Rời khỏi rừng rậm, dưới lời mời của Thanh Y, Ngưng Sương tiến vào
phân điện của Hắc Ám Thần Điện ở Thành Thương Minh. Nàng cũng từ trong
miệng của Thanh Y biết được tình huống thực sự của Tử Diễm, so với nàng
phỏng đoán còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thì ra lần đó bởi vì
Tử Diễm cưỡng bách tạm dừng hàng ma phục hoàn nên bị cắn trả, rồi sau
đó lại mạnh mẽ sử dụng cấm thuật phong tỏa không gian, dẫn đến huyền lực nghịch hành, kinh mạch toàn thân bế tắc nghiêm trọng. Nếu không được
kịp thời trị liệu, nói không chừng về sau liền sẽ thành phế nhân.
Không thể nghi ngờ, tin tức này đối với Ngưng Sương mà nói là vô cùng nghiêm
trọng, mặc dù nàng không thích Hắc Ám Thần Điện, nhưng Tử Diễm đối với
nàng có thể nói là ân trọng như núi.
Thanh Y nói cho nàng biết,
muốn trị tốt cho Tử Diễm chỉ có Tử Thần Y Mạc Chúc mới làm được, nhưng
bọn họ đã tìm gần một năm, cũng vẫn không tìm được không bất cứ tin tức
gì về Tử Thần Y.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ngưng Sương quyết định đi tìm Thanh Y. Vừa nhìn thấy Thanh Y, nàng liền đi thẳng vào vấn
đề."Thanh Y, ngươi dẫn ta đi gặp Tử Diễm đi!"
Thanh Y im lặng một lúc lâu, trong đầu vang vọng lời Tử Diễm căn dặn, " Nếu ta thành phế
nhân, ngươi đừng nói cho Ngưng Sương biết, ta không muốn để cho nàng
nhìn thấy ta thảm hại không chịu nổi."
Thấy Thanh Y do dự không
trả lời, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Cái đó, khả năng ta có biết vị thần y ngươi nói kia!"
Nàng nghĩ hai ngày,
cảm thấy Lục Hạo Nhiên vô cùng phù hợp với Tử Thần Y mà Thanh Y miêu tả, hơn nữa Thanh Y cũng nói Tử Thần Y đã mất tích khoảng hai mươi năm.
"Thật sự? Ngươi biết Tử Thần Y?" Tròng mắt của Thanh Y đột nhiên sáng lên, kích động đến mức níu lấy ống tay áo của Ngưng Sương.
"Cái đó, hắn tên là Lục Hạo Nhiên, đích xác là một thần y, chỉ là không biết có phải là Tử Thần Y ngươi nói hay không." Ngưng Sương nói thật.
Thanh Y biết Ngưng Sương am hiểu sâu y dược thuật, nếu nàng đã nói đó là vị
thần y, thì nhất định không phải là loại người bình thường. Dù thế nào,
cuối cùng cũng có một tia hi vọng, lúc này hắn yêu cầu Ngưng Sương dẫn
hắn đi tìm này thần y.
Ngưng Sương lấy ra khối ngọc bài truyền âm kia, nói với Thanh Y: "Ngươi dẫn ta đi gặp Tử Diễm! Ta sẽ gọi thần y đến."
Đối mặt với kiên định của Ngưng Sương, Thanh Y cũng nghĩ không ra lý do nào tốt hơn để cự tuyệt,hắn không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý
với nàng. Hắc Ám Thần Điện còn có chuyện cần Thanh Y xử lý, lúc này bọn
họ ước định ngày kế lên đường, cũng để cho Ngưng Sương truyền âm cho Lục Hạo Nhiên đi tới Thành Thương Phong trước.
Thu được một đống
nhẫn trữ vật, hôm nay Ngưng Sương đã không còn là người nghèo rớt mùng
tơi chỉ có hai mươi trung phẩm huyền tinh. Sau khi đồng bạn của nàng xóa đi thần thức của nguyên chủ ( chủ cũ), kiểm lại, ngoài tài phú ra thì
chính là làm cho các nàng mở to mắt.
Đan dược, huyền khí, tinh
thạch chất thành núi nhỏ, thậm chí nàng còn thu hoạch được mười hai viên cực phẩm tinh thạch. Phải biết rằng, ở Thương Mang Đại Lục, cực phẩm
tinh thạch là vô cùng hiếm thấy.
