Lão Hầu gia ngồi trên ghế thái sư (1) trước cửa phòng nhi tử, thở dài thở ngắn nhìn cánh cửa
đóng chặt kia. Tam phu nhân bưng trà, Tứ phu nhân cầm dược, Ngũ phu nhân nhẹ nhàng bóp bả vai, Lục phu nhân ngồi trên ghế đẩu (2) giúp lão bóp
chân, Thất phu nhân chậm rãi nói lời nhỏ nhẹ an ủi lão…
Thập Ngũ
phu nhân bưng tôm thủy tinh (3) vừa mới được chế biến đi tới, nhìn nhìn
sắc mặt lão Hầu gia, nhẹ giọng hỏi Thập Nhất phu nhân: “Tiểu Hầu gia còn chưa mở cửa?”
“Đúng vậy nha, đã hai ngày rồi, còn tiếp tục như
vậy, sợ phụ tử hai người đều chịu không nổi đâu” Thập Nhất phu nhân thở
dài, chúng phu nhân đều ảm đạm.
Thập Ngũ phu nhân nở ra nụ cười
xinh đẹp nhất của mình, đem tôm bưng đến trước mặt lão Hầu gia, ôn nhu
thỉnh lão ăn một chút. Lão Hầu gia nổi giận đùng đùng mà mắng nàng, lớn
tiếng ồn ào: “Không ăn, hắn không ra, ta đói chết cũng không ăn!” Nóng
nảy mà quát, liên thanh ho khan, chúng phu nhân vội vàng chụp trước ngực phủ sau lưng, giúp lão thuận khí, mỗi người rưng rưng đau khổ năn nỉ,
thỉnh lão bảo trọng thân thể.
Lão Hầu gia cả giận nói: “Ta bảo
trọng cái gì? Các ngươi cũng không cần khuyên, các ngươi tương lai ta
sớm an bài tốt lắm, ta sau này tự nhiên ai cũng không bạc đãi! Nhưng mà
đáng thương ta một phen lớn tuổi thế này, còn phải nhìn sắc mặt đứa con mà sống. Hắn vui vẻ, ta liền vui vẻ, hắn phiền não, ta cũng phiền não.
Nhi tử người ta đều đã y phục rực rỡ thành thân, ta cũng thật muốn nhi
tử y phục rực rỡ thành thân! Ta sống còn có nghĩa lý gì? Chẳng thà chết
quách đi còn hơn!”
Chúng phu nhân đồng loạt khóc như mưa. Lão Hầu gia bi ai, nháo một trận tĩnh một trận, chính là không chịu rời cửa nhi tử. Hắn đã ở trong đó thủ hơn một ngày, thân thể mỏi mệt, sắc mặt xanh
trắng, chúng phu nhân nhìn, đau ở trong lòng, nhịn không được đều cùng
khóc nức nở.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Địch Tiểu Hầu sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, lạnh lùng liếc nhìn chúng phu nhân, lập tức đi đến
trước mặt lão Hầu gia, quỳ xuống.
Hắn khi mới mở cửa, lão Hầu gia liền ngừng khóc, mắt không nháy mà theo dõi hắn, thấy hắn quỳ xuống,
nhịn không được rớt xuống lão lệ, vuốt đầu hắn, thở dài nói: “Si nhi
(đứa con ngu ngốc)! Si nhi! Ngươi muốn hù chết cha sao!”
Địch Tiểu Hầu rũ mắt, thấp giọng nói: “Con có chuyện muốn cùng người nói”
Lão Hầu gia lập tức bảo mọi người bên cạnh tản đi, chỉ chừa lại hai phụ tử một mình đối mặt.
Địch Tiểu Hầu quỳ trên đất, ôm lấy chân lão nói: “Cha, con bất hiếu, làm cho người lo lắng”
Lão Hầu gia thở dài: “Ngươi đã biết mà còn làm ta sợ như vậy! Tiểu tử biết
rõ còn cố phạm! Cha thật sự thương lầm ngươi” Tuy nói như vậy nhưng
Địch Tiểu Hầu có thể đối lão nói những lời này, trong ngực lão vẫn được
an ủi.
