Lúc Linh Tiêu Tháp chuẩn bị mở ra, Huyền Lão thân là viện trưởng của Học Viện Đế Quốc, nên sự việc rất bề bộn, sau khi cùng Ngưng Sương nói một
chút liền rời đi trước.
Ngưng Sương tĩnh tâm đem lời nói của
Huyền Lão chỉnh sửa lại một lần, căn cứ theo lời nói của Huyền Lão, Học
Viện Đế Quốc được xây dựng ở Mộng Chi Đảo cũng là bởi vì Linh Tiêu Tháp. Mà cứ sau một trăm năm Linh Tiêu Tháp lại mở ra cũng không phải do Học
Viện Đế Quốc quy định, mà là Linh Tiêu Tháp tự động an bài. Đến mỗi kỳ
hạn một trăm năm, cửa Linh Tiêu Tháp sẽ gặp tự động mở ra. Nghênh đón
tất cả mọi người có cấp bậc từ thiên huyền sư trở lên tiến vào, thời
gian tiến vào tầm bảolà một tháng, sau một tháng Linh Tiêu Tháp sẽ tự
động đóng lại. Đến lúc đó tất cả toàn bộ người chưa rời khỏi tháp đều sẽ bị Linh Tiêu Tháp tự động gạt bỏ.
Một trăm năm trước, Huyền Lão
đã từng tiến vào Linh Tiêu Tháp, đi tới tầng thứ sáu, cuối cùng không
thể không rời đi. Căn cứ theo ghi chép của Học Viện Đế Quốc, người trèo
lên Linh Tiêu Tháp cao nhất cũng chỉ đến được tầng thứ bảy, người nọ mấy trăm năm trước đã đi Thần Vực Cửu Trọng Thiên.
Căn cứ vào tổng
kết của Huyền Lão, Linh Tiêu Tháp nguy hiểm ở chỗ, cấm chế, vòng vòng
cấm chế hỗ trợ lần nhau; ảo cảnh, chân tình cảnh thật cảnh ảo; con rối,
lực chiến đấu hung hãn của con rối, còn có u linh, không có chỗ nào là
không có mặt của u linh. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là do người từng lên
được tầng thứ bảy tổng kết ra, về phần tầng thứ tám và tần thứ chín rốt
cuộc có cái gì, cũng không có người nào biết.
Ngưng Sương lại
phân tích ưu thế của bản thân một lần, đột nhiên nàng phát hiện thứ chân chính có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng chỉ có con rối. Từ lúc nàng học âm dương vô cực giải trừ cấm thuật, bao nhiêu trận pháp cấm chế
nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, hơn nữa nàng có thánh khiết chi nhãn của Xích Viêm, ảo cảnh đối với nàng không tạo thành uy hiếp, lại
thêm trên người nàng có U Minh Điện, U Linh đối với nàng chỉ sợ là tránh càng xa càng tốt.
Như vậy, nàng ngược lại nhiều hơn mấy phần nắm chắc, vì Xích Viêm, nàng nhất định phải leo lên tầng cao nhất dò xét
đến cùng. Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu, trừ những nguy hiểm Huyền Lão nói
cho nàng biết, còn có một nguy hiểm lớn hơn, đó chính là những người
đồng dạng cùng tiến vào tháp như nàng.
Cho tới bây giờ, loài người đấu tranh mới là kịch liệt nhất, tàn khốc, máu lạnh vô tình nhất!
Đột nhiên, trước mắt nàng trồi lên một đôi tử nhãn hàm chứa ý cười, trong lòng nàng âm thầm sinh ra mấy phần ngưng trọng.
Từ lúc sơ ngộ trên đường lớn, đôi tử nhãn kia mặc dù luôn cười diễm lệ,
nhưng Ngưng Sương lại nhìn ra được ánh sáng kiên định ở trong đó, chảy
xuôi trong đôi mắt màu tím thâm thúy kia chính là âm mưu quỷ kế, là khí
tức của người từng trải qua nhiều tranh đấu, cũng là sự cô đơn và đen
tối thật sâu, loại sắc thái đen tối, hắc ám này cũng bị nụ cười ấm áp
kia che giấu, chỉ còn lại một màn gió xuân xuất hiện ở trước mặt mọi
người.
