"Tiền bối, người muốn làm gì?" Ra khỏi cấm
địa, Bích Thủy Kỳ Lân bắt đầu không ngừng dời qua dời lại những viên đá lởm chởm trong Loạn Thạch Lâm.
"Nha đầu, gọi ta là Thủy Lam."
Ngưng Sương thấy Thủy Lam không có ý định trả lời, chỉ đành phải chấp nhận
đứng ở bên cạnh nhìn, dần dần, nàng dường như cũng nhìn ra một chút môn
đạo. Động tác của Thủy Lam nhìn như đơn giản, nhưng lại rất có quy luật, hình như là đang thiết trí một đạo trận pháp.
"Nha đầu, đi mau!" Ở lúc Ngưng Sương thấy hứng thú thì Thủy Lam một phát xách nàng lên bay ra khỏi Loạn Thạch Lâm.
Ngay sau đó, vài tiếng “ầm ầm” nặng nề vang lên, Ngưng Sương kinh ngạc phát
hiện Loạn Thạch Lâm cùng cái sơn động kia đều đã biến mất. Nàng hoài
nghi dụi dụi hai mắt, chỉ sợ chính mình nhìn lầm, nhưng mặc kệ nàng nhìn thế nào, trước mắt cũng chỉ có một mảnh đất trống trải bằng phẳng.
Trong lòng nàng khiếp sợ tột đỉnh, cái này cũng quá lợi hại đi! Thủy Lam cứ
như vậy chỉ dời qua dời lại vài cái, lại có uy lực lớn như vậy.
"Nha đầu, đây là trận pháp trầm luân, trận pháp này là do chủ nhân bày ra
năm đó, ta chỉ là khởi động mà thôi." Thủy Lam nhìn đôi mắt to tròn
trong suốt của Ngưng Sương, tâm tình liền thư hoãn đi không ít.
Trải qua giày vò lần này, chỉ sợ trời cũng đã sắp sáng.
Sau khi truyền âm cho Thanh Long và Chu Tước, nàng liền chờ ở từ
đường của Tần thị, trong lúc này nàng cũng nói cho Thủy Lam biết đại
khái về chuyện của Tần Trọng Thiên.
Khiến Thủy Lam nổi giận ngay tại chỗ, gào to muốn chém chết Tần Trọng thiên, Ngưng Sương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy báu vật tuyệt sắc Thủy Lam nổi nóng.
Sau khi trấn an tốt Thủy Lam, Thanh Long rất nhanh cũng đã đi tới từ đường, đều là thượng cổ thần thú, bọn họ đối với thân phận của nhau tự nhiên đều
hiểu rõ trong lòng.
Thanh Long âm thầm kinh hãi, rốt cuộc chủ
nhân đã đi nơi nào dạo một vòng, mà lại đã lừa gạt được một Thủy Kỳ Lân
trưởng thành mang về?
Thủy Lam lại có một loại cảm giác bị lừa
gạt, nha đầu này, nơi nào cần người bảo vệ? Chỉ là tĩnh tâm suy nghĩ,
nàng liền hiểu rõ nguyên do trong đó, một già một trẻ này, diễn kịch rất giỏi a!
"Tam đệ! Ngươi đem Tần gia chủ bắt tới?" Thanh Long xa xa nhìn thấy Chu Tước khiêng một người trên vai, nghi ngờ hỏi.
Ngưng Sương cũng nghi ngờ nhìn Chu Tước, thẳng đến khi hắn vào từ đường, đem người trên vai thả xuống.
"Lạc thiếu chủ?"
Nhìn người trên mặt đất sắc mặt tím đen, đã sớm lâm vào hôn mê, Ngưng Sương
bừng tỉnh hiểu ra. Lúc ấy nàng cũng cảm thấy Lạc Vân Tường không giống
như người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, không ngờ hắn lại có tính toán như
vậy.
Đưa tay thăm dò mạch đập một chút, Ngưng Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may, còn có thể cứu!
