Hôm nay trên lớp học, Đường Mạnh không ngủ, Bàng Cùng Hiên vẫn không hề hay biết như xưa, hắn vẫn bình thường co cụm lại tại vị trí của mình cúi
đầu lắng nghe nội dung sớm đã được hắn thuộc lòng.
Chuông tan học vừa vang lên một tiếng, trên bục giảng thầy giáo chưa kịp nói câu tan
học thì Đường Mạnh đã đứng lên, đi đến bên cạnh Bàng Cùng Hiên
“Đi theo tao”
Nói xong Đường Mạnh tự mình bước khỏi lớp qua cửa sau lớp học, đi xuống lầu rồi mới chợt nhận thấy có điểm kì kì, quay đầu lại, Bàng Cùng Hiên vốn
không đi theo sau hắn.
Đường Mạnh mặt đỏ mặt trắng, thở phì phò
trở lại phòng học, Bàng Cùng Hiên quả nhiên vẫn còn ngồi lì ở bàn học,
đầu còn cúi thấp hơn nữa.
Bàng Cùng Hiên tất nhiên nghe Đường
Mạnh gọi mình đi ra ngoài nhưng hắn không nghĩ mình với Đường Mạnh có
bất kì mối quan hệ gì, trong nhận thức Bàng Cùng Hiên cho rằng tốt nhất
mình vẫn nên ngồi yên trong phòng
Nhưng mà hắn sai rồi…
Đường Mạnh lần nữa trở lại phòng học, các hoc sinh khác muốn cười cũng không
dám cười, nhất là khi mặt mày Đường Mạnh đang tràn đầy tức giận trông
giống như muốn giết người đến nơi.
Bàng Cùng Hiên hiểu rõ tình hình hiện giờ của mình ra sao, nên đem mặt úp cả trên ghế, làm bộ mình cũng không biết gì hết.
Đường Mạnh rất rất tức giận, cái tên quái dị này dám đùa với gã!
Không thèm khách khí, gã một tay nắm tóc Bàng Cùng Hiên kéo lên, buộc hắn
ngẩn đầu, cánh tay kia thì nắm ở cổ hắn, phút chốc đem Bàng Cùng Hiên
nhấc lên.
“A..Ai…Ai…Ai ai ai…”
Đường Mạnh không thèm quan
tâm Bàng Cùng Hiên kêu la như thế nào, cũng không thèm quan tâm đến động tác chống chọi của Bàng Cùng Hiên, giờ đây hắn chỉ còn có thể dùng chân giẫy giụa mà thôi.
Cơ hồ không có cách để hô hấp, Bàng Cùng Hiên lần đầu tiên bị nâng lên cao như thế, thậm chí có thể thấy được trần
nhà hành lang trường học.
Bị kéo xuống cầu thang, sức nặng toàn thân đều giao cho Đường Mạnh, hằn không cách nào biết được mình đang bị lôi đi đâu.
Chờ đến khi đến được bồn hoa sau trường, Bàng Cùng Hiên thiếu chút nữa đã
bị Đường Mạnh bóp chết. Gã một tay đem Bàng Cùng Hiên ấn ngồi xuống trên bồn hoa, Bàng Cùng Hiên ho khan nửa ngày trời mới có thể dừng lại nổi.
“Mày đừng cho rằng tao sẽ không dám đánh mày”
Bàng Cùng Hiên rụt rụt người lại, trải qua chuyện vừa rồi hắn đã xác định
được Đường Mạnh thật sự sẽ đánh hắn. Nhìn thấy Bàng Cùng Hiên đang hoảng sợ, Đường Mạnh tâm tình có điểm tốt lên một chút,
“Nói, vì sao vừa rồi tao gọi mày lại không đi theo?”
Dù cho hô hấp đã thông nhưng do Đường Mạnh ghìm yết hầu làm hắn rất đau,
Bàng Cùng Hiên hai tay đặt trên cổ mình không dám hó hé một tiếng.
“Nói chuyện!”
“…” Bàng Cùng Hiên bị gã rống lần nữa càng thêm hoảng sợ, không biết nói gì, còn lộ ra dáng vẻ muốn chạy trốn.
Đường Mạnh đang nổi điên, thấy bộ dáng Bàng Cùng Hiên nhu nhược, còn có ý định lén muốn trốn, lửa giận càng thêm dâng cao
“Mày mà dám chạy, tao sẽ bắt mày về, đập mày một trận!”
Đường Mạnh nghiến răng nghiến lợi nói, Bàng Cùng Hiên cho tới lúc này chưa
bao giờ bị người ta hù doạ như thế, sợ đến mức không dám cử động nữa.
