Đương nhiên hắn
không nhận ra người cứu hắn chính là ai, nhưng đai lưng buộc chặt khiến
hắn phát đau. Người nọ xách ngang hắn như đang xách một thứ đồ vật này
nọ trong rừng khinh công. Đến một gốc cây đại thụ, tựa như đã quen
thuộc, người nọ tùy ý theo dấu vết cũ, không bao lâu đã rời xa sơn đạo,
thanh âm cùng tiếng hô đều không nghe được.
Địch Tiểu Hầu nhìn
cảnh vật trước mắt biến hóa nhanh chóng, thân bất do kỷ (làm chuyện mà
bản thân không muốn làm) bay lên bay xuống, chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, mấy lần muốn ói. Cuối cùng người nọ xách theo hắn bay qua một
đạo triền núi, đột nhiên từ vách đá rơi xuống. Hắn sợ tới mức thét chói
tai, không thể kiềm chế được mà oa phun ra, lập tức thắt lưng buông
lỏng, bị ném xa ra ngoài.
“Đã chết!” Địch Tiểu Hầu trước khi mất đi ý thức thì suy nghĩ cuối cùng chính là câu này.
Bất quá khi hắn tái mở mắt, nhìn đến vẫn là thanh sơn lục thảo ( núi xanh cỏ biếc) — A, không chết a!
“Toàn thân đau quá a!” Hắn lẩm bẩm giãy dụa nửa ngày mới bò xuống giường
được, choáng váng ngẩn đầu nhìn xung quanh. Rất xa tựa hồ có người đang
ngồi, một vườn hoa cùng hồ nước rộng lớn càng làm tôn lên thân ảnh tuyết trắng trong nắng chiều rực rỡ, mờ ảo không chân thật.
Địch Tiểu
Hầu há to miệng, ngơ ngác nhìn thân ảnh tựa như chi lan ngọc thụ (hình
ảnh ví von cho sự cao quý tuyệt đẹp) ấy, trong đầu thầm nghĩ: “Ta chắc
chắn đã chết, nơi đây là tiên cảnh, bằng không sao thấy được tiên nhân?”
“Tỉnh?” Người nọ mở miệng. Địch Tiểu Hầu nghe thấy tiên âm, toàn thân xương cốt đều nhũn, thật sự là… Nguyên tưởng rằng thanh âm của Tiểu Đào (chắc là
một trong hai người mà anh ấy nhắc đến trong chương 1) đã là dễ nghe,
không nghĩ tới… Người nọ là của ta! Địch Tiểu Hầu nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm, như thế nào cũng phải thu y vào tay!
Hừ, ta muốn
đem y khoe với Tiểu Đào. Hừ hừ, ai bảo ngươi không chịu theo ta. Nhìn
đi, ta tìm được một người so với ngươi còn đẹp gấp mười lần… Không,
không, Tiểu Đào đã rất đẹp, chỉ cần so với hắn đẹp gấp bội, cũng đã là
thần tiên trong đám người. Ta thấy vậy đủ rồi a, đủ rồi a…
“Ngươi muốn đi về phía nam hay phía bắc? Ta đưa ngươi ra ngoài” Người nọ tái
mở miệng, Địch Tiểu Hầu si ngốc nghe, mê đắm cười, hoàn toàn không nghe
thấy y nói cái gì. Người nọ rốt cuộc quay đầu, không kiên nhẫn hỏi:
“Ngươi không nghe thấy sao?”
Địch Tiểu Hầu thất vọng, nguyên lại
trên mặt của y che một tấm lụa trắng. Tuy rằng thấy được ánh mắt và
trán, lại che đi hơn phân nửa khuôn mặt, không thấy được chân diện. Bất
quá đôi mắt này, ai nha nha, Địch Tiểu Hầu hai mắt phát sáng.
“Ngươi…” Người nọ kỳ quái nhìn hắn, tuy rằng khoảng cách không gần, Địch Tiểu
Hầu vẫn quan sát rõ thần sắc trong mắt y — Da, ánh mắt của mỹ nhân có
thể nói là…
Nhìn hắn vẻ mặt mê mẩn, người nọ rốt cuộc nhăn mi,
mày liễu thon dài nhíu lại — mặc kệ y làm biểu tình gì, Địch Tiểu Hầu
vẫn một mực cảm thấy đẹp. Mỹ nhân chính là mỹ nhân a, cho dù chỉ nhìn
thấy một phần ba khuôn mặt, cũng đã là tuyệt sắc…
“Nguyên lai là
một ngốc tử (tên ngốc)!” Người nọ đưa ra kết luận, đứng dậy muốn đi.
