Cái gì gọi là
“Khoái hoạt đến dục tiên dục tử”, Long Ẩn thật sự thể nghiệm rồi. Tuy
rằng Địch Tiểu Hầu vẫn đều rất nhiệt tình, nhưng hắn lúc này đây càng
thêm bất đồng! Nụ cười của hắn, lệ của hắn, nụ hôn của hắn, tiếng rên rỉ của hắn, kêu gọi của hắn, tiếng thét chói tai của hắn, đều phóng túng
mà mị hoặc như vậy, hoàn toàn không một tia giấu diếm, cũng không một
tia cố kỵ. Địch Tiểu Hầu đem mị lực của hắn phát huy tới cực hạn, hắn
đắm chìm trong ái dục dâng triều, yêu thích cùng sở hữu của Long Ẩn đối
bản thân gây cho hắn khoái hoạt toàn bộ thể hiện ra bên ngoài, thời điểm cao trào, hắn cuồng nhiệt kêu to tên Long Ẩn, Long Ẩn một tiếng đáp
lời, nhìn hắn hoàn toàn chìm đắm trong hoan ái vô tận khoái hoạt cùng
bản thân, y cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn và thỏa mãn.
Cái gì
gọi là “Khoái hoạt đến dục tiên dục tử”, Địch Tiểu Hầu cũng thể nghiệm
rồi, cùng dĩ vãng thật sự mệt nhọc hơn rất nhiều. Long Ẩn vô cùng tận
hưởng hết thảy những động tác của hắn, bọn họ phối hợp ăn ý đến như vậy, hoàn mỹ đến như vậy, vô luận loại tư thế nào, đều đem đến cho bọn họ
cực hạn khoái cảm – thánh dược thúc tình kia, chính là đồng thời có tác
dụng trên hai người!
Long Ẩn thể lực tốt đến kinh người, Địch
Tiểu Hầu không chỉ một lần khi y uy mãnh thúc sâu vào bên trong mà khóc
lóc cầu xin tha thứ, cũng không chỉ một lần khi cao trào mà mất đi ý
thức. Nhưng Long Ẩn thương hắn, luyến tiếc hắn bị thương, cho nên luôn
khống chế thật tốt lực đạo của mình, cho dù đang thời điểm tối hưng
phấn, cũng không chân chính làm đau hắn. Hơn nữa Long Ẩn tiện thể thông
qua khi hai người gắn bó thành một, không ngừng vận một ít nội lực qua,
giúp Địch Tiểu Hầu không đến mức mệt đến thoát lực.
Địch Tiểu Hầu thực sung sướng, thực thỏa mãn, thực hạnh phúc, hắn thông qua những
hành động cuồng dã của Long Ẩn cảm nhận được y đối hắn dục vọng mãnh
liệt, cũng thông qua y khi thì cuồng dã khi thì ôn nhu hôn cảm nhận được y đối hắn nhiệt tình yêu thương, còn thông qua nội lực cuồn cuộn không
ngừng truyền đến cảm nhận được y thương tiếc cùng chiếu cố, hắn hiểu
được, hắn hiện tại đã hoàn toàn chiếm được Long Ẩn – thân thể của y, tim của y, hết thảy của y.
May mắn đã đến với ta!
Địch Tiểu
Hầu vô cùng nhớ nhung mà víu vào trên thân Long Ẩn, đem thân thể lửa
nóng của mình cùng y chặt chẽ kết hợp, không lưu một tia khe hở. A, hắn
là như thế thương y, hận không thể đem hai sinh mệnh dung hợp làm một,
cảm thụ y kịch liệt va chạm, hắn hạnh phúc mà rơi lệ, cho dù hiện tại
chết đi, cuộc đời này xem như cũng không hối tiếc!
…
…
…
Trường kì chiến đấu rốt cục cũng kết thúc, hai người ôm nhau, yên tĩnh nghỉ
ngơi, thường thường còn trao nhau một nụ hôn phớt. Địch Tiểu Hầu yêu
thương vuốt ve cặp lông mày thon dài của Long Ẩn, đôi mắt vĩ tinh xảo,
chiếc mũi thẳng, đôi môi đỏ thắm. Hắn đối người này đã muốn yêu đến tận
xương tủy đi, thân thể ấm áp vẫn như cũ kề sát, tựa hồ hợp lại thành một chỉnh thể.