"Chu Tước, mang theo hắn, chúng ta đi thôi!" Mắt thấy hướng đông đã lộ ra
một chút ánh sáng màu trắng bạc, Ngưng Sương không trì hoãn nữa, theo
đường cũ trở về.
Trở lại quán trọ Thiên Nhai, vừa mới bước vào đại đường nàng liền nhìn thấy Nam Cung Thanh Ca cư nhiên đã chờ ở đó.
"Đã trở lại." Thấy Ngưng Sương bình an trở về, tâm Nam Cung Thanh Ca nhất
thời buông xuống. Mấp máy đôi môi, cuối cùng lại chỉ nói ra ba chữ nhàn
nhạt như vậy.
Nhìn nam tử mặc hồng y cùng nữ tử mặc lam y sau
lưng Ngưng Sương, hơn nữa trên vai nam tử mặc hồng y còn khiêng một
người mặc hắc y, ánh mắt Nam Cung Thanh Ca nghi hoặc nhìn về phía Ngưng
Sương.
Ngưng Sương áy náy cười cười chỉ vào Chu Tước và Thủy Lam
giới thiệu: "Thanh Ca, đại mỹ nam anh tuấn tuyệt trần này gọi là Tà, còn đại mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏng này gọi là Thủy Lam, bọn họ đều là người
thủ hộ trưởng bối gia tộc an bài cho ta."
Chu Tước ngẩng đầu nhìn trần nhà, trợn mắt nhìn thẳng, người thủ hộ? Ngược lại nàng thật biết nói dối!
Đối với lời giải thích của Ngưng Sương, Nam Cung Thanh Ca không chút nào
hoài nghi, dù sao hắn vẫn luôn nhận định Ngưng Sương là tôn tử đích tôn
đến từ một đại gia tộc lánh đời. Chỉ là sau khi hắn thấy rõ người mặc
hắc y kia, cũng là kinh hãi.
"Đây là Lạc thiếu chủ?"
Ngưng Sương gật đầu một cái, đem chân tướng sự tình đại khái nói lại một lần, nghe thấy nàng nói ban đêm thăm dò Tần gia, tâm Nam Cung Thanh Ca đột
nhiên nhảy lên một cái.
Tần gia a! Tính cả Tần Phỉ Phỉ thì Tần
gia có ít nhất ba vị huyền vương trấn giữ, còn có một đạo trận pháp
phòng hộ không thể phá vỡ.
"Muội phá trận pháp phòng hộ của Tần gia sao?"
Nam Cung Thanh Ca thăm dò hơi thở của Lạc Vân Tường một chút, phát hiện hơi thở của hắn bình thản kéo dài, nhất thời yên tâm không ít.
Ngưng Sương lắc đầu một cái, trong lòng cũng đang suy nghĩ làm thế nào để phá giải trận pháp phòng hộ của Tần gia, đạo trận pháp kia thế nhưng là do
lão tổ tông tự tay thiết trí.
"Lạc thiếu chủ cho ta bản đồ mật
đạo của Tần gia, ta theo mật đạo tiến vào." Nói đến mật đạo, Ngưng Sương không khỏi sinh lòng cảm khái. Tần Trọng Thiên này đúng là vẽ rắn thêm
chân, vốn trận pháp phòng hộ không hề sơ hở, hiện tại lại cố tình bị hắn mở ra một cái lỗ hổng.
Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, mật đạo?
Tần Trọng Thiên cần mật đạo làm cái gì?
Nghĩ đến lời lão tổ tông từng nói, nàng bừng tỉnh hiểu ra, đúng, nhất định
là như vậy. Năm đó, chính Tần Trọng Thiên để sứ giả hắc ám tiến vào Tần
gia bằng mật đạo.
"Thanh Ca, Lạc thiếu chủ làm phiền huynh chiếu cố, ta đi về trước."
