “Hôm nay
không biết Lâm Chiêu Dung làm sao chọc tới bệ hạ, đuổi nàng ta ra khỏi
Thánh Ninh Cung, lúc đi trùng hợp bắt gặp Ấu An tỷ tỷ vì vậy liền trút
giận lên người Ấu An tỷ tỷ.”
Đây là giận chó đánh mèo, Bích Đồng thở dài, Tước Nhi đưa thuốc xong
liền chạy về, Bích Đồng đóng cửa, đổ một chậu nước nóng đến ngồi xổm
trước mặt Thẩm Ấu An.
“Ta tự làm cũng được.”
Thẩm Ấu An thấy Bích Đồng cởi giày cho mình, vội vàng lùi về sau, đều là Tư Tẩm nữ quan, sao có thể để cho nàng rửa chân cho mình.
“Ngươi ngồi là được, tối khuya rồi, tự mình làm còn không biết muốn lăn qua lộn lại tới khi nào.”
Không phải Bích Đồng muốn nặng lời với nàng, nếu không nói như vậy, Thẩm Ấu An nhất định sẽ không ngồi yên để cho nàng hầu hạ nàng, trong ngày
thường cũng không phải không dịu dàng an ủi, nhưng về sau mới phát hiện
vẫn là nói như vậy hữu dụng, quả nhiên lời này vừa nói ra, Thẩm Ấu An
liền ngồi yên một chỗ, ngoan ngoãn để nàng hầu hạ.
Bích Đồng vén quần trong của nàng lên, trông thấy máu ứ đọng lại trên
đầu gối tím bầm, hít một hơi lạnh, xức thuốc trên tay, vừa xoa lên vết
thương liền cảm giác đôi chân dưới tay hơi rụt lại, Bích Đồng làm bộ như không nhìn thấy, đưa tay đem chân Thẩm Ấu An đặt vào trong lòng mình,
cho đến khi vết thương được bôi thuốc tốt, mới thả chân nàng vào trong
chậu, nhẹ nhàng rửa chân cho nàng.
“Có phải trước đây ngươi từng đắc tội với Lâm Chiêu Dung?” Nếu không sao nàng ấy lúc nào cũng làm phiền ngươi.
Thẩm Ấu An khẽ cau mày, lắc đầu nói “Ta không biết, từ trước kia ta cũng không tiếp xúc nhiều với nàng ta, chỉ là ngẫu nhiên gặp qua mấy lần ở
yến hội.”
Bích Đồng khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm cũng đúng, Thẩm Ấu An từ trước là
Quận chúa của An Bình Vương phủ, Lâm Chiêu Dung kia chẳng qua chỉ là một vị tiểu thư của Thành Dương Hầu phủ mà thôi, làm sao dám va chạm cùng
Thẩm Ấu An, chỉ là thế gian này biến đổi, ai có thể nghĩ rằng Quận chúa
một Vương phủ sẽ lưu lạc tới kết cục làm nô tỳ.
Nếu là An Bình Vương còn sống, nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, trước
kia từng nghe nói qua vị An Bình Vương kia sủng ái nhất là nữ nhi con
chính thất, Ấu An Quận chúa, nếu ông còn ở đây, làm sao sẽ cam lòng để
nàng tiến cung chọn phi.
Có một số việc nếu dùng lời để nói thì đúng là không thông, An Bình
Vương không có con trai trưởng, không có con trai trưởng thì không thể
kế thừa tước vị, Đại Dục nặng nhất là phân biệt con chính thất hay con
thê thiếp, năm đó hoàng đế sợ triều thần làm rối loạn thể thống, không
phân chia con dòng chính thất hay thê thiếp, nên đặc biệt ban bố pháp
lệnh, nếu có con trai trưởng thì con vợ kế không được duy trì tước vị,
nếu như không có con trai trưởng thì con vợ kế mới được duy trì tước vị, nhưng sẽ bị giáng chức xuống và ghi vào danh nghĩa mẹ cả, An Bình Vương phủ không có con trai trưởng, chỉ có thể chọn thứ trưởng tử trong phủ
để duy trì tước vị, vì vậy An Bình Vương phủ liền biến thành An Bình
Công phủ, Vương phủ đổi thành Công phủ, đương nhiên cũng không có Quận
chúa gì cả.
