Long Ẩn đi vào thư
phòng, trong thư phòng im lặng. Thư mực còn đó, nhưng thiếu đi con người hay làm bộ nghiêm chỉnh kia, một con mắt nhìn sách, một con mắt nhìn
thân thể y.
Long Ẩn đi vào phòng vẽ tranh, trên thạch bàn bức
đông cung còn vẽ một nửa, tranh thuỷ mặc nhân vật mặt mày linh động. Y
rõ ràng nhớ kỹ người kia trộm cười hề hề, cao trào thì trên mặt hội ửng
đỏ, đó là màu sắc động lòng người mà son đều họa không ra.
Long Ẩn đi vào trù phòng. Ở đây đã nhiều ngày không dấy lên khói lửa, băng lãnh không một chút nhân khí.
Đứng ở cửa đan thất do dự nửa ngày, y xoay người đi qua thông đạo, đi vào
ngọa thất (phòng ngủ), ở đây đồng dạng lạnh như băng không một chút nhân khí. Trên giường sàng đan trắng noãn không một tia nhăn nheo, bởi vì
người khiến bọn chúng lộn xộn đến không chịu nổi kia, đã mất.
Chỉ thiếu đi một người, vì sao nơi đây như thiếu đi rất nhiều thứ? Long Ẩn
thật không rõ, ngực y trống trãi, hình như đã mất đi thứ gì.
Tiểu Trư còn ở đây, bất quá hiện tại hắn lại bắt đầu mỗi ngày nấu cơm tẻ ăn
dưa muối, Long Ẩn lại bắt đầu ăn ngũ cốc, hai người tựa như dĩ vãng cơ
bản cả ngày không đối mặt.
Trong thạch thất tất cả đều như cũ,
chỉ là không hề có Địch Tiểu Hầu cùng những câu truyện cười và tiếng
hoan hô. Long Ẩn từng cho rằng hắn huyên náo, nhưng hiện tại lại thấy
bên người yên tĩnh đến đáng sợ.
Đúng vậy, không khí rất trầm
lặng. Long Ẩn nhìn bốn phía thạch bích quen thuộc, giống như ngọn núi đè trên người, ép tới y không thở nổi. Y xoay người lao ra ngoài thất, phi thân ly khai động phủ, ở trong núi phi như bay. Lúc này nếu có người
thấy, chắc chắn cho rằng thần tiên xuất hiện, thân ảnh bạch sắc mờ ảo
kia, tại trong rừng núi phiêu du bất định.
Cái tên này, cái tên
bại hoại, hắn đến tột cùng là ai? Vô duyên vô cớ quấy rầy sinh hoạt của
y, sau đó không nói một tiếng mà đi, ngay cả một câu cũng không lưu lại. Đến tột cùng hắn muốn thế nào? Long Ẩn ngồi trước thư bàn, nhìn hộp
chứa đông cung đồ trầm tư. Đây là Địch Tiểu Hầu lục tung, tìm ra một hộp bằng gỗ cây tử đàn nạm vàng khảm ngọc tinh mỹ đi ra, những bức đông
cung tốt nhất của hắn đều được đóng khung tinh tế, cất giấu ở trong hộp.
“Đây chính là kho báu truyền lại đời sau!” Địch Tiểu Hầu thanh âm cao hứng
bừng bừng tựa hồ còn đang bên tai quanh quẩn, mà thân ảnh hào hứng nhanh nhẹn kia, đã tiêu thất.
Hay là hắn không chân thật, chỉ là khách qua đường tùy gió mà đến, Long Ẩn nghĩ thầm, chỉ là trong sách đã từng
nói qua, tu đạo người thường kỳ gặp “Ma “. Ma hình thức có nhiều loại,
tâm ma, kiếp nạn, ngăn trở, đối người tu đạo đều là khảo nghiệm, thuận
lợi vượt qua tu vi mới có thể cao hơn một tầng.
Thế nhưng… Long
Ẩn vươn tay xoa xoa khuôn mặt Địch Tiểu Hầu trong bức tranh, con ma
này, cũng quá khả ái nha, khiến y kìm lòng không đậu mà yêu thượng.
“Không được! Ngươi là của ta, không được đi chạm vào người khác, nam nhân nữ
nhân đều không được!” Địch Ttiểu Hầu nghiến răng nghiến lợi gọi, trên
mặt mang theo lệ, leo lên trên người y, cầm lấy phân thân y, chậm rãi
ngồi xuống…
“Ngươi là của ta, ở đây, ở đây, ở đây, ở đây…” Địch
Tiểu Hầu nghịch ngợm cười, hai tay sờ loạn trên mặt, cổ, hung nhũ (đầu
vú), cơ bụng Long Ẩn, “Đều là của ta, ngay cả ở đây cũng là của ta!” Tay hắn mò lấy bộ vị đang gắt gao tương liên của hai người, ác liệt vỗ về
chơi đùa không ngớt, còn co chặt lại, Long Ẩn rên rỉ một tiếng, dục vọng toàn bộ phun ra.
