Địch Tiểu Hầu mấy ngày gần đây thật sự rất có
quy luật. Mỗi ngày ngoài nghiên cứu sách nấu ăn, chính là tỉ mỉ thí
nghiệm các loại mỹ thực. Nơi Long Ẩn sở cư là sơn cốc địa thế kỳ hiểm,
hiếm người vãng lai, sơn trân cầm thú cũng cực kì phong phú. Chỉ cần
hắn cần, tùy thời đều có thể nhận được — vì ăn, Tiểu Trư thực là một
người thu mua xứng chức.
Thông qua mỹ thực, Địch Tiểu Hầu thành
công cải tạo tật xấu lười biếng của Tiểu Trư, chuẩn bị tài liệu, trợ
thủ, lau nồi rửa chén, từ những việc vặt vãnh đều là Tiểu Trư một mình
ôm lấy mọi việc. Còn hắn chỉ phụ trách mấu chốt điều phối chế tác là
được.
Mà trù nghệ của Tiểu Trư với Địch Tiểu Hầu đột nhiên tăng
mạnh, đạt tới đã giỏi còn muốn giỏi hơn. Địch Tiểu Hầu không nghĩ tới
Tiểu Trư lại là người như vậy, cư nhiên đối với đồ ăn chú ý đến vậy,
chủng loại cùng hương vị kém một chút hắn đều bất mãn — so với Long Ẩn
còn khó hầu hạ hơn a! Long Ẩn nếu thấy không ngon, nhiều ít cũng ăn vài
miếng, sẽ không nói cái gì, còn Tiểu Trư thì trực tiếp đưa ra phê bình,
mặc kệ Địch Tiểu Hầu có nguyện ý nghe hay không.
Đương nhiên, cho dù Địch Tiểu Hầu không muốn nghe, vẫn hội thực sự cần ý kiến của hắn để cải tiến. Bởi vì chỉ có rút kinh nghiệm thật tốt mới có thể làm ra mỹ
thực, tạo niềm vui cho Long Ẩn mỹ nhân a!
Có một ngày, Địch Tiểu
Hầu cùng Tiểu Trư giám sát nấu món gồm bảy thực phẩm kết hợp lẫn nhau,
rốt cục đạt tới hoàn mỹ không chút nào chê được. Hai người đều thở dài
nhẹ nhõm một hơi, thành phẩm hơn một nửa vào bụng Tiểu Trư. Địch Tiểu
Hầu một bên chuẩn bị bàn ăn cho Long Ẩn một bên giả bộ thuận miệng hỏi:
“Tiểu Trư a, ngươi đối ăn uống chú ý như vậy, vì cái gì chính mình không chịu làm?”
“Mình làm nhiều mệt a, có người làm ăn mới thoải mái”
“Vậy không ai làm ngươi cũng chỉ ăn cơm trắng dưa muối?” Địch Tiểu Hầu cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được).
“Đúng vậy a” Tiểu Trư trả lời như lẽ đương nhiên.
“Vậy trước kia là ai làm cho ngươi a?”
“Gia gia (ông nội) ta”
Nguyên lai chính là lão bộc đã qua đời của Long Ẩn. Địch Tiểu Hầu lắc đầu:
“Gia gia của ngươi như thế nào nuôi được một tôn tử như ngươi vậy, quỷ
lười biếng!”
“Hừ! Giống với Long Ẩn thôi” Tiểu Trư không cho là đúng.
“Kia tại sao có thể giống nhau?” Địch Tiểu Hầu mới không cho là Long Ẩn lười — tuy rằng y so với tiểu trư còn kỳ lạ hơn, bởi vì lười làm, cho nên rõ ràng không ăn, trực tiếp ăn ngũ cốc, một hai tháng cũng không ăn một
lần cơm.
“Ngươi cũng giống thế” Tiểu Trư khinh miệt.
“Nói hưu nói vượn! Bây giờ còn không phải đều là ta làm!” Địch Tiểu Hầu giận.
“Ngươi lấy lòng hắn” Tiểu Trư không mảy may vạch lộ chân tướng. Địch Tiểu Hầu
nghiêng đầu ngẫm lại, cũng đúng, nếu không phải vì muốn làm cho Long mỹ
nhân ăn, hắn còn lâu mới nghiên cứu trù nghệ a!
“Cho nên ngươi lấy lòng ta” Tiểu trư ngữ ra kinh người, Địch Tiểu Hầu giận: “Ta vì cái gì phải lấy lòng ngươi?”
Tiểu Trư nhe răng: “Yêu ai yêu cả đường đi a”
Duy nhất khiến Địch Tiểu Hầu không thích ứng được chính là, Long Ẩn buộc
hắn mỗi ngày tại cái trì lạnh như băng kia tắm rửa. Thời tiết càng ngày
càng lãnh (lạnh), con suối kia nước từ trong núi chảy ra, cũng là càng
ngày càng lạnh đến thấu xương, Địch Tiểu Hầu mỗi lần đi tắm đều phải cố
lấy hết dũng khí, liều mạng khởi động làm ấm thân nửa ngày mới cắn chặt
răng nhảy ào xuống một cái, liều mạng chà xát, nhanh chóng tắm rồi phi
thân ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào quần áo, chạy vội quay về phòng
ngủ, tiến vào ổ chăn, sau đó run run nửa ngày mới ngưng.