Địch Tiểu Hầu sửng sốt, vội chạy đến, đoan đoan chính chính hành lễ, lớn tiếng nói: “Không phải ngốc tử, ta không phải ngốc tử, chính là mới gặp mỹ… Tiên nhân tư thế oai hùng, thật sự kinh ngạc, hắc hắc, thật sự kinh ngạc”. Nói tới đây, ý đồ chưa hết, hắn cao giọng ngâm tụng: “Ngọc chân
chi tiên nhân, thì vãng thái hoa phong. Thanh thần minh thiên cổ, tiêu
hốt đằng song long. Lộng điện bất xuyết thủ, hành vân bản vô tung. Kỷ
thì nhập thiểu thất, vương mẫu ứng tương phùng.” (*)
(*tạm dịch theo thơ:
Tiên nhân tựa như ngọc, khi đi rất hoa phong (vô cùng rực rỡ)
Sáng sớm mặt trời mọc, gió bổng hóa song long ( hai con rồng)
Xuất chớp không ngừng tay, cưỡi mây tựa vô tung (không dấu vết)
Bao giờ vào thiếu thất (phòng của thiếu gia), Vương Mẫu định tương phùng)
Ý tứ ca ngợi trong lời nói của hắn rất rõ ràng, người nọ nở nụ cười, nói: “Vừa rồi nhìn ngươi đối với đạo tặc khẳng khái trần tử, thật có vài
phần khí khái, hiện tại ngươi muốn hướng đi đâu? Ta đưa ngươi rời núi”
Địch Tiểu Hầu bị y nhắc tới, lúc này mới nhớ đến tình cảnh bản thân không
khỏi cực kì kinh hãi. Thình lình xuất hiện sát thủ đem tùy tùng cùng với quan binh hộ tống giết sạch sẽ. Hơn nữa mục tiêu cuối cùng là hắn… Đánh cái rùng mình, nghĩ từ lúc chào đời tới nay hắn còn chưa bao giờ gặp
phải chuyện hiểm ác như vậy, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Tái chuyển suy nghĩ mà nhìn ân nhân cứu mạng thản nhiên đứng đối diện
mình, một thân phiêu đãng, liền bay qua dính vào trên người y, rốt cuộc
quyết định không trở về.
Người nọ đợi trong chốc lát, không thấy Địch Tiểu Hầu hé răng, nhân tiện nói: “Ngươi không nghĩ ra được, ta cũng
không phụng bồi” Xoay người, Địch Tiểu Hầu vội chạy lại kéo y, miệng
nói: “Ân công, đi thong thả!”
Người nọ thân hình động mà không
động, Địch Tiểu Hầu túm vào khoảng không, suýt nữa gập thắt lưng, ngạc
nhiên nói: “Ân công phải chăng là tiên nhân, như thế nào ta đều không
chạm tới được một mảnh góc áo?”
“Cũng không sai biệt lắm!”
Địch Tiểu Hầu thầm nghĩ: “Cái gì mà ‘cũng không sai biệt lắm’? Chẳng lẽ y
thật là…” Trong lòng ái mộ càng tăng, ánh mắt gắt gao đặt trên thân ảnh
bạch khiết, trong ruột như có cọng lông chim gãi vào, hận không thể vươn một tay mà ở trên người y vuốt ve.
“Ngươi làm sao vậy?” Người nọ thấy ánh mắt hắn khác thường, chính mình không biết tại sao cảm thấy
không thoải mái, thản nhiên nói: “Ta phải đi, ngươi hướng phía nam mà
đi, qua ba đạo núi là ra ngoài”
“Chờ một chút, Chờ một chút!”
Địch Tiểu Hầu thấy y thân hình khẽ chuyển đã ở trên không hơn trượng,
nhất thời khăng khăng một mực y là thần tiên, hơn nữa mỹ mạo thần tiên
còn đặc biệt tới cứu tính mạng của hắn, vỗ về tương tư hắn. Nếu bỏ lỡ cơ duyên này chẳng phải cực kỳ phụ thanh danh lãng tử phong lưu bậc nhất
kinh thành của hắn sao, ngày sau nhớ tới, càng muốn thối ruột!