Đường Mạnh thấy lời đe dọa của mình có hiệu quả, trong lòng rất thỏa
mãn, gã ngồi xuống bên cạnh Bàng Cùng Hiên
“Chỉ cần mày nghe lời, tao khẳng định sẽ không đánh mày nhưng nếu màylại giống như lúc nãy,
coi thường mệnh lệnh của tao, tao sẽ…”
Bàng Cùng Hiên thật sự sợ
hãi, trong đầu một mớ hỗn loạn, thoáng cái tâm trí hiện lên bản tin từng được xem trên tivi. Bao lực học đường, trấn lột, lường gạt…
Đường Mạnh nói muốn đánh hắn nhưng lại bảo chỉ cần hắn ngoan ngoãn nghe lời
thì sẽ không…ý có phải là muốn trấn lột tiền của hắn?
Đường Mạnh
dùng mắt thường nhìn qua thôi cũng biết được Bàng Cùng Hiên hiện tại
đang phát run, gã thật không cảm thấy mình nói gì quá đáng, nhưng Bàng
Cùng Hiên phản ứng đến thế cũng khiến gã nảy sinh một chút áy náy nho
nhỏ.
“Không phải tao nói rồi sao, nếu mày không nghe lời mới đánh mày.”
Trong lòng Bàng Cùng Hiên nghĩ thầm, gã quả nhiên là muốn lấy tiền của mình.
“ Hic “
Bàng Cùng Hiên hay cúi đầu khiến Đường Mạnh không thể nhìn thấy mặt của hắn, nhưng ở trên đùi hắn, Đường Mạnh thấy được vệt nước rớt xuống ướt một
mảng đi.
Bàng Cùng Hiên khóc không chút tiếng động, chỉ có điều toàn thân hắn thì cứng đơ mà lại còn run rẩy rất nhiều
Đường Mạnh từ nhỏ đến lớn tính cách đều như một tiểu bá vương, hôm nay hắn đe dọa Bàng Cùng Hiên, tính ra cũng chả là việc gì sất so với cuộc đời gã
cả, nhưng cách phản ứng của Bàng Cùng Hiên thật khiến cho Đường Mạnh có
chút không thể thích ứng được.
Chưa từng an ủi người khác nên gã
không biết phải nói gì cho phải vào lúc này cả, lời nói mà vụt ra khỏi
miệng thì không thu hồi lại được đó chính là quy tắc của nam nhân Đường
gia.
Lúc này Đường Mạnh không biết nên làm gì cho phải, nhưng
thân thể đã nhanh hơn đầu óc của gã một bước, tay gã đã đặt lên trên bả
vai của Bàng Cùng Hiên.
Bàng Cùng Hiên thân thể cứng lại, không dám run rẩy nữa.
Đường Mạnh cho rằng như vậy thật sự có hiệu quả, thế là tay càng dùng sức,
kéo thân thể đang hoá đá của Bàng Cùng Hiên vào trong ngực.
Bàng Cùng Hiên thật sự không có run rẩy nữa vì hắn đã sớm bị doạ chết ngất, cứ nghĩ là mình sắp bị đánh đến nơi
Đúng là rất doạ người…
Bàng Cùng Hiên đã quên mình còn có miệng để nói chuyện, trong đầu một trận
loạn thất bát tao cả lên khiến hắn không biết nên làm gì nữa, tuy Bàng
Cùng Hiên đã là học sinh cấp 3 nhưng kinh nghiệm ứng xử với bạn bè của
hắn so với học sinh tiểu học còn không bằng.
Ngoại trừ người cha trong ký ức, dường như không còn ai ôm qua hắn như vậy, nói chuyện với hắn như vậy…
Người này hiếp đáp hắn như thế, không phải là muốn đánh hắn sao?
“Thành thật như vậy không phải rất tốt sao, sau này mày chỉ cần nghe lời tao
là được, tao sẽ không hại mày, tao cũng sẽ không để người khác nói xấu
mày nữa, kì thật mày cũng không đến nỗi xấu như vậy…” Lời nói này cực kì trái lương tâm nhưng Đường Mạnh lại nói rất tự nhiên, dường như thật sự là như vậy, “Mày không phải thích Tần Duyệt sao? Sau này hai chúng ta
xem như là cùng một hội, tao nhất định giúp mày chinh phục hắn.”
Bàng Cùng Hiên vẫn không nói gì, Đường Mạnh không còn tức giận giống như lúc nãy nữa, kẻ trong ngực gầy quá, ôm thấy cấn tay vô cùng nhưng Đường
Mạnh lại không muốn buông tay.
