Địch Tiểu Hầu cắn
răng chảy nước mắt, đánh cái run ngươi nghênh đón ánh mặt trời sáng sớm. Nguyên nhân vì sao, cũng không cần nói a, ai trong mùa đông lạnh lẽo
này lại trên cây nơm nớp lo sợ một đêm cũng sẽ không thoải mái.
Đỉnh núi chậm rãi sáng, sườn núi chậm rãi sáng, núi rừng chậm rãi sáng, chim chóc tụ tập thành nhóm đại hớp xướng đã muốn chấm dứt, sóc bắt đầu sôi
nổi bận rộn. Địch Tiểu Hầu sắc mặt tái nhợt, quần áo ướt đẫm sương, lệ
cũng chảy khô, cả người cứng ngắc, trong bụng đối tiên nhân trong lòng
đã sớm biến thành thóa mạ một lần lại một lần…
Nghĩ là vậy, oán
là vậy, giận là vậy, nhưng thời điểm tiên nhân xuất hiện, Địch Tiểu Hầu
vẫn là hai mắt tỏa ánh sáng cố gắng hiện ra khuôn mặt tươi cười. Chỉ bất quá khuôn mặt tươi cười hiện tại của hắn thoạt nhìn có điểm thực vặn
vẹo.
Tiên nhân đem Địch Tiểu Hầu từ trên cây xuống, phóng trên
mặt đất. Địa chấn hiếm có dấy lên biên độ không lớn, xem như thương tiếc hắn. Nhưng Địch Tiểu Hầu trải qua một đêm tra tấn, đứng cũng đứng không được, đành phải ngồi ở trên cỏ, đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn lên
tiên nhân, trong ánh mắt là sự chân thành cùng quý mến không hề thay
đổi. Tựa hồ những việc phát sinh đêm qua cùng suy nghĩ độc ác căn bản
không hề xuất hiện.
“Trời đã sáng, ngươi có thể đi rồi” Tiên nhân khẩu khí vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, Địch Tiểu Hầu vẻ mặt cầu xin
nói: “Đối với ta hiện tại chỉ có chết, căn bản không đi được nha.”
“Ta đây tiễn ngươi một đoạn đường” Tiên nhân duỗi tay ra, bắt lấy đai lưng
Địch Tiểu Hầu nhấc lên. Địch Tiểu Hầu khóc không ra nước mắt. Tốt xấu
hắn cũng là nam tử dáng người thon dài, cho dù không mập cũng hơn trăm
cân, cư nhiên bị một tay nhấc lên, này…
“Thần tiên đại nhân, thỉnh buông ta xuống, ta không muốn rời núi.” Địch Tiểu Hầu năn nỉ.
“A, vì cái gì?”
Địch Tiểu Hầu nghĩ thầm: Mục đích còn chưa đạt được làm sao có thể đi? Miệng lại nói: “Tại hạ là do thần tiên đại nhân cứu mạng lại không nghĩ đến
đền ơn, ta đây nguyện làm trâu làm ngựa trả lại phần ân tình này của
thần tiên đại nhân”
“Không cần, ta cứu ngươi là chính mình nguyện ý, ngươi không cần báo đáp”
“Như vậy sao được? Thụ nhân điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương
báo (chịu ân nghĩa nhỏ bằng giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng
suối), ta từ nhỏ đã được lão sư dạy qua đạo làm người này”. Địch Tiểu
Hầu buộc miệng nói bậy. Thần tiên buông hắn xuống, gật đầu nói: “Hiếm
thấy người có tâm, bất quá quân tử thi ân bất cầu báo (giúp người không
cần đền ơn), ta không cần ngươi báo đáp”.
Địch Tiểu Hầu vẫn không buông tha ý định, thần tiên không kiên nhẫn, lại nhấc hắn lên, nói:
“Nói không cần là không cần, ngươi như thế nào lại phiền toái như vậy?”
Địch Tiểu Hầu bị xách lên, hai chân không chấm đất, vừa vội vừa giận, kêu
to: “Ta không đi, ta không đi, ta muốn lưu lại cùng ngươi, thần tiên đại nhân. Van cầu ngươi lưu lại ta đi!” Hai tay loạn trảo, không cẩn thận
làm tấm khăn trắng trên mặt thần tiên rơi xuống.
Thần tiên ngẩn
người, buông tay bỏ hắn ra. Địch Tiểu Hầu mông chạm đất, mắt dại ra, mắt không nháy nhìn chằm chằm khuôn mặt của thần tiên đại nhân. Hắn hoàn
toàn hóa đá. Khuôn mặt thần tiên đại nhân tinh xảo như ngọc hiện lên
tức giận, giơ tay lên. Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy có một cơn gió đập vào mặt. “Ai nha!!!” một tiếng rồi ngã về phía sau, thật không may chính
là, cái gáy lại đập vào một khối thạch nhọn, nhất thời ngất đi, một vũng máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ mặt cỏ.