Hôm nay
Long Ẩn tình cờ gặp Địch Tiểu Hầu ở hành lang nhỏ chạy tới. Y còn chưa
từng thấy qua Địch Tiểu Hầu có tốc độ như vậy, kỳ quái theo sát hắn vào
phòng ngủ, thấy Địch Tiểu Hầu lui trong ổ chăn thành một đoàn, không
ngừng rên rỉ, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”“Lãnh, lãnh… Lãnh a…” Địch Tiểu Hầu toàn thân co rút ở trong ổ chăn, thống khổ rên rỉ.
“Tắm rửa rất lạnh sao?” Long Ẩn rất kỳ quái, y cũng tắm hàng ngày nhưng
không cảm thấy a — đương nhiên y không nghĩ tới chính mình từ khi sinh
ra ngay tại hàn tuyền (hồ nước lạnh) này tắm rửa, sớm thành thói quen tự nhiên, lại có nội công thâm hậu hộ thể. Về điểm rét lạnh này đương
nhiên không nói chơi, mà Địch Tiểu Hầu từ nhỏ được sủng ái quá phận,
chưa bao giờ chịu qua hàn khí mạnh, nhất thời làm sao có thể chịu được.
“Lãnh a lãnh a, thật sự rất lãnh” Địch Tiểu Hầu từ trong chăn nhô đầu ra,
nước mắt lưng tròng thỉnh cầu: “Về sau cho ta dùng nước nóng tắm rửa đi, được không?” Vì mục tiêu ăn uống, Tiểu Trư hẳn là nguyện ý giúp hắn nấu nước tắm.
Long Ẩn nói: “Tại hàn tuyền kia tắm rửa mới có lợi, qua một thời gian ngươi sẽ biết.”
“A? Có chỗ tốt gì a?”
“Làn da thực trơn nhẵn, thân thể khỏe mạnh, công lực cũng tăng mau”
“Da?”Nguyên lai còn có chỗ tốt như vậy. Địch Tiểu Hầu trừng to mắt, ái mộ nhìn da
thịt bóng loáng như ngọc của Long Ẩn. Nguyên lai Long mỹ nhân làn da hảo như vậy là nhờ tắm cái hàn tuyền kia a? Hắc hắc, nếu ta cũng thường
xuyên tắm cũng sẽ thành giống y nha? Long mỹ nhân hẳn là sẽ coi trọng ta đi?
Nói thật, Địch Tiểu Hầu dáng người tướng mạo trong kinh
thành coi như là được, luôn luôn tự cho mình rất cao, bình thường mỹ
nhân hắn còn không cho vào mắt. Bất quá cùng Long Ẩn so sánh, thật sự là tự biết xấu hổ. Tuy rằng trong lòng ái mộ vô cùng, cũng không dám rất
biểu hiện ra ngoài — hắn cái gọi là không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là còn không ỷ thế hiếp người, đả (đánh) người đến chết, hai chiêu này là
hắn cực kì quen dùng.
“Đúng rồi, ngươi không biết nội công, cho
nên mới cảm thấy lãnh a” Long Ẩn giật mình nhớ tới, Địch Tiểu Hầu vội đả xà tùy côn thượng (đánh rắn tùy gậy)(1): “Vậy ngươi mau dạy ta a”
“Ân” Long Ẩn suy tư: “Bổn môn có quy củ: nội công tâm pháp không thể truyền
cho người ngoài, hơn nữa đắc mãn (phải đủ) bốn mươi tám tuổi mới có thể
thu đồ đệ”
“A?” Địch Tiểu Hầu há to miệng, có điểm uể oải. Đương
nhiên hắn cũng không nghĩ muốn bái sư, bởi vì nếu thành đồ đệ của Long
mỹ nhân, vậy tương lai còn có thể nào đem y thu vào tay a! Bất quá không học nội công, mỗi ngày phải trải qua tắm rửa như thế này liền đủ thống
khổ rồi, cuộc sống cũng không thể coi là viên mãn.
Long Ẩn xem bộ dạng khổ sở của Địch Tiểu Hầu cũng không đành lòng. Dù sao hắn mấy ngày nay làm ra thức ăn mỹ vị, cảm thấy hẳn là cho hắn một ít hồi báo.
“Như vậy đi, ta tự nghĩ ra một loại tâm pháp cường thân kiện thể để dạy
ngươi, giúp ngươi vận hành khí huyết, như vậy liền không quan hệ” Long
Ẩn nghĩ có biện pháp, tâm tình tốt lắm, miệng mỉm cười. Địch Tiểu Hầu mê muội nhìn nụ cười của y, nước miếng lại chảy xuống. Long Ẩn lông mi hơi hơi nhăn lại, hỏi: “Tiểu Trư có phải hay không lại lấy hết đồ ăn của
ngươi?”
“A? Làm sao ngươi biết?” Địch Tiểu Hầu kỳ quái. Long Ẩn
nói: “Bởi vì ngươi luôn chảy nước miếng, có phải hay không rất đói bụng
a?”
“…”
============================
(1)Đả xà tuỳ côn thượng – Đánh rắn tuỳ gậy
Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại
được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam.
Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết
độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường
quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm
yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi
trúc để đánh rắn.
“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.
Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình
hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để
sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về
cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích
nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.