Mới vừa đi ra khỏi phòng, phụ nhân liền đấy
mạnh Tần Phỉ Phỉ một cái, khiến Tần Phỉ Phỉ không chút nào phòng bị bị
lảo đảo, liên tục lui về phía sau vài bước.
Sau đó phụ nhân
kia lại chỉ tay vào mặt nàng ta tức giận quát: "Ngươi là đồ nữ nhi bất
hiếu, mẫu thân đã giao phó cho ngươi, nhất định phải bảo vệ đệ đệ của
ngươi thật tốt! Khi đó ngươi không phải đã sảng khoái đồng ý sao? Nhưng ngươi xem một chút, ngươi đồng ý bảo vệ tốt đệ đệ nhưng lại để đệ đệ bị người ta đánh thành cái dạng gì? Còn nói chính mình là cường giả huyền
vương, có thể bảo vệ mẫu thân, bảo vệ đệ đệ, đây chính là bảo vệ mà
ngươi nói?"
Phụ nhân quở trách một chút, sau đó cư nhiên lại rơi xuống một chút nước mắt, âm thanh cũng có chút nức nở.
"Phỉ Phỉ, không phải mẫu thân thiên vị, nhưng con cũng biết tiện chủng do
những tiện nhân kia sinh đều mong nhớ cái vị trí gia chủ này, cho nên đệ đệ của con không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Hơn nữa phụ thân của con
cũng đã hai năm không vào phòng mẫu thân, nếu không phải con nắm giữ
chức trưởng lão, chỉ sợ phụ thân con đến chết cũng sẽ không tới nhìn mẫu thân một cái, tất cả hi vọng của mẫu thân đều ở trên người tỷ đệ hai
đứa a!"
Nói xong, hình như nhớ lại những uất ức ngày xưa, vốn là đè nén khẽ khóc dần dần biến thành gào khóc.
Tần Phỉ Phỉ nhìn mẫu thân đau lòng ủy khuất, nhất thời cũng không biết an
ủi ra sao, chỉ có thể đem phụ nhân kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ
vỗ đầu vai của phụ nhân.
"Mẫu thân, người yên tâm, về sau ta nhất định sẽ không để cho đệ đệ bị chút xíu thương tổn. Nhất định!"
Nghe thấy Tần Phỉ Phỉ bảo đảm, tiếng khóc của phụ nhân mới dần dần chậm xuống, cuối cùng biến thành cúi đầu khóc thút thít.
"Phỉ Phỉ, đồng ý với mẫu thân, nhất định phải đem nam nhân và nữ nhân đã đả
thương đệ đệ con bắt về đây." Trên mặt phụ nhân vương đầy nước mắt hiện
lên vẻ tàn khốc, dám đả thương nhi tử của nàng, chính là thiên vương lão tử, nàng cũng muốn rút ra một lớp da.
Tần Phỉ Phỉ thật sâu thở dài, mới chậm rãi gật đầu một cái, "Được, mẫu thân, ta đưa người đi về nghỉ ngơi trước!"
Trở lại Phương Phỉ Uyển, Tần Phỉ Phỉ quan sát từng cọng cây ngọn cỏ, đình
đài thủy tạ trong viện, trong viện một viên ngói một viên gạch đều được
tỉ mỉ bố trí. Nàng không khỏi nghĩ tới nữ nhân ôn nhu dịu dàng - Sở Yên
Nhiên, thê tử của bá phụ, còn có đường muội lúc đó mới ba tuổi kia.
Khi đó, nàng rất ghen tỵ với đường muội kia, ghen tỵ nàng có thể có được
tất cả sủng ái yêu thương của phụ mẫu, ghen tỵ nàng chưa ra đời, bá phụ
cùng gia gia đã bắt đầu bắt tay vào xây tòa Phương Phỉ Uyển này, hoa cỏ
cây cối, núi giả quái thạch ở trong này, không có chỗ nào mà không phải
là được tỉ mỉ lựa chọn.
Cho nên, sau khi phụ thân lên làm gia
chủ, nàng liền muốn cầu xin vào Phương Phỉ Uyển ở, lúc ấy Phương di
nương người được phụ thân sủng ái nhất cũng muốn vào Phương Phỉ Uyển.
Đáng tiếc, tình cảm cha con không đánh lại ôn nhu hương, cho nên bất
luận nàng khóc nháo cầu xin phụ thân như thế nào, cuối cùng phụ thân vẫn đem Phương Phỉ Uyển đưa cho Phương di nương.