“Nhưng ta vẫn không thể không có Long Ẩn” Địch Tiểu Hầu
câu đầu tiên làm cho lão Hầu gia tâm nguôi nửa phần, thiếu chút nữa lại
muốn khóc. Địch Tiểu Hầu ngẩng đầu, nhìn vào mắt phụ thân, còn thật sự
nói: “Cha, ta thích y. Hai ngày này ta nghĩ rất nhiều, ngay từ đầu ta
thật là bị mỹ mạo của y sở mê, cảm thấy nếu đem người như thiên tiên này câu dẫn rất có cảm giác thành tựu. Cha, lúc ấy ta còn nghĩ tới, chờ đem y lừa trở lại kinh thành, lập tức liền đưa đến trước mặt người khoe,
cho người xem xem, người cả đời hao tổn tâm cơ câu dẫn mỹ nhân, so ra
cũng xinh đẹp không bằng người đứa con này câu dẫn”
Lão Hầu gia mắng: “Xú tiểu tử!”
Địch Tiểu Hầu nghịch ngợm cười, nói tiếp: “Vốn chính là, ta cảm thấy mười vị phu nhân của người đứng cùng một chỗ, cũng không bì được với một ngón
tay Long Ẩn của ta”
Lão Hầu gia gõ đầu hắn, giả vờ cả giận nói: “Cha
ngươi nhiều bản lĩnh như vậy, ngươi như thế nào không học cái khác, lại
học cái háo sắc!”
Địch Tiểu Hầu le lưỡi, hì cười nói: “Cái này
gọi là cha nào con nấy, thượng bất chính hạ tắc loạn” Phụ tử hai người
nhìn nhau cười, lão Hầu gia vốn tự xưng phong lưu, cũng không cho là ngỗ ngược, ngược lại còn có chút đắc ý.
Phụ tử hai người cười một
hồi, lão Hầu gia thở dài: “Mầu không mê người người tự mê, ngươi này xú
tiểu tử, trời sinh chính là háo sắc!” Địch Tiểu Hầu nghiêng đầu ngẫm
lại, nói: “Cũng có thể đi, nếu y không phải đẹp như vậy, ta khẳng định
sẽ không thích y như thế. Chính là sau này, ta đã thật thích y, không
chỉ vì sắc, còn thích cả con người y” Hắn thở dài, lại nói: “Hiện tại ta đã muốn thương y hơn hết thảy, trừ y ra ai ta cũng đều chướng mắt, ta…
ta… ta nghĩ ta là thật sự thương y, yêu đến tận xương tủy đi. Ta khả
không thể không có y, hắc, nếu không thể cùng y một chỗ, ta thà rằng
chết đi còn hơn!”
Lão Hầu gia hoảng sợ, ôm hắn nói: “Đừng hù dọa
cha, chẳng lẽ ngươi thật muốn làm nhi tử bất hiếu sao?!” Từ khi Long Ẩn
bị bắt đi, Địch Tiểu Hầu liều mạng muốn đi tìm Hoàng Thượng phân xử. Lão Hầu gia cứng rắn ngăn cản không cho đi, hắn liền tránh trong phòng mình không ăn không uống, sợ tới mức lão Hầu gia vẫn canh giữ ngoài phòng
hắn không dám rời đi, sợ hắn nghĩ quẩn trong lòng.
Địch Tiểu Hầu
trát lệ trong mắt, nức nở nói: “Cha, ta luyến tiếc người, cũng luyến
tiếc y nha! Hiện tại y bị bắt đi rồi, người lại sống chết không cho ta
đi cứu y, nếu y thực sự có chuyện gì không hay xảy ra, tâm cũng liền
cùng y đi, đến lúc đó người trông chừng cái cái xác không hồn, lại có
nghĩa lý gì đâu!”
“Đứa ngốc! Ngươi như thế nào ngu như vậy!” Lão
Hầu gia khóc nói: “Bất quá là một đứa nhỏ mỹ mạo thôi, ngươi thích, muốn bao nhiêu cha đều tìm cho ngươi, thông minh có lanh lợi có, cái dạng gì ta còn sợ tìm không thấy sao!”