Người nọ hờ hững, trong chớp mắt nhất mạt thân ảnh bạch khiết không còn bóng
dáng, biến mất không thấy. Địch Tiểu Hầu cao giọng kêu to nửa ngày cũng
không thấy nửa điểm phản ứng liền đuổi theo. Không bao lâu thì hắn bị
lạc đường ở bên trong rừng rậm. Ngày nhanh chóng bị bóng đêm nuốt chửng, sương chiều âm u bao phủ khắp nơi, rừng rậm rất nhanh liền tối đến đưa
tay cũng không thấy được năm ngón.
Tiếng thu trùng vang lên, hoa
dại không biết tên trong khí lạnh cuối thu cố gắng tỏa ra mùi hương thơm nhất. Địch Tiểu Hầu thất thật bát oai (bảy ngã tám nhào) chui qua một
mảnh bụi tùng gai. Một tiểu sườn núi hiện ra, nhìn lại, dưới ánh sao
mỏng manh, dưới sườn núi là một đạo hố đen sâu không thấy đáy — vẫn là
không có đường a.
“Ô ô… tiên nhân…” Địch Tiểu Hầu hô tiếng gọi thảm, trong thanh âm hàm chứa lệ.
“Ô ô ô… ân nhân a…” Tiếng khóc hàm chứa sự run rẩy xa xa truyền đi, đáp lại là tiếng cú mèo trong rừng sâu.
“Ô ô ô ô… bạch y tiên tử…” Hắc ám bức người dọa Địch Tiểu Hầu đến vỡ cả
túi mật, hắn từ nhỏ cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng), đâu nhịn nổi
kinh hách ủy khuất như vậy.
“Oa…!!!” Đột nhiên trước mắt xuất
hiện một thân ảnh màu trắng, mặc dù vẫn là đang chờ đợi, nhưng lặng yên
không tiếng động trên trời giáng xuống như vậy, chuyện này… thật sự là… Địch Tiểu Hầu tim đập đều ngừng, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm kéo đến
một mạch, không bằng bị hù chết tại chỗ.
“Ngươi như thế nào còn
chưa đi?” Thanh âm thần tiên vẫn dễ nghe như vậy, chờ mong đã lâu, Địch
Tiểu Hầu tâm lại bắt đầu nhảy bang bang, rưng rưng nói: “Ta đang tìm
ngươi a”
“Tìm ta làm cái gì!” Thần tiên khẩu khí càng hiện lên
một tia không kiên nhẫn. Địch Tiểu Hầu lại vô cùng vui mừng, chân khập
khiễng hướng bên cạnh y cọ cọ, ái mộ nói:”Cầu thần tiên cứu ta một mạng”
“Ta không phải đã cứu ngươi sao!”.
“Ai, cứu nhân cứu đáo để, tống phật tống đáo tây (aka cứu cho trót), ngươi
đem ta một thân ném tại hoang sơn dã lĩnh này, nếu bị lão hổ ăn, chẳng
phải lãng phí một mảnh tâm ý sao?”
“Nơi này không có hổ.”
“Vậy nếu bị lang (sói) ăn cũng không tốt.”
“Lang thì thật ra là có, ân, ta còn thật không nghĩ tới” Thần tiên khẩu khí
có chút do dự. Địch Tiểu Hầu sợ run cả người, nguyên lại thật là có lang a! Giống như để xác minh lời nói, xa xa truyền đến một tiếng lang tru,
kéo dài thê lương. Địch Tiểu Hầu la lên quái dị, phi đến bên chân thần
tiên, bắt được một cái chân của y.
Thần tiên không đoán được hắn
cư nhiên mau lẹ như vậy, lấy làm ngạc nhiên, nhíu mày nhấc chân, nâng
lên Địch Tiểu Hầu dưới chân. Địch Tiểu Hầu một phen nước mắt nước mũi
khóc nói:”Thần tiên cứu mạng! Thần tiên cứu mạng!”
Thần tiên chán ghét đá văng hắn đi. Địch Tiểu Hầu lại như kéo dán dính chặt, khóc kêu
cứu mạng, lại nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây mười tòa Phật. Thần
tiên đại nhân, ngươi đã cứu ta một mạng, đây chính là công đức vô lượng
a!!!”
Thần tiên dường như thấy hữu lý, không hề đá văng hắn nữa
mà vọt người bay lên. Đưa Địch Tiểu Hầu đến trên một cái cây thật lớn,
gỡ hắn từ trên chân xuống ném tới một bên để cành cây cặp lấy, sau đó
tiêu thất không thấy nữa.