Cho đến mấy tháng
trước, nàng lấy thân phận cường giả huyền vương cường thế trở về, phụ
thân mới coi trọng nàng. Mới đem Phương di nương hoa tàn ít bướm đuổi ra khỏi Phương Phỉ Uyển, lại dùng nghi thức long trọng trước nay chưa từng có hoan nghênh nàng tới uyển các tinh xảo nhất Tần gia.
Đây chính là phụ mẫu của nàng, phụ mẫu lấy ích lợi làm đầu!
Nghĩ như vậy, vẻ bi thương dần dần tràn đầy trái tim.
Đúng lúc này, cổ vương ký túc ở trong cơ thể nàng ta đột nhiên xao động, Tần Phỉ Phỉ lướt qua trái tim bi thương, một cỗ khí tức âm ngoan trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
"Ngươi muốn làm gì?" Theo thực lực đề cao trong mấy năm nay, nàng cũng đã sớm không còn là người yếu chỉ biết
nhận mệnh, nàng dần dần tìm được nhược điểm của cổ vương, cũng thử khống chế nó.
"Ta muốn làm gì? Ta lại muốn hỏi ngươi muốn làm gì?
Ngươi biết rõ ta chưa đột phá cổ thần, nhưng ngươi lại dám đi trêu chọc
tới nha đầu mà ta phải kiêng kỵ kia." Thanh âm vang vọng ở trong đầu
Tần Phỉ Phỉ, thật lâu không dứt.
Lông mày Tần Phỉ Phỉ nhíu lại,
âm thầm suy nghĩ, trên người Sở Ngưng Sương rốt cuộc có đồ vật gì khiến
cổ vương tàn nhẫn khát máu này phải kiêng kỵ như vậy? Xem ra chính mình
đi nước cờ hiểm này phần thắng không nhỏ.
"Ngươi không phải đã
nói là hút nguyên âm của 99 xử nữ nữa liền có thể tiến giai lên cửu
tinh huyền vương đỉnh cấp hay sao? Chỉ cần ngươi ở đây ba ngày, trong
khi quyết đấu, toàn lực đánh lén mấy bằng hữu của tiện nhân kia, sau khi cuộc chiến kết thúc, ta lập tức bắt 99 xử nữ tới cho ngươi."
Lời nói của Tần Phỉ Phỉ rơi vào trong tai, nó ở trong lòng căn nhắc một
lần, cuối cùng vui vẻ đồng ý."Được, ta đồng ý giúp ngươi đối phó mấy
tiểu tử kia, nhưng ngươi cũng đừng có quên lời hứa của mình."
Nhận được hồi đáp của cổ vương, trên gương mặt diễm lệ của Tần Phỉ Phỉ dần
dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, a! Thối quái vật, tốt nhất ba ngày sau
tiện nhân kia đem ngươi đánh trở về nguyên hình, chỉ có làm suy yếu thực lực của ngươi, ta mới có thể có cơ hội cắn nuốt ngươi.
Ngươi sợ
rằng còn chưa biết đi! Thời điểm ở trong rừng rậm Đoạn Hồn rèn luyện, ta lấy được một môn công pháp thần kỳ có tên... ‘ Thôn Phệ ( cắn nuốt) ’!
Mặc dù không phải là công pháp hoàn chỉnh, nhưng để cắn nuốt ngươi vẫn
là dư sức. Chỉ cần thành công cắn nuốt ngươi, ta liền không cần phải
chịu ngươi bày bố nữa.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Phỉ Phỉ nhất
thời phát ra một chút ánh sáng điên cuồng, cổ vương, Sở Ngưng Sương, các ngươi đều chuẩn bị làm đá kê chân cho ta đi!
***************************
Ngưng Sương dựa vào bản đồ trong đầu, trong đêm tối, lặng yên không tiếng
động xuyên qua từng lâu vũ, đình các, cuối cùng đi tới một chỗ Loạn
Thạch Lâm ( rừng Loạn Thạch).
Loạn Thạch Lâm địa thế hẻo lánh,
thị vệ tra xét cũng ít khi lui tới, Ngưng Sương thả ra một ngọn Tử Liên
thần hỏa nhỏ. Ở dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, nàng mới nhìn ra Loạn
Thạch Lâm này có bày ra vài đạo trận pháp cấm chế.
Cũng may sau
khi học qua cấm chế thuật của Tinh Thần Đại Đế, nàng đối với thuật phá
giải của rất nhiều trận pháp cao thâm cổ xưa có thêm một bước nhận thức
mới. Mất một chút thời gian, rốt cuộc nàng cũng đem trận pháp cấp chế ở
Loạn Thạch Lâm phá giải thành công.