Thần tiên nhíu mày, không vui nói: “Hảo hảo đưa ngươi đi, ngươi lại tự mình kiếm chuyện!” Lo nghĩ,
thân thủ nhấc Địch Tiểu Hầu lên, ở sau đầu hắn điểm mấy chỗ huyệt đạo.
Vết thương này thực không nhẹ, máu đã chảy chậm lại nhưng vẫn không
ngừng được. Địch Tiểu Hầu nửa người đều nhiễm đỏ biến thành huyết nhân.
Tình trạng thật thê thảm.
“Hừ!” Tiên nhân nhìn Địch Tiểu Hầu ánh
mắt nhắm chặt cùng sắc mặt trắng bệt, nhấc hắn lên rồi phóng người đi
rất nhanh biến mất trong rừng sâu.
Khi Địch Tiểu Hầu tái mở mắt ra, đã là qua một ngày. Dưới thân vẫn là mặt
cỏ, nhưng không phải nơi cũ. Thần tiên xa xa nhìn hắn, thấy hắn tỉnh,
lạnh lùng thốt: “Mau chóng rời đi nơi này, bằng không ta sẽ không khách
khí.”
Địch Tiểu Hầu chậm rãi chuyển động ánh mắt, qua hơn nửa ngày, mới ách thanh hỏi: “Đây là nơi nào?”
Thần tiên ngẩn ra, đến gần hai bước nhìn hắn. Thấy hắn ánh mắt một mảnh mờ
mịt, thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, giống như chưa từng gặp mặt, không
khỏi kỳ quái nói: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ngươi là ai?” Địch Tiểu
Hầu liều mạng giãy dụa ngồi dậy khiến vết thương bị tác động. Hai tay
đang ôm đầu rên rỉ, sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu lên, lại hỏi: “Ta là
ai?”
…
Thần tiên cùng Địch Tiểu Hầu hai mặt nhìn nhau, đều ngơ ngẩn.
“Không thể nào… Chẳng lẽ là chứng mất trí nhớ?” Thần tiên bước đi thong thả
một vòng tròn xung quanh Địch Tiểu Hầu, nhớ rõ trên sách từng có ghi
lại, nếu một người tinh thần bị kích thích nghiêm trọng, hoặc đầu bị
trọng thương, có thể sẽ mất trí nhớ. Chẳng lẽ trùng hợp như thế, người
này chỉ là đầu bị đập một chút, sao có thể tựu ra loại tình huống này?
“Ngươi không biết mình là ai?”
Địch Tiểu Hầu gật đầu.
“Vậy còn nhớ rõ như thế nào tới chỗ này không?”
Địch Tiểu Hầu lắc đầu.
“Vậy ta là ai?” Thần tiên chỉ vào mũi mình.
“Thần tiên đại nhân!”
“Hắc!” Thần tiên nhấc chân đá hắn ngã lăn: “Ta chỉ biết ngươi là giả bộ!”
“Ai yêu——” Địch Tiểu Hầu đau đến ôm lấy đầu. Hít một ngụm lãnh khí, bộ dạng nước mắt nước mũi đều chảy.“Hừ! Còn giả bộ cái gì! Mau chóng rời đi nơi này, bằng không ta thật sự
không khách khí!” Thần tiên sắc mặt băng lãnh. Địch Tiểu Hầu khóc nói:
“Ta không có giả bộ a! Ngươi bộ dáng cùng khí độ này, không phải thần
tiên còn có thể là cái gì?”
Thần tiên thu chân lại, nghi hoặc nói: “Ngươi thật sự cái gì cũng đều quên?”
“Đã quên đã quên, cái gì đều không nhớ rõ, ta là ai a? Ngươi vì cái gì đả thương ta?”
“A, không phải ta…” Thần tiên vừa định phủ nhận, đột nhiên nhớ lại thật
đúng là chính mình cho hắn một chưởng, đem hắn đánh ngã xuống đất, cho
nên đụng vào tảng đá. Nói như vậy, hắn bị thương cùng chính mình cũng có quan hệ?
Địch Tiểu Hầu nằm trên mặt đất không đứng dậy, vừa khóc vừa nháo: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không phải ngươi đả
thương ta còn có thể là ai? Vô duyên vô cớ ngươi đánh vỡ đầu của ta, đau quá a đau quá! Oa oa oa…” (Huyết điện hạ: dự là tương lai sẽ trở thành
siêu cấp ăn vạ đây =]])
Thần tiên cũng thật đau đầu. Lui vài bước, thân thủ che lại lỗ tại, buồn bực nói: “Còn không phải bởi vì ngươi!”