Địch Tiểu Hầu cả giận: “Ta đã nói rồi, không chỉ bởi vì mỹ mạo của y, mà là ta thật sự thích người này!
Hừ, hơn nữa, người có thể tìm cho ta một người so với y còn đẹp hơn được sao?”
Lão Hầu gia cứng họng, thật là tìm không được a. Long Ẩn
mỹ mạo cùng khí chất, vượt trội hơn tất thảy bất luận kẻ nào lão từng
gặp, lần đầu gặp mặt, thật sự là kinh vi thiên nhân a (thần tiên đến
kinh người)!
“Ai, vậy làm sao đây?” Lão Hầu gia thở dài, cùng hắn đối mặt sự thật: “Y là khâm phạm triều đình, tuy nói không biết bởi vì
sao, nhưng tóm lại là khâm phạm. Hoàng Thượng muốn bắt y, đã muốn dùng
lượng lớn nhân lực, trước sau phái ra một số người đi tìm y, tuy rằng
không gióng trống khua chiêng, chúng ta thế nhưng ai cũng biết, hiện tại y rơi vào tay Hoàng Thượng, sinh tử không biết, ngươi nhớ thương y, lại có ích lợi gì!”
Địch Tiểu Hầu rưng rưng nói: “Cho nên ta muốn đi cứu y nha. Lúc trước là y cứu một mệnh con của người, nếu như không có
y, người sớm đã ôm quan tài của ta khóc gần chết, còn có thể ngồi ở chỗ
này hưởng thanh phúc sao!”
Chuyện Long Ẩn cứu Địch Tiểu Hầu hắn
sớm đối phụ thân nói qua, lão Hầu gia mỗi khi nhớ tới, cũng là đối Long
Ẩn mang ơn. Chính là cảm kích thì cảm kích, nếu Địch Tiểu Hầu thực vì
cứu Long Ẩn mà làm chuyện gì, lão vẫn tuyệt đối không đồng ý. Địch Tiểu Hầu không thèm để ý, yên lặng khóc. Hai ngày nay hắn không uống một
giọt nước, cả người gầy một vòng, khuôn mặt tiều tụy. Lão Hầu gia đều
xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, bất luận khuyên giải, nói nhiều hay
ít, Địch Tiểu Hầu chính là không để ý tới.
Ai, đứa nhỏ này, thật
sự là làm hư hắn! Lão Hầu gia bất đắc dĩ, cũng yên lặng rơi lệ, đứa con
mặc kệ như thế nào cũng là da thịt của lão, lão có thể làm sao bây giờ?
“Ta muốn tiến cung, cùng Hoàng Thượng nói chuyện, bảo hắn thả Long Ẩn của
ta” Địch Tiểu Hầu lời ra kinh người, lão Hầu gia kinh ngạc nói: “Ngươi
như thế nào cùng hắn nói chuyện?”
“Người đừng vội, dù sao ta có
biện pháp. Hừ, nếu hắn không thả Long Ẩn của ta, ta liền không cho hắn
khá giả!” Địch Tiểu Hầu ngang ngược ngẩng đầu lên, hăng hái. Hắc, thật
đúng là đừng coi thường hắn. Tuy rằng xưa nay luôn một bộ khuôn mặt tươi cười, một bộ không học vấn không nghề nghiệp bộ dáng bại gia tử, nhưng
là hậu đại trâm anh thế gia, sao lại thật sự không hề có thành tích?
Biểu tượng của ăn chơi trác táng, bất quá là cấp ngoại nhân xem thôi.
Lão Hầu gia đương nhiên hiểu rõ, lo lắng nhìn hắn nói: “Trách nhi, ngươi thật sự nghĩ kĩ rồi?”
“Đúng vậy! Cha, người không cần lo lắng, ta biết nên làm như thế nào, phải
cứu Long mỹ nhân của ta, nhưng cũng phải bảo trụ nhà chúng ta. Ta sẽ
không làm bậy đâu, người tin tưởng ta”
Lão Hầu gia yên lặng nhìn
hắn, thật lâu sau mới gật đầu, trong lòng đau xót, đem hắn chặt chẽ ôm
vào trong ngực, gắt gao không buông tay.