Long Ẩn hơi mỉm cười, phóng túng cho Địch Tiểu Hầu vuốt ve, khi tay hắn xẹt qua môi y, y liền hôn nhẹ lên lòng bàn tay của hắn.
Thật tốt quá, hai người dựa sát vào nhau, cảm giác toàn tâm ỷ lại thật tốt,
trong ngực ôm một người tình cảm chân thành, cùng hắn mày mắt đưa tình,
cảm giác nhu tình mật ý thật tốt, mất đi mới biết trân quý, tái được mới hiểu quý trọng, y không bao giờ buông khỉ con ra nữa, từ nay về sau, y
đều phải ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cười, ăn cơm hắn nấu, bồi hắn họa
tranh, cùng hắn tắm rửa, cùng hắn… hoan ái.
Y không thể không có
hắn, trải qua nhẫn nại tựa hồ thực dài, mê hoặc, thương cảm cùng bồi
hồi, y rốt cục xác định lòng mình, y muốn tìm khỉ con, đem hắn mang về
núi. Bọn họ có thể cùng nhau tu hành, cùng nhau khoái hoạt, cùng nhau
nhìn núi xem mây, cùng nhau vượt qua những năm tháng buồn chán.
Có hắn, cùng dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, sẽ không tái lạnh như băng, cũng
sẽ không tái nhàm chán, Địch Tiểu Hầu người này a, luôn có biện pháp đem nhạt nhẽo hết thảy trở nên không buồn tẻ, cùng hắn một chỗ, chẳng lẽ
còn sợ tịch mịch sao? Long Ẩn hôn lên trán Địch Tiểu Hầu, nhẹ nhàng nở
nụ cười.
Địch Tiểu Hầu bị lạc trong nụ cười của y, kìm lòng không đậu theo y nở nụ cười đẹp nhất, không muốn xa rời mà đem mặt dán tại
trên mặt của y, nhiệt độ cơ thể hai người làm ấm lẫn nhau, truyền cho
bọn họ tình yêu say đắm, vô tận.
Đột nhiên Long Ẩn giật mình,
Địch Tiểu Hầu ôm lấy y, lười biếng nói: “Đừng nhúc nhích” Long Ẩn trong
ngực thật thoải mái, y luyến tiếc rời đi. Long Ẩn ừ một tiếng, nghe lời
bất động, tiếp tục ôm lấy thân thể hắn, chậm rãi vận nội lực cho hắn,
giúp hắn tiêu trừ mệt nhọc do miệt mài tối qua.
Đúng vậy, hiện
tại đã là ngày hôm sau, tia nắng ban mai nhiễm đỏ chỉ (giấy) cửa sổ,
chim chóc líu lo liên tục. Bỗng nhiên tất cả im lặng, xung một mảnh tĩnh lặng.Địch Tiểu Hầu mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, không biết như thế nào lại cảm thấy không thích hợp. Hắn mở mắt, nhìn Long Ẩn.
Long Ẩn nhìn hắn chăm chú, trong mắt của y chỉ có Địch Tiểu Hầu.
“Dường như có điểm kỳ quái” Địch Tiểu Hầu ngáp một cái.
Long Ẩn cái gì cũng không nói, nhưng Địch Tiểu Hầu cảm giác được, chân khí
trong cơ thể y đang rất nhanh ngưng tụ, một bộ dáng hết sức chăm chú.
Không đúng, thật sự không đúng, Địch Tiểu Hầu ngồi dậy, tơ lụa bóng loáng
trên vai hắn theo động tác chảy xuống, lộ ra ấn ký tình cảm mãnh liệt
trên thân thể. Long Ẩn nhìn thấy khỉ con như vậy tình mầu, hô hấp lại có điểm dồn dập.
Địch Tiểu Hầu cười rộ lên, phóng túng phao mị nhãn với Long Ẩn, bò người xuống giường. Hắn chân mềm nhũn, suýt nữa ngã
sấp, may được Long Ẩn kịp thời ôm lại.