Trên tranh Địch Tiểu Hầu vẫn như cũ cười xán
lạn, mang theo ba phần tà khí, ba phần ngây thơ, trong ánh mắt linh
động, tựa hồ còn đang nói câu yêu thích của hắn: “Ngươi là của ta! Ta
thích ngươi nha!”
Long Ẩn chậm rãi đứng dậy, diện vô biểu tình đi qua thông đạo đến ngọa thất, thay đổi thân y phục — vừa rồi y nghĩ đến
Địch Tiểu Hầu cư nhiên liền tiết, chuyện này chính là trước nay chưa bao giờ xảy ra.
Hay là hắn thật là ma, Long Ẩn nghĩ, đặc biệt vì dằn vặt y mà đến.
Nhưng Long Ẩn vẫn nhớ hắn, thích hắn, cũng không bởi vì nhận rõ bản chất hắn
là “Ma” mà chán ghét vứt bỏ hắn. Trong núi tu hành quá mức bình tĩnh vô
ba, có Địch Tiểu Hầu bên người, tất cả đều trở nên nhiều vẻ đa màu, tựu
đến tu hành đều là vui sướng. Long Ẩn thậm chí đã tra tìm tư liệu hợp
tịch song tu, chuẩn bị sau đó đưa cho Địch Tiểu Hầu cùng nhau tu hành,
hắn là của hắn, y cũng là hắn, bọn họ làm bạn cùng nhau, thiên trường
địa cửu.
Nhưng Địch Tiểu Hầu đột nhiên thất tung.
Đương
nhiên, Long Ẩn biết hắn là bị đám quan binh kia bắt đi, bởi vì những
người đó cùng Địch Tiểu Hầu cùng nhau tiêu thất sạch sẽ. Y đến nơi đóng
quân xem qua, bọn họ đi thực vội vàng, rất nhiều đồ vật đều là lung tung gom lại, tựa như quân đội tan tác. Lúc đó Long Ẩn rất tức giận, bởi vì
bọn họ bắt đi người của y, vì vậy liền đuổi theo, buổi tối ẩn vào khách
điếm trọng binh gác, tìm được gian nhà Địch Tiểu Hầu bị giam giữ.
Nhưng y không đi vào, bởi y thấy một người dáng dấp tựa tướng quân, chính ăn
nói khép nép hướng Địch Tiểu Hầu chịu tội, năn nỉ hắn uống một bát súp,
hoàn toàn không giống thái độ đối đãi tội phạm, Long Ẩn giấu thân một
bên nhìn thấy cảnh này.
Địch Tiểu Hầu thần tình ngạo mạn, cùng
hắn khi trước mặt Long Ẩn biểu hiện hoàn toàn bất đồng. Hắn cả tiếng
mắng chửi người nọ, dùng bát súp hất vào hắn, tối hậu còn dùng cước đạp
hắn. Người nọ như trước cười, ăn nói khép nép với hắn, còn nhắc “Phụ
thân lão Hầu gia người nhớ người đến cơm nước không ăn mà ngã bệnh, cả
người gầy cả ba vòng, người tái không quay về, ông tựu thành cây trúc…”
Địch Tiểu Hầu an tĩnh, ngơ ngác sợ run, người nọ nhân cơ hội đưa cho hắn một bát súp khác. Địch Tiểu Hầu thân thủ mơ hồ tiếp nhận, uống xong, sau đó người nọ hầu hạ hắn nằm xuống nghỉ ngơi, thổi tắt nến.
Long Ẩn
trên đỉnh thụ hắc ám đứng đã lâu, nhìn gian nhà hắc ám đối diện. Nguyên
lai Địch Tiểu Hầu có phụ thân, còn bởi vì tưởng niệm hắn mà bị bệnh.
Địch Tiểu Hầu là một người nhiệt tình, tính cách có đôi khi rất kịch
liệt, phụ thân hắn nói không chừng cũng như hắn? Nếu như vẫn không thấy
hắn, có thể hay không bệnh chết? Hóa ra, Địch Tiểu Hầu cũng rất tưởng
niệm phụ thân hắn, nếu không sẽ không đờ ra, sẽ không ngoan ngoãn mặc
cho người nọ bài bố, uống hết bát súp không náo loạn, an tĩnh mà ngủ. (
Long Ẩn không biết trong bát súp kia hạ thuốc ngủ…) (lời trong văn)
Vì vậy Long Ẩn liền một mình quay trở về, trở lại sơn động y vẫn sống một
mình, cho rằng có thể trở lại những ngày bình tĩnh tu hành trước đây.
Thế nhưng y sai rồi, một ngày sự tình cải biến liền không thể quay về, rốt cuộc không thể quay về.