Nam Cung Thanh Ca bất đắc dĩ giương lên khóe môi lên, khẽ thở dài một cái,
ài! hắn nhớ, hắn đường đường là thiên tài thiếu chủ ngàn năm khó gặp của Nam Cung thế gia...., cũng chỉ có một mình Ngưng Sương mới dám đương
nhiên sai bảo hắn như vậy.
"Các ngươi có tra ra được cái gì không?" Vừa mới trở về phòng, Ngưng Sương đã không kịp chờ đợi gọi Thanh Long ra hỏi.
"Nha đầu ngốc, cần gì phải phiền phức như vậy, bằng vào thực lực của bốn
người chúng ta, trực tiếp đi qua giết chẳng phải là xong sao!" Thủy Lam
vẻ mặt khinh thường, nàng làm thế nào cũng nghĩ không thông, có chính
mình,Thanh Long và Chu Tước nàng vì sao còn phải thận trọng như vậy.
Ngưng Sương im lặng một lúc lâu, rầu rĩ thở dài, sau đó vươn cổ tay ra để lộ chiếc vòng đang đeo trên cổ tay.
"Vòng tay Linh Phượng?" Thủy Lam nhất thời giật mình một cái, mặc dù nàng tới mảnh đại lục cấp thấp này đã vạn năm thời gian, nhưng nàng sinh ra là
thượng cổ thần thú, ký ức truyền thừa một chút cũng không thiếu
Vòng tay Linh Phượng, đây chính là pháp bảo thiên tôn trong truyền thuyết!
Thậm chí có người nói trong vòng tay Linh Phượng cất dấu bí mật đột phá
thiên tôn. Đây cũng chính là bảo vật mà người người ở Thần Vực đều muốn
chiếm đoạt!"Đúng, chính là vòng tay Linh Phượng, năm đó Tần Trọng Thiên
đuổi giết mẫu thân cũng là vì món bảo vật này. Nếu như thân phận của ta
bị bại lộ, thì chuyện vòng tay Linh Phượng ở trong tay ta cũng sẽ bị bại lộ. Một khi bí mật kinh thiên này bị bại lộ, sợ rằng sẽ dẫn rất nhiều
người ở Thần Vực tới nơi này."
Ánh mắt Ngưng Sương rơi vào vòng
tay Linh Phượng, nàng âm thầm cảm khái, ài! Thứ này cũng quá nổi danh
đi! Ai cũng đều có thể nhận ra.
Đến lúc này, Thủy Lam cũng không thể không thận trọng xử trí chuyện này, ngược lại nàng đồng ý sự cẩn thận của Ngưng Sương.
"Vậy kế hoạch của ngươi là gì?"
Ngưng Sương nhìn vẻ mặt ân cần của Thủy Lam, lộ ra một nụ cười ấm áp, nói:
"Ta muốn đánh bại Tần Phỉ Phỉ ở trên lôi đài, như vậy, lấy sự tàn nhẫn
của Tần Trọng Thiên, nhất định sẽ ngoài sáng trong tối ra tay với ta, ta liền có thể quang minh chính đại chống đối với Tần gia. Chỉ là, ta còn
muốn tra rõ sự tình năm đó, ta cuối cùng cảm thấy phụ thân có thể vần
chưa chết."
"Chủ nhân, ta cho người xem đồ tốt."
Ngưng Sương vừa dứt lời, Thanh Long liền lấy ra một tấm ngọc bài rất mỏng.
Ngưng Sương nhận lấy nhìn kỹ, nhất thời vui vẻ ra mặt. Chỉ thấy ở giữa tấm
ngọc bài bóng loáng như gương có khắc hai chữ nho nhỏ, ‘Ngạo Thiên’.
"Đây là mệnh hồn bài của phụ thân, phụ thân thật sự chưa chết!" Ngưng Sương
vui mừng nhìn Thanh Long, hỏi "Ngươi phát hiện ra mệnh hồn bài này ở
đâu?"
"Trong thư phòng của Tần Trọng Thiên, nó được giấu ở một góc bí ẩn."