Sau khi phá giải trận pháp
cấm chế, phía sau Loạn Thạch Lâm lộ ra một tòa sơn động. Xa xa nhìn lại, sơn động sâu không lường được, Ngưng Sương thả ra thần thức thăm dò
trước một chút, đáng tiếc, thần thức rất nhanh bị bắn ngược trở lại.
Đứng ở trước cửa sơn động, Ngưng Sương mơ hồ cảm nhận được một cỗ lực lượng
như có như không từ trong trung tâm sơn động tản mát ra.
Lúc này Thanh Long và Chu Tước lại không có ở người cạnh, chính mình có nên đi vào hay không đây?
Do dự một chút, cuối cùng Ngưng Sương vẫn mang theo Phượng Ngâm Kiếm bước chân vào sơn động.
Vừa bước vào sơn động, Ngưng Sương liền cảm nhận được nguồn gốc của cỗ lực
lượng kia —— là xuất phát từ dưới lòng đất bên trong sơn động. Lại nhìn chung quanh, lúc này nàng mới phát hiện, trên đỉnh sơn động phủ đầy
những giọt nước trong suốt, ở dưới ánh lửa chiếu rọi, thật giống như
từng viên trân châu trong suốt sáng bóng mê người.
Kỳ dị nhất
chính là, những giọt nước này thật giống như dính vào vách đá trên đỉnh
sơn động, nhìn qua tựa như lảo đảo muốn rơi xuống, nhưng lại một giọt
cũng chưa từng rơi.
Dưới chân ngược lại là một mảnh bằng phẳng,
Ngưng Sương thận trọng đi sâu vào trong, càng vào sâu nàng càng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia.
Đi một lúc lâu, vài cái ngã ba
liền xuất hiện ở trước mặt Ngưng Sương, cúi đầu suy nghĩ một chút, nàng
bước chân vào một cái ngã ba trong đó, sau khi tiến vào nàng mới phát
hiện cái ngã ba này kéo dài xuống lòng đất.
Trong địa đạo yên
tĩnh, Ngưng Sương liễm khí ngưng thần, đột nhiên, tiếng xé gió gào thét
mà đến, Ngưng Sương xoay người quay đầu lại, mới phát hiện cái ngã ba
nàng mới vừa tiến vào đã bị một cái cửa đá thật to chặn ngang. Mà tiếng
xé gió lại là từ hơn mười mũi tên hiện lên ánh sáng màu đen bay tới,
hiển nhiên trên mũi tên đã được gia trì huyền lực ám hệ. Ngưng Sương phi thân mà lên, khó khăn tránh né công kích của vòng thứ nhất.
Đúng lúc này, nàng phát hiện trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang ù ù, ngước mắt vừa nhìn, nàng nhất thời cả kinh thất sắc. Lại có một tấm sắt lớn gắn
đầy đinh nhọn đang hướng nàng đè xuống. Bên trên đinh nhọn cũng phát ánh sáng màu đen, có thể thấy được lực lượng gia trì huyền lực ám hệ xa xa cao hơn mũi tên lần trước.
Dưới tình thế cấp bách, Ngưng Sương
đem huyền lực của bản thân buông thả đến cực hạn, đem thân mình hóa
thành một đạo bạch quang, ở trong nháy mắt khi tấm sắt đè xuống xông về
chỗ sâu dưới lòng đất.
Có kinh nghiệm lúc trước, Ngưng Sương
không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng không dám chạm đất cũng không
dám quá gần đỉnh vách đá, chỉ có thể hao phí huyền lực để cho chính mình trôi lơ lửng ở trong không trung cách mặt đất ba thước.
Có lẽ
do nàng cẩn thận, nên lần này ngược lại không có động chạm tới cơ quan.
Theo nàng không ngừng xâm nhập, rất nhanh liền nhìn thấy điểm cuối cùng
của địa đạo, là một bức tường đá bóng loãng trơn nhẵn như gương.
Đến gần tường đá, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng cường
đại đến khiến lòng người run sợ, mà nguồn gốc của lực lượng lại chính là ở sau bức tường này.
Đáng tiếc, mỗi lần thần thức của Ngưng
Sương đến gần tường đá lại đều bị bắn trở về. Nàng dùng huyền lực công
kích nhưng cũng không có tác dụng, mỗi một lần nàng công kích đều giống
như đánh vào bọt biển, không tạo nổi một chút động tĩnh.