Chỉ là cho dù không phải là Quận chúa, dựa vào thân phận tiểu thư Công
phủ cộng thêm dung mạo như vậy, cũng không thể bị loại được, cũng không
biết bệ hạ nghĩ như thế nào, một mỹ nhân nũng nịu như vậy lại không để
bên cạnh sủng ái, lại nhẫn tâm coi nàng làm nô tỳ sai bảo.
Bích Đồng ngẩng đầu nhìn Thẩm Ấu An, chỉ sợ Lâm Chiêu Dung này lúc nào
cũng tìm nàng phiền toái, cũng là vì ghen tỵ với nàng đi, dung mạo như
vậy, cho dù là không có thân phận Quận chúa, thả vào hậu cung cũng là
một uy hiếp, huống chi, cho dù là Vương phủ bị giáng xuống tước vị, Thẩm Ấu An cũng còn là tiểu thư Công phủ mà.
“Lâm Chiêu Dung kia từ trước đến nay đều thích trút giận lên người cung nhân, sau này gặp nàng tránh đi một chút.”
Thẩm Ấu An ngẩng đầu cười khổ, làm gì có chuyện nàng muốn trốn thì trốn, người hầu hạ ở Ngự tiền, trốn thế nào cũng phải đi theo hầu hạ bên
người bệ hạ, tựa như hôm nay, bệ hạ gọi nàng đi vào dâng trà chẳng lẽ
lại muốn làm trái ý bệ hạ sao?
Thật sự là không thể trêu vào, cũng không trốn nổi.
Bích Đồng cầm khăn lau chân cho nàng, đổ nước, đỡ nàng đến trên giường
mình nói “Hôm nay, ngươi ngủ cùng ta đi, ta sưởi chân cho ngươi.”
Chân của Thẩm Ấu An sớm đã không có cảm giác gì, cộng thêm nàng thể hàn, ngày thường dù có đắp chăn cũng không ấm, đến sáng khi rời giường chân
luôn lạnh như một khối băng, đừng nói chi là hôm nay.
Bích Đồng đem một chân nàng ôm vào trong ngực, xoa xoa qua lại, lớp da
thịt dưới bàn tay căng cứng, trong lòng thầm hận Lâm Chiêu Dung kia lòng dạ ác độc, thời tiết như vậy lại phạt người ta quỳ, là muốn hủy đôi
chân này hay sao?
Lâm Chiêu Dung này ngang ngược như thế, ngay cả người ở Ngự tiền cũng
dám phạt, nói cho cùng cũng là có liên quan tới thái độ của bệ hạ, thật
không hiểu vì sao bệ hạ lại ghét Thẩm Ấu An như vậy, nếu như không thích thì sao lại giữ Thẩm Ấu An hầu hạ bên người, nếu không phải không thích thì tại sao lại dung túng cho Lâm Chiêu Dung phạt nàng như vậy, người ở Ngự tiền cho dù có sai cũng không tới lượt một phi tử đến phạt, nói
cách khác, người ở Ngự tiền chính là người của bệ hạ, đánh chửi đều là
do bệ hạ, nếu người khác dám dính vào, đó chính là đánh vào mặt bệ hạ,
nhưng bệ hạ lại hết lần này tới lần khác mở một con mắt nhắm một con mắt để cho Lâm Chiêu Dung nhiều lần trừng phạt Ấu An, chẳng lẽ là chán ghét người của An Bình Công phủ.
Cũng không trách Bích Đồng nghĩ như vậy, Thẩm Ấu An chỉ là một nữ tử,
những ngày này cũng nàng chung đụng, tính tình nàng như thế nào cũng
hiểu rõ, không đến mức chọc bệ hạ tức giận, bệ hạ đối đãi với nàng như
vậy cũng chỉ có thể là bất mãn với An Bình Công phủ.
“Ấu An, ngươi có muốn cho người hỏi thăm một chút hay không, có phải người của An Bình Công phủ ở trên triều đã chọc bệ hạ?”
Thẩm Ấu An nghe nàng hỏi như vậy, không hiểu nhìn về phía nàng.
Bích Đồng xoa xoa chân nàng nói “Ta thấy bệ hạ cũng không phải là sủng
ái Lâm Chiêu Dung, lại dung túng Lâm Chiêu Dung như thế, giống như là có gì bất mãn với ngươi vậy.”