Từ đó, kết hợp với tin tức bọn họ thăm dò được có thể phán đoán, Tần Trọng Thiên xác thực cùng sứ giả hắc ám cấu kết, mà tin tức vòng tay Linh
Phượng có thể hắn biết được từ sứ giả hắc ám, dù sao Phượng Ngâm Đại Lục cũng không có mấy người biết món bảo vật này.
Chỉ cần nơi nào cơ người, thì lực lượng bát quái vĩnh viễn là cường đại nhất.
Trong chớp mắt, tin tức đệ tử thân truyền của viện trưởng Học Viện Đế Quốc
quyết đấu với cường giả huyền vương trẻ tuổi nhất Phượng Ngâm Đại Lục đã truyền khắp Hiên Viên Thành, rất có khuynh hướng lan tràn tới những địa phương khác.
Một số thương nhân ở Hiên Viên Thành đầu tư thậm chí làm nhà cái, xuống tiền đánh cuộc.
Có lẽ trong khoảng thời gian này Tần Phỉ Phỉ ở Hiên Viên Thành làm việc
phách lối, vì vậy hình tượng cường giả của nàng đã sớm xâm nhập vào
lòng người, chỉ cần nhìn vào tỉ lệ tiền đặt cược là biết, Tần Phỉ Phỉ
thắng một bồi một, Sở Ngưng Sương thắng một bồi mười.
Rất nhanh, ngày quyết đấu đã đến, Tần Phỉ Phỉ cùng một đám cường giả của Tần gia đi tới, đến trung tâm lôi đài thật sớm.
Đợi trong chốc lát, Ngưng Sương cũng cùng Nam Cung Thanh Ca đi đến trung
tâm lôi đài. Lúc nàng tới thì nơi này đã đông nghịt người, bên ngoài còn có rất nhiều nhà cái ở sòng bạc đang la hét kéo sinh ý đến.
Đứng ở trên lôi đài, Ngưng Sương cau mày nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên,
nàng cảm thấy chính mình thật giống như hầu tử ( con khỉ) trong đoàn
xiếc thú.
"Nha đầu, cố gắng lên, lão phu coi trọng ngươi."
Bỗng dưng, một đạo thanh âm trung khí mười phần truyền vào trong tai.
Ngưng Sương theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra chính là lão
tiền bối Hiên Viên Chiến, Băng Ngọc Hà, Lôi Chiến Vũ còn có Hiên Viên
Trạch cùng với gia tộc Hiên Viên và người của Lạc gia đang ngồi ở chỗ
đó.
Hiên Viên Trạch càng thêm hưng phấn đến lớn tiếng kêu lên:
"Sở tỷ tỷ, tỷ nhất định phải thắng! Tỷ không được để cho tiền của chúng
ta rơi vào nước a!"
Ngưng Sương bất đắc dĩ nhìn hắn, chợt nhướng
mày cười nói: "Yên tâm đi! tỷ tỷ ta còn chờ đệ thắng được tiền mời đi ăn một bữa cơm miễn phí đây!"
"Tiện nhân, hãy bớt sàm ngôn đi, muốn đánh thì đánh!" Ánh mắt Tần Phỉ Phỉ âm lãnh thủy chung dừng lại ở giữa
Ngưng Sương cùng đám thiên chi kiêu tử kia, ghen tỵ dưới đáy lòng nhanh
chóng làn tràn ra.
Tại sao, tại sao tiện nhân này lại dễ dàng được nhiều người yêu thích như vậy?
Tiện nhân, hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi, đem ngươi hung hăng
giẫm xuống dưới chân, ta muốn khiến những người thưởng thức ngươi biết,
là bọn hắn mắt chó đui mù.
Ngưng Sương gật đầu một cái, theo hai
đạo quang mang thoáng hiện, Phượng Ngâm Kiếm quang hoa nỗi liễm cùng
Bạch Hổ uy vũ xinh đẹp liền xuất hiện ở trên lôi đài. Không coi nhẹ bất
kỳ đối thủ nào, nhất là đối thủ có thực lực ngang hàng, xưa nay là tôn
chỉ sống của Ngưng Sương.