Cũng không phải bởi vì số lượng
cực phẩm tinh thạch ít, mà bởi vì bên trong cực phẩm tinh thạch hàm chứa linh khí nồng đậm, là bảo bối phụ trợ người tu luyện người tha thiết
ước mơ.
Một trăm hạ phẩm tinh thạch có thể đổi một trung phẩm
tinh thạch, một trăm trung phẩm tinh thạch có thể đổi một thượng phẩm
tinh thạch, nhưng phải có một ngàn thượng phẩm tinh thạch mới có thể đổi được một cực phẩm tinh thạch.
Sau khi hỏi rõ Thanh Y địa chỉ của chợ đen, Ngưng Sương và Thủy Lam liền đi ra ngoài. Nàng phải tìm cực dạ hoa và tử thiên quỳ, vì thế tự nhiên các nơi chợ đen đều không thể bỏ
qua.
Mặc dù Ngưng Sương thường không phân rõ phương hướng, nhưng
cảm giác phương hướng của Thủy Lam lại rất tốt, rất nhanh, nàng đã mang
theo Ngưng Sương đi tới chợ đen. Chợ đen ở nơi này cũng giống như ở
Phượng Ngâm Đại Lục, ồn ào náo nhiệt. Vật bán ra cũng không khác bao
nhiêu, chỉ là phẩm cấp cao hơn không ít.
Nhiều năm đi dạo chợ đen khiến ánh mắt của Ngưng Sương sắc bén lên không ít, những thứ đồ vật
loạn thất bát tao cũng khó lọt vào mắt nàng. Ngưng Sương chủ yếu lưu
luyến trước các quán hàng bán dược liệu, thỉnh thoảng cũng nhìn tới
huyền khí vài lần, chỉ là vẫn không nhìn thấy vật hợp tâm ý.
Đột
nhiên, nàng dừng bước chân trước một gian hàng bán thư họa, tuy nói là
thư họa, nhưng đều là các loại bí tịch huyễn kỹ công pháp hoặc là tranh
vẽ huyễn kỹ. Bản thân nàng đã có vài công pháp đỉnh cấp nên tự nhiên
nàng sẽ không có hứng thú với cái loại công pháp được bày bán này. Bất
quá, nàng mơ hồ cảm giác được nơi này có đồ vật hấp dẫn tinh thần của
nàng.
Lật qua từng bức họa, đột nhiên, âm thanh kinh ngạc của Thủy Lam truyền đến."Nha đầu, bức họa này nhìn thật quen mắt!"
Ngưng Sương vừa nhìn, trong lòng lộp bộp cả kinh, bức họa này lại có thể
giống với bức họa nàng mua được tại chợ đen ở Huyền Đô Thành. Trước khi
đến Mộng Huyễn Đảo, trong đầu nàng luôn có một âm thanh đang kêu gọi
nàng, ở trong mộng nàng cũng luôn nhìn thấy bóng lưng của một nữ tử đứng giữa Đào Hoa Lâm ( rừng hoa đào) giống như trong bức họa kia, nhưng sau khi đến Mộng Huyễn Đảo, giấc mộng cùng âm thanh kia liền không thấy
xuất hiện qua nữa.
Bức họa này, đồng dạng cũng là bóng lưng của
một bạch y nữ tử, bạch y nữ tử đứng ở giữa phiến rừng hoa đào, tóc đen
tung bay. Ngưng Sương cầm bức họa này, cũng giống như bức họa đào hoa
mỹ nhần đồ, cảm giác tâm thần đều bị hút vào bên trong.
Mặc dù
không biết hai bức họa này sẽ mang đến cho nàng kỳ ngộ hay là tai họa,
nhưng một khắc này nàng sẽ nghe theo tiếng nói của trái tim, muốn mua
lại nó.
"Lão bản, bao nhiêu tiền?"
Vốn là lão bản đang
hướng một người khách khác giới thiệu một bộ huyễn kỹ diễn kỳ đồ, lúc
này nghe thấy câu hỏi của Ngưng Sương liền vô cùng miễn cưỡng xoay đầu
lại, vội vã quét mắt nhìn bức họa trong tay Ngưng Sương, sau đó lại nhìn y phục của nàng đánh giá một chút, nói: "Một trung phẩm tinh thạch."
