Thần tiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Địch Tiểu Hầu đang muốn há mồm, đột nhiên nhớ tới chính mình đang “mất trí
nhớ”. Tên sao, đương nhiên là không nhớ rõ rồi, vì thế lắc đầu, thần
tiên nhấc tay. Miếng thúy ngọc phương bài mang theo bên hông Địch Tiểu
Hầu phút chốc bay lên, nằm lại trong đôi tay như bạch ngọc kia. Xanh
trắng tương trợ cho nhau, nhẵn nhụi tinh tế, ẩn ẩn phiếm ra hoa quang.
Địch Tiểu Hầu mắt trợn trắng.
“Địch” Thần tiên giương mắt: “Ngươi có phải họ Địch không?”
“A?”Địch Tiểu Hầu lúc này mới nhớ tới miếng ngọc bài gia truyền này trên có khắc họ mình, vội vàng gật đầu, đáp: “A, nguyên lai ta họ Địch.”
“Vậy tên gọi là gì?” Thần tiên nghiêng đầu nhìn hắn, thật cũng không phải
thực tâm hỏi, bởi vì tên này “mất trí nhớ ” rồi. Địch Tiểu Hầu thấy y
mày nhíu lại thành bộ dáng đáng yêu, trong lòng ngứa hận không thể đi
lên ôm y, hôn môi y, hung hăng mà…
“Kêu Tiểu Hầu đi, Địch Tiểu
Hầu. Ta cảm thấy ngươi rất giống với tiểu hầu tử (khỉ con) phía sau núi” Thần tiên hạ kết luận, xoay người rời đi. Địch Tiểu Hầu kinh ngạc khẽ
nâng hai tay, vô cùng phiền muộn mà nhìn thân ảnh bạch khiết của thần
tiên. Sau một lúc lâu hắn mới phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo,
hổn hển nói: “Cái gì tiểu hầu! Ta làm sao lớn lên giống hầu tử! Có hầu
tử nào ngọc thụ lâm phong như ta sao? Có hầu tử nào phong lưu phóng
khoáng như ta sao? Ngươi… Ngươi…”
Khó khăn lắm đuổi tới sau lưng, thần tiên quay đầu lại, kỳ quái nói: “Ngươi không thích hầu tử sao?”
Địch Tiểu Hầu chạy nhanh đến, ngừng chân. Đương nhiên, cũng không nghĩ muốn
ngừng lại hoàn toàn, trực tiếp liền hướng đến trên người thần tiên, hai
tay mở ra, cười thầm nói: “Lúc này phải ôm lấy ngươi!” Tâm hoa chính yếu nộ phóng (vui như mở cờ trong bụng), lại phát giác thân thể hình như
đụng đến một bức tường đàn hồi vô hình, bị bắn trở về, mông ngã ngồi về
phía sau. Thần tiên không phân biệt nặng nhẹ ra tay, hạ bệ nhanh gọn,
thu tay, cau mày nói: “Hảo bẩn”
Địch Tiểu Hầu hai ngày nay chưa
rửa mặt chải đầu thay quần áo, trong rừng trên cây bị gây sức ép quá
nhiều, đầu tóc rối bù, phía sau lưng lại chảy thiệt nhiều huyết, đều
ngưng kết thành vảy, bị y nhắc tới, nhất thời tự biết xấu hổ, vội lui về phía sau hai bước, nói:” Đúng vậy, là, rất–bẩn,nhưng động này của ngươi sao không có chỗ tắm rửa a?”
Thần tiên xoay người dẫn đường, dẫn hắn đi vào một huyệt động. Trên thạch bích có nước suối chậm rãi chảy
xuống tuyền trì (trì = bể tắm). Nước trong trì khá sâu, trong suốt thấy
đáy, bên trì nước dập dờn nhưng không tràn ra, nghĩ đến có lẽ nước chảy
ra theo một con đường khác.
“Oa! Quá tuyệt vời!” Địch khỉ con —
Địch Tiểu Hầu cao hứng cười. Lập tức động thủ thoát y, thấy thần tiên
không trách móc, lại hưng phấn cơ hồ hoa chân múa tay vui sướng đứng
lên, thuần thục cởi hết quần áo, liền hướng trong trì nhảy vào.