“Ta thì làm sao?”
“Ai bảo ngươi lột xuống cái khăn che mặt của ta? Ta không thích nhất người khác nhìn thấy mặt của ta, cho nên mới đánh ngươi.”
“Nhìn mặt ngươi thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi là nữ nhân?”
Thần tiên giận dữ: “Ngươi mới là nữ nhân!”
“Không phải nữ nhân vì cái gì ngươi phải sợ hãi?” Địch Tiểu Hầu rầm rì, liếc
mắt nhìn y. Một tay đè lại sau đầu, hoàn hảo. Hình như được uy dược, dù chưa băng bó, nhưng đã không còn chảy máu nữa, vuốt vuốt có cái gì cứng cứng a.
“Bởi vì thấy bộ dạng của ta không phải nổi điên thì cũng chính là ngẩn người, thật đáng ghét!” Thần tiên ngữ khí pha bất đắc dĩ, chau mày. Địch Tiểu Hầu ngơ ngác nhìn y vài lần, nói: “Ta sẽ không ngốc a”
“Ngươi nguyên lai đã là tên ngốc rồi” Thần tiên nhớ tới
vẻ mặt si ngốc ngày hôm qua của hắn. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng có
chút ngơ ngác.
“Ai nói ta nguyên lại chính là tên ngốc!” Địch
Tiểu Hầu bất mãn nói: “Còn không phải bởi vì ngươi đánh hỏng đầu óc của
ta! Làm thần tiên ngươi làm như vậy sao? Đả thương người sát hại tính
mệnh, đây chính là phạm vào tội trời a! Chắc là phải bị ngọc hoàng đại
đế xử phạt!”
Thần tiên buồn bực nhìn hắn, thấp giọng nói: “Không đến mức đó chứ, ta ngày hôm qua còn cứu ngươi một mạng”
“A?” Địch Tiểu Hầu ngây ngốc hỏi: “Ngươi đã cứu mạng của ta?”
“Đúng vậy a”
“Sau đó lại đả thương ta?”
“Không sai biệt lắm…” Tuy rằng không phải cố ý.
“Thần tiên làm việc cũng bừa bãi như vậy a?!”
“Ngươi!”
“Hừ!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Thần tiên sắc mặt không chuyển, Địch Tiểu Hầu nổi giận đùng đùng.
“Quên đi, ta không chấp nhặt với ngươi, ngươi đi đi” Thần tiên phất phất tay, xoay người muốn đi. Địch Tiểu Hầu kêu to: “Ngươi như thế nào không chịu trách nhiệm a!”
“Lại như thế nào!”
“Ta bị ngươi đánh
trọng thương, ngay cả mình là ai cũng không biết. Ngươi đem người hấp
hối chính là ta đây ném tại hoang sơn dã lĩnh này, ngươi làm sao có thể
nhẫn tâm vậy a!” Địch Tiểu Hầu nước mắt lưng tròng lên án: “Cho dù trên
đường nhìn thấy miêu miêu cẩu cẩu bị thương, cũng có thể cẩn thận đem về nhà chiếu cố. Ngươi thân là thần tiên, thế nhưng không chịu quan tâm
một người phàm trần bị ngươi hại đến bị thương, ta… ta sau khi chết sẽ
gặp Diêm Vương để cáo tội ngươi!”
Thần tiên cắn răng: “Ngươi bất quá chỉ là bị thương nhẹ, ta đã uy dược cho ngươi, vài ngày là tốt rồi, như thế nào sẽ chết!”
“Đầu ta choáng váng! Muốn nôn! Tứ chi vô lực! Hoa cả mắt! Căn bản không đi
được, cũng không biết nhà ở hướng nào. Một lát có lang lại đây, đương
nhiên sẽ đem ta ăn sạch, không phải chắc chắn sẽ chết a!”
Thần tiên trừng mắt: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”
“Ngươi đem ta mang về chiếu cố, dưỡng thương cho tốt rồi nói sau”
“Hừ!” Thần tiên do dự, trong lòng hối hận. Thật sự không nên dây vào đại
phiền toái này. Ngày hôm qua nhìn hắn đối mặt cường đạo không chút nào
lùi bước, tinh thần chấn hưng chửi rủa kịch liệt này kia, còn nghĩ hắn
là một người không phải người tầm thường, không nghĩ đến…
“Ai yêu —— ai yêu ——” Địch Tiểu Hầu ôm đầu rên rỉ, khóe mắt dư quang nhìn thấy
thần tiên còn không có dấu hiệu mềm lòng, chậm rãi rên rỉ nhỏ tiếng, ngã vào trên cỏ.
“A, ngươi làm sao vậy?” Thần tiên dùng mủi chân đá đá thân thể hắn, phát hiện người này… Ngất đi rồi sao?