Ngưng Sương vừa mới được một khoản tài vật ngoài ý muốn, ngược lại cũng không thèm để ý lão bản làm thịt mình nên nàng chuẩn bị trả tiền rời đi.
Lúc này, một đạo thanh âm tức giận truyền tới, "ngươi, cái đồ gian thương,
bức họa này nhiều nhất cũng chỉ trị giá mười hạ phẩm tinh thạch."
Ngưng Sương và lão bản đồng thời hướng người vừa nói quay lại, vừa lúc nhìn
thấy một thiếu niên gầy yếu dinh dưỡng không đầy đủ đang chỉ vào mặt lão bản lòng đầy tức giận mắng.
"Lại là ngươi!" Lão bản còn chưa kịp mở miệng quát mắng, Thủy Lam đã tức giận kêu lên.
Thiếu niên gầy yếu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngược lại nghiêm trang
nhìn Ngưng Sương nói: "Ân nhân, bức họa này, một chút tác dụng cũng
không có, thật không đáng giá nhiều tiền như vậy."
Thiếu niên một câu lại một câu chê bai bức họa kia, nhất thời khơi dậy lửa giận của
lão bản, chỉ thấy hắn tiến lên vài bước, một phát lôi vạt áo trước của
thiếu niên quát: "Ăn mày từ đầu tới, ai cho ngươi xen vào việc của người khác!"
Thực lực của lão bản Ngưng Sương cũng không dò ra sâu
cạn, thiếu niên gầy yếu bị hắn đẩy một cái như vậy, nặng nề té lăn trên
mặt đất. Ngưng Sương nhíu nhíu mày, đem một trung phẩm tinh thạch ném
cho lão bản, cuối cùng vẫn là đi tới đem thiếu niên đỡ lên.
"Ngươi nha! Tại sao lại đuổi theo chúng ta tới đây?"
Thiếu niên không để ý trên người té bị thương, vội vàng khuyên nhủ Ngưng
Sương: "Ân nhân, bức họa này thực sự chỉ có giá trị thưởng thức, thực
không đáng giá nhiều tiền như vậy."
Mỗi lần thiếu niên nhắc tới
tiền, ánh mắt đều vô cùng rực sáng. Ngưng Sương nhìn hắn, giơ giơ bức
họa trong tay lên, khóe môi xinh đẹp đột nhiên vẽ ra một ý cười nhàn
nhạt."Giá trị, từ trước tới nay luôn là nhằm vào người cần hoặc yêu
thích mà nói. Đối với ngươi, nó không đáng giá một đồng nhưng đối với
ta, nó là ngàn vàng khó cầu."
Thiếu niên thấy Ngưng Sương tiền
cũng đã thanh toán, biết mình khuyên nữa cũng là vô ích, ngược lại hắn
liền không nhiều lời, chỉ không ngừng nói thầm, một trung phẩm tinh
thạch a! Đủ để mua được một viên cửu chuyển linh lung đan rồi, quá không đáng giá, thật là không đáng giá.
Thiếu niên đi theo phía sau,
vốn đã khiến Thủy Lam hết sức căm tức, lúc này lại nghe được oán niệm
của hắn, nhất thời nổi trận lôi đình, cả giận nói: "Ta nói, da mặt của
ngươi sao lại dày như vậy? Còn muốn đi theo chúng ta."
Ngưng
Sương vốn cũng xem thường thiếu niên vì tiền tài mà khom lưng khụy gối,
lúc này thấy Thủy Lam trách cứ hắn, cũng liền nhắm một mắt mở một mắt.
Đối với sự châm chọc khiêu khích của Thủy Lam, thiếu niên cũng không
thèm để ý, vẫn như cũ duy trì khoảng cách ba thước đi theo Ngưng Sương.
Rất nhanh sẽ đến Hắc Ám Thần Điện, rốt cuộc Ngưng Sương cũng không nhịn
được nữa hướng thiếu niên nói: " Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này,
ngươi không cần đi theo chúng ta."
Thiếu niên nghe xong lời nói
của Ngưng Sương, đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống, khổ sở cầu khẩn nói:
"Ân nhân, ta chịu đại ân của ngài nhưng lại không có gì báo đáp, kiếp
này nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, van cầu ngài để cho ta đi theo
đi!"