“Oa!” Nước lạnh khiến hắn rú lên quái dị, dụng cả tay chân liều mạng hướng bờ trì bơi ngược lại. Một tay mới vừa đặt lên bờ trì lại bị một chân đạp
trở lại, làm hắn quát to một tiếng.
“Tắm rửa sạch sẽ” Thần tiên
thản nhiên nói, nhìn thẳng Địch tiểu hầu đang lõa thể, thần sắc lại
không có nửa điểm khác thường. Xem ra với y, Địch Tiểu Hầu mặc quần áo
hay không mặc quần áo cũng không có gì khác nhau.
Địch Tiểu Hầu bị đá lại xuống nước, liều mạng run run, nước mắt lưng tròng nói: “Lãnh! Lãnh (lạnh)! Lãnh lãnh… Lãnh a!”
“Gột rửa sẽ không lạnh” Thần tiên nhàn nhã đứng bên cạnh trì, vừa thấy Địch
Tiểu Hầu thân thủ hướng bên cạnh trì bơi đến liền đưa chân đạp. Địch
Tiểu Hầu cố gắng mấy lần cũng không có kết quả, chỉ đành rơi lệ, run
rẩy, liều mạng chà xát tắm rửa thân thể bị đông lạnh đã có điểm cứng
ngắc. Tẩy toàn thân qua loa một lần sắc mặt đã xanh trắng, môi tím tái.
“Được rồi chứ?” Tiểu Hầu khớp hàm đánh vào nhau canh cách, tội nghiệp nhìn
thần tiên đứng bên cạnh trì. Thân hình hắn trắng noãn phản chiếu trong
trì, quả nhiên là phong thái vô song. Nhưng mà, vì sao hiện tại Tiểu Hầu chỉ cảm thấy y… Chẳng có phản ứng gì cả…
“Tóc.”Thần tiên lạnh nhạt nói. Địch Tiểu Hầu kêu: “Miệng vết thương! Ta còn có thương tích nữa”
“Không có việc gì, ta lại bôi thuốc cho ngươi ” Thần tiên khẩu khí ôn hòa,
Địch Tiểu Hầu lại chỉ muốn khóc lớn. Nhưng giằng co một hồi, thần tiên
cũng không có… nửa điểm dấu hiệu nhượng bộ, Địch Tiểu Hầu đành phải lui
thân xuống dưới, chỉ trừ đầu không ngập trong nước, tẩy trừ tóc, đồng
thời tẩy thân thể, vì không thể nhịn được nữa mà chảy ra nước mắt.
“Thật sự là… Không hợp tình người a… Ô ô ô…” Địch Tiểu Hầu nghẹn ngào, run
run, cắn răng, hoàn thành xong lần tắm thống khổ nhất cuộc đời này. Chờ
thần tiên rốt cục cho phép hắn dựa vào bên cạnh trì, hắn đã muốn không
còn khí lực mà trèo lên, đành phải vịn vào bên cạnh trì rơi nước mắt.
Thân thể đông lạnh đến chết lặng không còn cảm giác.
Đột nhiên
thân thể nhẹ tễnh, cả người bay ra khỏi mặt nước rơi đến trên mặt đá.
Ngạc nhiên là lại không thấy đau, giống như được người nhẹ nhàng nâng
lên rồi đặt xuống, Địch Tiểu Hầu thút thít ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ
mông lung nhìn thần tiên thân ảnh tuyết trắng tựa hồ lại gần, tiếp theo
liền mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại toàn thân ấm áp, hình như đang nằm trên giường. Địch Tiểu Hầu lấy tay sờ sờ, trên người là tơ lụa mềm
mại, trợn mắt nhìn, quả nhiên thân thể đang nằm trên chiếc giường sa
tanh trắng toát, dưới thân cũng lót đệm êm dày. Đầu chuyển động thì
không thấy đau, lấy tay sờ sờ, quả nhiên lại được thoa dược, chẳng qua…
Địch Tiểu Hầu hú lên quái dị, đẩy chăn ra, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy
chiếc gương đồng to lớn được khảm bên trên thạch bích (tường đá), liền
nhảy tót qua tả hữu săm soi, khóc không ra nước mắt.