Thằng nhóc này không phải là học
sinh cấp 3 sao? Sao người lại nhỏ gầy như vậy, dường như chỉ cần dùng
chút lực là có thể mang hắn bẻ gẫy đi, chỉ dùng hai cánh tay ôm lại là
đã có thể đem cả người hắn giấu vào trong ngực.
“Ai, dù là nói
giúp mày nhưng cũng là giúp chính mình, mày xem bạn gái của Tần Duyệt
không phải rất xứng đôi với tao sao?” Đường Mạnh cứ như vậy tự nhiên đem tay còn lại khoát lên bả vai Bàng Cùng Hiên, cứ như vậy mang hắn ôm vào trong ngực, “Tao nhìn người tuyệt đối không lầm, xem vẻ mặt Tần Duyệt
là biết hắn thuộc loại bị liệt dương sớm tiết, “cái đó “của hắn sao mà
so được với tao “
Đường Mạnh tự dùng ý kiến bản thân đánh giá Tần Duyệt cho Bàng Cùng Hiên nghe, bởi vì Bàng Cùng Hiên không phản bác mà
càng đắc ý.
Trong lòng gã nghĩ thầm người quái dị này tuy thích Tần Duyệt nhưng lại không biết rõ Tần Duyệt bằng gã
Mà trên thực tế là Bàng Cùng Hiên vì quá kinh hãi trong lòng nói không nên lời, hơn nữa hắn cũng không biết bệnh liệt dương sớm tiết là gì đi…
“OK, cứ quyết định như thế, sau này hai chúng ta cùng một hội! Sau này mày phải biết nghe lời tao nói rõ chưa?”
Bàng Cùng Hiên vẫn không có chút nào phản kháng, lúc Đường Mạnh kéo cổ tay hắn đi, hắn cũng chỉ dám vùng vẫy chút ít nhỏ nhoi.
“Làm trò gì vậy? Mày nghĩ rằng tao và mày đã thế này, tao còn làm đau mày
sao?” Bàng Cùng Hiên bị ép ngẩn đầu, Đường Mạnh chứng kiến khuôn mặt
hắn, tâm tình tốt đẹp vừa rồi thoáng cái toàn bộ bay đi, âm giọng thật
không tốt nói, “tao không phải nói sau này thành bạn tốt của mày sao,
sao có thể khi dễ mày nữa, nghéo tay thề đi”
Bàng Cùng Hiên không chịu, Đường Mạnh nổi giận đùng đùng lôi kéo tay hắn.
“A…” Bàng Cùng Hiên cuối cùng không chịu nổi đau đớn nữa kêu lên, thanh âm
không lớn nhưng thanh thuý trong trẻo bên trong có chứa chút cầu khẩn
yếu ớt.
Đường Mạnh vuột cả tay, không hiểu sao tự giác thả bàn
tay đang lôi kéo hắn ra, không chỉ như vậy, trong lòng còn tuôn ra một
cỗ nhiệt hoả khó hiểu.
“Tao kệ xác mày,” Đường Mạnh đảo mắt nhìn
quanh, nhưng không ngó Bàng Cùng Hiên nữa, “sau này tao nói mày làm gì
thì mày phải làm cái đó cho tao, có nghe hay không!”
“Ô…” Bàng
Cùng Hiên lần này thật sự khóc thành tiếng, tay rất đau, vừa rồi Đường
Mạnh thật không lưu tình chút nào, ngón út tay phải dường như bị bẻ gảy
a~, đang đau đến tê tê dại dại.
Nghe thấy tiếng khóc Đường Mạnh càng thêm nôn nóng trong người.
“Câm miệng” Một câu uy hiếp của gã nói ra nhưng lại không còn chút khí thế
nào. “Dù sao, không cho phép mày làm lơi lời tao nói! Có nghe hay
không!”
“Ô…” Bàng Cùng Hiên cúi đầu nắm lấy tay phải của mình, muốn xoa xoa lại không dám. Đau quá.
“Có nghe hay không! Gật đầu đi, gật rồi hôm nay tao tha cho mày!”
Bàng Cùng Hiên vội vàng gật đầu, một giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Đường Mạnh cảm giác là lạ ở một chỗ nào đó trong người, tuỳ tiện nói vu vơ, liền xoay người đi.
Tiết học sau cũng sắp kết thúc, thoải mái mà trốn học đi, dù sao trong cái trường học này cũng không có ai dám ngăn gã