A a a a — hậu quả của miệt mài quá độ quả nhiên là thực nghiêm trọng a…
Địch Tiểu Hầu khóc không ra nước mắt, một hơi hung hăng cắn tay Long Ẩn, tạm thời lấy đó làm hả giận. Long Ẩn sờ sờ đầu hắn trấn an, lại ôm hắn vào
lòng nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng
bước chân rất vội mà trật tự, không phải hạ nhân trong phủ, đó là tiếng
bước chân của người trải qua huấn luyện cường kiện. Địch Tiểu Hầu bất
ngờ ngồi xuống, trong mắt hiện tinh quang. Long Ẩn vẫn không buông tay,
như trước không nhanh không chậm mà xoa bóp cho hắn.
Tiếng bước
chân tới cửa thì dừng lại, tiếp theo hướng bốn phía tản ra. Địch Tiểu
Hầu cũng không quá mức lo lắng, hắn đối võ công Long Ẩn nguyên vẹn tin
tưởng, đồng thời cũng không tin có người dám trong phủ của Bình Hầu cha
hắn nháo sự, tìm phiền toái với Địch Tiểu Hầu hắn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm, người nọ lớn tiếng nói: “Thỉnh Bình Hầu thế tử đi ra tiếp chỉ”
Địch Tiểu Hầu thất thần, mới sáng sớm như thế nào lại có thánh chỉ đến? Hắn
trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, vội nhìn Long Ẩn liếc mắt một cái.
Long Ẩn hướng hắn cười, cũng không thèm để ý động tĩnh bên ngoài. Địch
Tiểu Hầu buông tâm một chút, hướng bên ngoài hô: “Chờ một lát!” Người nọ nói: “Thỉnh thế tử mau chút, hạ quan chờ hồi cung phục mệnh”
Địch Tiểu Hầu hừ một tiếng, không để ý tới hắn, chậm rãi rời giường, thuận
tiện tìm y phục của mình đưa Long Ẩn mặc. Tối hôm qua quá kích động, y
phục của Long Ẩn đều bị hắn xé nát phá hủy.
Mặc vào chỉnh tề,
Địch Tiểu Hầu hướng cửa bên ngoài đi đến, quay đầu lại nói khẽ với Long
Ẩn: “Ngươi ở trong nhà ngốc một lát, ta lập tức sẽ trở lại” Long Ẩn gật
đầu, Địch Tiểu Hầu thấy y mặc y phục của mình, thân dài ngọc lập
(aka thân dài đứng thẳng tựa ngọc), phong lưu phóng khoáng, trong lòng
dâng lên một cỗ lo lắng.
Địch Tiểu Hầu mở cửa, một chân mới vừa
bước khỏi cánh cửa còn chưa kịp rơi xuống đất, bảy tám cái tay liền bắt
trên người hắn, không kịp mở miệng nói một chữ, hắn đã bị vứt đến xa xa, quát to một tiếng, một tấm vải trùm lên người hắn, lập tức hắn bị cuốn
lại, giống như một cái bánh chưng lớn, không thể động đậy.
Địch
Tiểu Hầu phẫn nộ kêu to, lại phát hiện người của hắn cư nhiên cũng mặc
cho Ngự lâm quân khống chế, rốt cuộc thật sự là người trong cung! (ý chỉ đúng là người trong cung, rốt cuộc vẫn là vâng theo Hoàng Thượng) Những người quấn lấy hắn kia thấp giọng nói: “Thế tử xin thứ tội, trong chốc
lát bắt được yêu nhân, tự nhiên thế tử có thể tự do”
Địch Tiểu
Hầu cả kinh, vội quay đầu nhìn. Quả nhiên Long Ẩn đã ra khỏi phòng, thấy Địch Tiểu Hầu bị bắt, lập tức lãnh hạ sắc mặt. Y vung tay, đao thương
của vài tên quân sĩ bay mất, y thả người phóng đi, như chớp hướng Địch
Tiểu Hầu bay tới.
Ngự lâm quân hét một tiếng, lập tức tầng tầng
lớp lớp vây quanh Long Ẩn. Long Ẩn phi thân lên, đằng vân giá vũ (cưỡi
mây đạp gió) thoát ra, thân thủ nắm chặt tấm vải cuốn lấy Địch Tiểu Hầu. Những người bên Địch Tiểu Hầu kia quát lên một tiếng, bốn phía liền né
ra. Long Ẩn ôm lấy Địch Tiểu Hầu bây giờ như một cái bánh chưng lớn, vận lực nghĩ muốn xé tấm vải. Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến dị âm, ngẩng
đầu vừa thấy, một chiếc lưới lớn từ trên trời giáng xuống!