Đứng ngốc
một lúc lâu, trong gương đột nhiên phản chiếu một đạo nhân ảnh khác,
Địch Tiểu Hầu vội vàng xoay người, rưng rưng hỏi: “Thế này là sao?!”
“Thuận lợi cho việc bôi thuốc”
“Nhưng mà…”
“Hay là ngươi thích cạo sạch toàn bộ?”
Địch Tiểu Hầu sợ run cả người, vội hỏi: “Quên đi quên đi, cứ như vậy đi” Xoay người sang chỗ khác soi a soi, vẻ mặt uể oải.
Thần tiên thấy hắn uể oải không còn bộ dạng phấn chấn thì cười rộ lên, nói:
“Có cái gì quan hệ, lâu ngày sẽ tự nhiên giống như trước kia, không cần
phải gấp”
Địch Ttiểu Hầu lắc lắc hai vai, ủ rũ, đột nhiên nghĩ
đến ý tứ trong lời nói của y, giương mắt hỏi: “Ngươi là định lưu ta lại
dài lâu?”
“Chung quy cũng phải chờ ngươi thương thế tốt lên đã” Thần tiên ôn hòa nói.
Vậy cũng là trong bất hạnh cũng có cái may? Địch Tiểu Hầu bi thương có
chút vui sướng, khổ sở nhưng cũng có chút hy vọng, việc đã đến nước này, ai, nhẫn nại đi!
Thần tiên quả nhiên là không thường ăn cơm, đại đa số thời gian đều chỉ ăn chút ngũ cốc, uống chút sương sớm từ thạch
nhũ trong động ngưng kết, thỉnh thoảng dùng một ít đan dược. Địch Tiểu
Hầu lại đói không chịu được, đành phải lại đến trù phòng tìm cơm. Hắc y
người hầu kia mỗi ngày chỉ nấu duy nhất cơm tẻ, cái bình bên tường đựng
rau ngâm đã ăn sạch tám chín phần, cứ theo đà này, tiếp qua một hai
tháng bọn họ phải ăn cơm trắng no bụng.
Nhìn thấy bộ dạng mới của Địch Tiểu Hầu, hắn khó có khi mở to mắt, “A ” một tiếng, sau đó cũng
không nói gì nữa. Địch Tiểu Hầu trước giờ nghĩ hắn là người câm nên ngạc nhiên khi thấy hắn mở miệng, nhưng vẫn là lười ngay cả nói cũng không
muốn nói. Bất quá thái độ giống như nhìn mà không thấy của cặp thần tiên chủ tớ này dù sao cũng làm cho hắn cảm thấy khá thoải mái, ai, hắn lại
sờ sờ sau đầu, nghiến răng nghiến lợi giải quyết ba chén cơm, cộng thêm
bốn cây cải củ chấm tương.
Sau đó Địch Tiểu Hầu liền ngụ tại động phủ, chiếm lấy phòng ngủ của thần tiên. Vốn hắn còn đắc chí, nghĩ đến
có thể cùng thần tiên ngủ cùng giường — nơi này chỉ có một gian phòng
ngủ, hắc y người hầu kia ở tại trù phòng, cơ hồ ăn ngủ trên chiếc
giường cây cỏ.
Đáng tiếc thần tiên cũng không trở lại ngủ, y mỗi
ngày làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Buổi sáng đọc sách, giữa
trưa ngồi luyện công, buổi chiều thư pháp họa tranh, buổi tối lại ngồi
luyện công. Trừ bỏ thư phòng cùng phòng vẽ tranh, trên cơ bản đều ở
trong phòng luyện đan. Đó là nơi duy nhất Địch Tiểu Hầu không được tùy
tiện xuất nhập. Được một cửa đá nặng nề chặn lại, Địch Tiểu Hầu trộm đẩy thử mấy lần, dùng hết sức lực từ lúc bình sinh đến nay ra dùng nhưng
cửa đá vẫn không chút sứt mẻ. Mà thần tiên chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cửa đá liền “Bá ” một cái mà chuyển động, mơ hồ có thể thấy được bên trong
trống rỗng, cũng có ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, những cái khác
thì cái gì cũng chưa kịp thấy rõ, thần tiên đã liền đóng cửa lại.