Thẩm Ấu An trầm mặc một lát, Bích Đồng thấy nàng không nói vội hỏi
“Ngươi cũng không cần lo lắng, là ta đoán lung tung, có lẽ ngươi mới tới bên cạnh bệ hạ, bệ hạ còn chưa thích ứng.”
Cũng đã gần một năm, còn chưa thích ứng, lời này nói ra chính nàng cũng
thấy chột dạ, tính tình của bệ hạ đặc biệt nóng nảy, nhưng đối đãi với
các nàng thân cận đều vô cùng rộng rãi, chỉ duy nhất Thẩm Ấu An, lúc nào cũng là nhặt xương trong trứng gà, rất nhiều bất mãn, người sáng suốt
ai chả nhìn ra, bệ hạ đây chính là cố ý tìm cớ.
“Bệ hạ anh minh thần võ, sao lại bất mãn với một nữ quan nho nhỏ như ta, chỉ sợ bệ hạ cũng không biết ta là ai luôn đấy chứ, hôm nay là ta lỗ
mãng, đụng phải Lâm Chiêu Dung mới có thể bị phạt, ngươi chớ đoán bậy.”
“Vậy An Bình Công phủ kia…”
“An Bình Công phủ.”
Thẩm Ấu An yên lặng nhớ tới mấy chữ này, An Bình Công phủ hiện nay sớm
đã không phải là An Bình Vương phủ năm đó, còn có cái gì đáng để bệ hạ
bất mãn, cuộc đời này phụ vương nàng sợ nhất chính là tước vị Vương phủ
không giữ được, cho nên trước khi chết mới dặn dò như vậy, không nghĩ
tới cuối cùng vẫn là tước vị Vương phủ vẫn không thể bảo trụ được, cho
dù là công phủ thì thế nào, Vương phủ không có chính là không có, cho dù là đổi tấm biển, nàng cũng không thể coi chỗ kia như nhà mình, bởi vì
chỗ đó hết thảy đều đã thay đổi.
Bích Đồng thấy bộ dáng nàng hồn bay phách lạc, thở dài nói “Được rồi,
ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sớm tinh mơ còn phải hầu hạ bệ hạ nữa.”
“Ừh”
Thẩm Ấu An gật gật đầu, nằm xuống.
Bích Đồng cởi quần áo, chui vào trong chăn, thấy Thẩm Ấu An co lại thành một cục, trong nội tâm mặc niệm, bệ hạ ơi là bệ hạ, ngài sở hữu giang
sơn, vì sao phải khó xử một nữ tử nho nhỏ chứ, Quận chúa Vương phủ,
trong một đêm, mất đi người phụ thân yêu thương nàng nhất, người thì bị
đưa vào trong cung, chẳng lẽ còn không đủ đáng thương sao?
“Cám ơn ngươi.”
Đối với lời cảm ơn đột nhiên xuất hiện, Bích Đồng sững sờ một cái, trước kia nàng cũng giúp đỡ Thẩm Ấu An kông ít, đương nhiên nàng giúp nàng
cũng không phải vì một câu cảm ơn, mỗi lần nàng cũng có thể cảm nhận
được lòng cảm kích của Thẩm Ấu An, chỉ là đây là lần đâu tiên nói thẳng
như vậy.
Có thể được Quận chúa của An Bình Vương phủ nói một câu cảm ơn, thật
không dễ dàng, cho dù nàng là một nữ nhân, cũng cảm thấy người con gái
như Thẩm Ấu An, cho dù có xây một toà lâu đài bằng vàng, rồi đem nàng
vào đó nâng niu cũng đáng, đâu cùng ăn cùng ngủ với mình như bây giờ.
Ngẫm lại đầu năm lúc bệ hạ tuyển phi, khi mình đi theo bệ hạ cùng nhau
đến Vĩnh Thọ Cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu khi đó từng nói qua là
muốn phong Thẩm Ấu An làm phi, nàng không chút nghi ngờ nếu như An Bình
Vương còn tại thế, Thái hậu còn trực tiếp đem nàng xếp vào những người
được chọn cho ngôi hậu, ai có thể nghĩ tới sau này bệ hạ chỉ phong nàng
làm nữ quan cho được.