Ngưng Sương phiền não đỡ cái trán, Thủy Lam vừa thấy bộ dáng này của nàng, lập tức nổi giận mắng thiếu niên: "Ngươi cái tên này, thế nào lại giống như lại bì cẩu ( con chó ghẻ), còn muốn ỷ lại vào chúng
ta?"
Thiếu niên không chút cử động, vẫn quỳ gối trước mặt Ngưng
Sương, không ngừng cầu khẩn. Ngưng Sương thở dài đỡ thiếu niên dậy,
nghiêm túc nói với hắn: "Chỉ trong vài ngày ta và ngươi đã gặp nhau hai
lần, cũng coi như là hữu duyên, nếu còn có thể gặp nhau lần thứ ba, ta
liền thu lưu ngươi. Như thế nào?"
Thiếu niên suy nghĩ một chút, gật đầu lia lịa, "Được, một lời đã định!"
Hắn tin tưởng, sự do người làm! Chỉ cần hắn quyết định đi theo nàng, liền nhất định có thể gặp được nàng một lần nữa.
Thời điểm Ngưng Sương và Thanh Y đi tới Thành Thương Phong thì Lục Hạo Nhiên đã sớm đi tới Thiên Hương Lâu chỗ Thanh Y chỉ định. Gặp lại lần nữa,
Ngưng Sương gần như không nhận ra hắn.
Cái người nhà giàu mới nổi này còn là Lục Hạo Nhiên bề ngoài bình thường lúc mới gặp gỡ ở Mộng
Huyễn Đảo sao? Lúc này, toàn thân cao thấp, phi kim ngân đái, ngay cả
đôi tay vốn đã làm người khác chú ý lúc này lại càng khiến cho người ta không rời được ánh mắt. Trên tám trên ngón đều mang đầy những chiếc
nhẫn kim quang lấp lánh, trên mặt nhẫn chia ra nạm bảo thạch hiếm có
nhất đại lục. Hai chiếc nhẫn ở hai ngón tay cái toàn thân trong suốt, mơ hồ còn có linh khí lưu động ở bên trong, hẳn là dùng cực phẩm tinh
thạch chế tạo ra đi.
Hắn mặc một thân áo bào cẩm đoạn màu lục
sắc, trên ống tay áo dùng kim tuyến thêu hoa văn tường vân phức tạp, một cái đai lưng ngọc bích noãn noãn sinh yên buộc vào thắt lưng, ngay ở
giữa đai lưng điểm xuyến một viên dạ minh châu vô cùng to lớn.
Thanh Y trợn mắt há hốc mồm nhìn tên nhà giàu mới nổi trước mắt, đáy lòng lật ra từng đợt sóng lớn. Trời ạ! Đây chính là Tử Thần Y được Thương Mang
Đại Lục truyền đi vô cùng thần kỳ sao?
Sự phát hiện kinh hãi này
khiến Thanh Y thật lâu chưa tỉnh hồn lại, thẳng đến khi giọng nói chế
nhạo của Ngưng Sương vang lên, "Lục thần y, thật là giàu đến chảy mỡ a!" Nhớ tới vẻ mặt đau lòng khi Lục Hạo Nhiên đưa cho nàng hai mươi trung
phẩm tinh thạch lúc chia tay ở Thành Thương Minh, nàng còn tưởng rằng
tình hình kinh tế của hắn cũng không dư dả! Còn âm thầm cảm động hồi
lâu, hôm nay xem ra, lúc ấy hẳn là hắn đang đuổi khéo kẻ ăn mày đây mà!
Lục Hạo Nhiên có vài phần lúng túng cười nói, "Cái đó, nha đầu, tiền của ta đều là cất ở nhà, cái này cũng là vừa mới lấy ra, cho qua đi!"
Ánh mắt của Ngưng Sương sáng rực thấu triệt, Lục Hạo Nhiên cảm thấy nội tâm của mình tựa hồ cũng bị nàng xem thấu, nhất thời một trận ác hàn từ
lòng bàn chân dâng lên."Tốt lắm, đừng nói những thứ này nữa, đi xem bệnh nhân đi!"
Lục Hạo Nhiên chọn cái đề tài này quả nhiên là đúng lúc, tâm tư của đám người Ngưng Sương ý liền bị lời nói của hắn hấp dẫn.
"Được, các ngươi đi theo ta!" Được Lục Hạo Nhiên nhắc tỉnh, Thanh Y đi nhanh lên phía trước bắt đầu dẫn đường.