Nhìn y bộ dạng thoải mái tùy ý, Địch Tiểu Hầu lại có khuynh hướng cho rằng y thật sự là thần tiên — nhìn một cái, bàn tay nhỏ bé kia trắng mềm như
ngọc, nếu không phải thần tiên, làm sao có thể có khí lực lớn như vậy?
Đương nhiên, những kế hoạch hắn nghĩ muốn nhân cơ hội chiếm chút tiểu
tiện nghi tất cả đều phá sản — vốn dĩ, hắn thân tiểu xương cốt, làm sao
so được với tảng đá rắn chắc to lớn a? Chiếm tiện nghi của thần tiên,
vậy không phải so với nhổ lông trên đầu lão hổ càng nguy hiểm hơn sao!
Trăng lên mặt trời lặn, trong động phủ không đếm năm tháng, Địch Tiểu Hầu ước chừng đã ăn hơn mười bao gạo trắng cùng dưa muối, thật sự ăn không vô,
nghĩ thầm, chung quy ăn cái này cũng không được nha. Hắn ánh mắt loạn
chuyển, đánh giá hắc y đang lúc làm gì đó, lại trở mình tìm kiếm, phát
hiện tất cả đồ vật gia vị đều đầy đủ. Nghĩ đến ngày đó vị lão bộc kia
vẫn chọn mua thích đáng, chỉ bất quá hắn vừa chết, động phủ này chủ tớ
như nhau đều là phủi tay bỏ mặc, toàn bộ những thứ này cũng là mất nơi
dùng võ (vô ích).
Trong động thông gió khô ráo, đồ gia vị hoa quả khô và vân vân thật cũng chưa bị hư. Địch Tiểu Hầu tìm hiểu kĩ càng, có chủ ý, vô cùng cao hứng đi tìm thần tiên.
Thần tiên vạn năm không đổi nhìn sách, Địch Tiểu Hầu hỏi: “Có sách dạy nấu ăn không?”
Thần tiên đưa hắn đến chỗ giá sách, chỉ tay: “Ở đây”
Địch Tiểu Hầu vừa thấy, ha, giá sách cao hơn một trượng tám thước (khoảng 7,9m) toàn sách dạy về nấu ăn, thật sự là…
Mỹ vị trên thế gian cơ bản đều đã nếm qua, Địch Tiểu Hầu vốn thông minh,
gia thế lại hảo, ăn uống từ trước đến nay luôn chú ý. Khi ở nhà, lúc
hưng trí cũng sẽ làmvài món thức ăn mang phong thái của riêng mình, cha
hắn ăn vào khen không dứt miệng. Đương nhiên, bình thường là người ăn
không ngồi rồi, lúc này là bất đắc dĩ chuẩn bị chân chính hảo hảo nghiên cứu trù nghệ (khả năng nấu ăn).
Đang lúc cầm sách nghiên cứu tài liệu, tại cửa động đột nhiên xuất hiện một đạo bóng đen, một phen đoạt
lấy quyển sách trên tay Địch Tiểu Hầu. Địch Tiểu Hầu hoảng sợ, vội vàng
ngẩng đầu, nguyên lai chỉ là một hầu tử lông xù, đem sách đội ở trên
đầu, hướng hắn nhe răng khoe miệng.
“Hỗn đản! Trả lại cho ta!”
Địch Tiểu Hầu nổi giận, đây chính là tàng thư của thần tiên, phá như
thế nào được? Hầu tử cũng giận, giống hắn trừng mắt nhe răng, huơ tay
múa chân. Hắc y tỉnh, ghé vào trên giường cây cỏ xem náo nhiệt. Thấy
Địch Tiểu Hầu cùng hầu tử truy đuổi tranh cãi ầm ĩ không ai chịu ai, sau một lúc lâu, khóe miệng cười nói: “Các ngươi huynh đệ thật đúng là thân thiết.”
Hắn đột nhiên nói chuyện cũng không ngạc nhiên, khiến
Địch Tiểu Hầu nổi giận chính là lời hắn nói ra: “Ngươi nói ai với ai là
huynh đệ?!”
“Các ngươi” Hắc y một tay chống đầu, một tay chỉ vào mông hầu tử, lặng lẽ cười nói: “Giống nhau”