Trải qua cẩn thận quan sát, nàng cũng không phát hiện thấy trên tường đá có dấu
vết của trận pháp cấm chế, nên Ngưng Sương càng thêm trăm mối vẫn không
có cách giải.
Phía sau tường đá nhất định là có không gian, nhưng biện pháp để mở tường đá rốt cuộc là cái gì chứ?
Cấm địa gia tộc, huyết mạch công nhận.
Đột nhiên, trong đầu nàng hiện ra lời nói lúc trước của Băng Ngọc Hà, ‘Cấm
địa gia tộc của chúng ta, chỉ có huyết mạch gia tộc mới có thể đi vào. ’
Đem một giọt máu nhỏ xuống tường đá, liền thấy máu bị tường đá quỷ dị hấp
thu. Sau đó một tiếng cọ xát chói tai vang lên, tường đá từ từ nhấc lên, lộ ra một gian phòng trống trải.
Ngưng Sương cất bước đi vào, tường đá ở sau lưng nàng nhanh chóng hạ xuống.
Tâm Ngưng Sương nhất thời nhấc lên, nàng sẽ không bị giam ở bên trong luôn đi?
Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể kiên trì bước tiếp, ở dưới Tử Liên
thần hỏa chiếu rọi, nàng quan sát gian phòng một phen, lúc này nàng mới
phát hiện, nơi này chính là nơi đặt bài vị tổ tiên của các thế hệ Tần
thị gia tộc.
Mà lực lượng cường đại này hẳn là từ trong số bài vị này phát ra, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không dò ra
được rốt cuộc là đến từ khối bài vị nào?
Hao tổn tâm sức tiến vào cấm địa, chỉ để chiêm ngưỡng bài vị tổ tiên, điều này khiến cho Ngưng
Sương vô cùng muốn mắng chửi. Lúc này nàng chỉ có thể âm thầm gửi hy
vọng vào Thanh Long cùng Chu Tước, hi vọng bọn họ có thể dò ra tin tức
hữu dụng.
Cân nhắc đến nơi đây đều là tổ tiên nhà mình, Ngưng Sương vẫn là cung kính quỳ xuống khấu đầu ba cái.
Trong miệng âm thầm nói: "Các vị tổ tiên! Nếu như các vị thật sự trên trời
có linh, mong rằng các vị hãy phù hộ cho vãn bối tra ra chân tướng sự
tình năm đó."
Ai ngờ, nàng vừa dứt lời, trong số bài vị đột nhiên bắn ra một đạo bạch quang chói mắt, trong nháy mắt chiếu sáng cả căn
phòng mờ tối.
Ngưng Sương trợn mắt há hốc mồm nhìn dị tượng trước mắt, Ôi chao! Chẳng lẽ tổ tông thật sự hiển linh?
Bạch quang dần dần tiêu tán, từ trong bạch quang hiện ra một bóng người, đó
là bóng dáng của một người nam nhân trung niên. Trên người hắn mặc một
bộ y bào màu nguyệt sắc, trên y bào không có thêu bất kỳ hoa văn đồ án
nào nhưng lại có từng đạo sánh sáng lưu chuyển như ẩn như hiện.
Ngưng Sương nhìn một cái liền nhận ra, ánh sáng này đến từ lực cấm chế, nói
cách khác trên y bào của hắn hẳn là vẽ trận pháp cấm chế phức tạp.
" Trận pháp cấm chế?"
Nam tử trung niên tán thưởng nhìn nàng, đi về phía nàng."Nha đầu không tệ, có thể nhìn ra được trận pháp hộ hồn này."
May mắn được nhìn thấy một vị tổ tông như vậy, ánh mắt của Ngưng Sương càng hơn sáng, bên trong còn lóe ra ánh sáng tò mò.
Nam tử trung niên nhìn nàng, âm thầm đem uy áp của bản thân gia chú lên trên người Ngưng Sương.
Không khí dường như bị rút ra ngoài trong nháy mắt, Ngưng Sương chỉ cảm thấy
một trận ngột ngạt khó thở, ngũ tạng lục phủ đều hứng chịu đè ép kịch
liệt, xương cốt giống như không chịu nổi nặng nề run rẩy lay động.
Nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, gắt gao kiên trì. Không để cho sống
lưng của chính mình cúi xuống.
Ý đồ của lão tổ tông, nàng không hiểu! Nhưng kiêu ngạo của nàng nói cho nàng biết, nàng không thể ngã xuống