Thấy Ngưng Sương thận trọng như vậy,
Tần Phỉ Phỉ tự nhiên cũng không dám khinh thường, nàng ta lấy ra một
thanh ô tinh nhuyễn kiếm phát ra ánh sáng màu đen, hơn nữa còn gọi ra
Huyết Mãng thánh giai cùng một đầu huyền thú hung mãnh.
Huyền thú kia có thân hình khổng lồ, đầu giống như heo nhưng thân thể lại giống
như chó, lông toàn thân màu đen, đôi mắt màu đỏ, trong đó tản ra một tia sáng khát máu hung tàn.
Ngưng Sương không nhận ra đây là quái vật gì, nhưng nàng lại âm thầm cảm khái, quả nhiên là vật họp theo loài!
Đúng lúc này, Thủy Lam vẫn luôn tu luyện ở trong không gian bỗng nhiên lên
tiếng."Nha đầu coi chừng, đây chính là ma thú heo biến dị trưởng thành,
cho dù cấp bậc bị áp chế, nhưng lấy trình độ cường hãn cùng thực lực của nó cũng sẽ cao hơn một cửu tinh huyền vương."
Ngưng Sương gian nan nuốt nước miếng, cao hơn cửu tinh huyền Vương? Xem ra hôm nay phải đánh một trận liều mạng rồi.
Lúc này, Bạch Hổ và ma thú heo biến dị đã sớm dây dưa cùng một chỗ, bởi vì
uy áp huyết mạch cường đại của Mực Nhiễm nên Huyết Mãng thánh giai chỉ
có thể yếu ớt nằm úp sấp ở một bên run lẩy bẩy.
Nhìn thấy bộ dáng kinh hãi kia của Huyết Mãng, Tần Phỉ Phỉ giận đến không có chỗ phát
tiết. Đồng thời cũng có vài phần buồn bực, huyết mãng này của nàng hung
tàn thành tính vì sao mỗi lần gặp phải tiện nhân kia đều thay đổi thành hèn nhát như vậy?.
"Phong vân trào!" Theo Tần Phỉ Phỉ hét to một tiếng, phong (gió) nguyên tố trong không khí liền điên cuồng hướng nàng vọt tới, ở dưới gia trì huyền lực của huyền vương, trong nháy mắt ngưng tụ thành một phong cầu khổng lồ màu tím.
Phong cầu ẩn chứa lực
lượng kinh khủng khiến người xem cuộc chiến dưới lôi đài cảm thấy tâm
thần câu liệt, người có tu vi thấp thậm chí còn đứng không vững.
Ngưng Sương bình thản nhìn chăm chú vào Tần Phỉ Phỉ, khóe môi đột nhiên gợi
lên một nụ cười xinh đẹp, tâm nhất thời tràn đầy một cỗ vui sương khi
gặp được kỳ phùng địch thủ.
Nàng chậm rãi rút ra Phượng Ngâm
Kiếm, theo huyền lực của nàng gia trì, ánh sáng màu tím rực rỡ xinh đẹp
dần dần nổi lên thân kiếm.
Người đang xem dưới lôi đài nhất thời
phát ra một trận kinh hô, "Oa! Thì ra nàng cũng là cường giả huyền
vương! Trẻ tuổi như vậy đã là cường giả huyền vương, thật không hổ là đệ tử thân truyền của viện trưởng Học Viện Đế Quốc."
Hiên Viên Chiến cùng Lạc lão gia chủ thấy thế, đáy mắt đều xẹt qua một tia kinh ngạc.
" Huyền Lão đầu này, giấu thật sự là sâu, cư nhiên lại vô thanh vô thức
dạy ra một huyền vương như vậy." Hiên Viên Chiến nhỏ giọng oán thầm
nói.
Lạc lão gia chủ liên tục gật đầu phụ họa, cảm thán giang sơn đời nào cũng có người tài, trường giang sóng sau đè sóng trước!