Lúc ấy Ngưng Sương từng muốn, nếu không cần thiết, thì
không cần phải đối địch với người nọ! Nhưng bây giờ nhìn lại, Nếu Linh
Tiêu Tháp thật sự là Linh Tiêu Phục Ma Tháp như lời Xích Viêm nói, thì
giữa nàng và hắn sợ rằng cuối cùng cũng sẽ phải đánh một trận.
Chỉnh lý lại suy nghĩ, Ngưng Sương quyết định đi gặp Nam Cung Thanh Ca bọn họ.
Dọc theo đường đi nàng nhìn thấy rất nhiều gương mặt tràn đầy sức sống, ánh mắt của những người này khi nhìn về phía Ngưng Sương, đều không ngoại
lệ là kinh diễm, thẳng đến khi Ngưng Sương đi thật xa, cũng vẫn không
thiếu đệ tử quay đầu nhìn tiếp, liên tục hướng về bóng lưng càng lúc
càng xa kia nhìn theo. Rối rít suy đoán, thân phận và lai lịch của nàng. Dung nhan xa lạ này cũng không giống như đệ tử học viện a! Lại nói,
dung mạo tuyệt sắc như vậy, nếu là đệ tử của học viện, diễm danh đã sớm
lan xa.
Đột nhiên, một nam tử mặc y phục nguyệt sắc cả kinh nói:
“Các ngươi thấy nàng có giống đệ tử của viện trưởng hay không? Lúc ấy,
thời điểm vào rừng rậm Ngạc Mộng rèn luyện, ta cùng một đội với nàng,
gương mặt này cùng nàng có vài phần tương tự.”
Tiếng nói của hắn
vừa dứt, người bên cạnh hắn liền sờ sờ đầu, sau đó đồng ý gật đầu một
cái, “Phượng Ca, ngươi vừa nói như vậy, ta thật đúng là cảm thấy nàng có vài phần tương tự.”
“Phượng Dật, nhìn phương hướng nàng đi, hẳn là kí túc xá của nam nhân, nếu không chúng ta cùng tới nhìn một chút.”
Được nhiều người ủng hộ, lúc này hơn mười nam nhân dưới sự phát động của Phượng Ca, rối rít đi về phía ký túc xá.
Phải biết, năm đó Ngưng Sương vừa mất tích, liền trở thành nhân vật phong
vân trong học viện, đầu tiên là Đại Trưởng Lão hướng viện trưởng nhận
tội; tiếp theo là mấy Đại Trưởng Lão rối rít hướng viện trưởng đề cử đệ
tử; sau đó là viện trưởng kiên trì nói đệ tử của mình còn sống, cự tuyệt tất cả hảo ý của các trưởng lão; lại sau đó mấy người Nam Cung Thanh Ca điên cuồng tu luyện, nói là vì nàng phải không ngừng kiên trì......
nhiều chuyện như vậy, khiến đệ tử trong học viện muốn không biết người
đệ tử này của viện trưởng cũng rất khó khăn.
Ngưng Sương nhìn như đi rất chậm, nhưng trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, đám người
Phượng Dật không xác định dụi dụi con mắt, cuối cùng chỉ đành phải lộ vẻ tức giận đi về phía ký túc xá.
“Cốc, cốc, cốc”
Tiếng gõ
cửa vang lên thanh thúy, đúng lúc đám người Nam Cung Thanh Ca đang thảo
luận chuyện Linh Tiêu Tháp. Hiên Viên Trạch cách cánh cửa gần nhất liền
tự nhiên đứng dậy, thì thầm trong miệng: “Ai, lại là hoa si nào chạy
tới!”
Mấy người khác nghe vậy, đều cau mày lại, những hoa si nông cạn này, ba ngày hai bữa lại chạy tới đây, người này đưa canh, người
kia đưa đồ ăn, cũng không ngại phiền!
Hiên Viên Trạch oán giận đi ra mở cửa, trước mắt hắn là một bóng dáng mặc bạch y bồng bềnh, đôi mắt sáng thanh lãnh, ngọc dung tuyệt sắc vô song, còn có giữa hai lông mày
hiện lên sự chế nhạo, dần dần cùng dùng nhan trong trí nhớ của hắn tái
hiện lên.
“Sở tỷ tỷ!” Theo Hiên Viên Trạch kinh hỉ hô lên, thời
gian phảng phất như dừng lại vào lúc này, mấy người Nam Cung Thanh Ca
đứng dậy thật nhanh, tựa như một mũi tên rời cung xông về phía cửa.
Chân chính nhìn thấy dung nhan luôn ở trong trí nhớ, thì đám người thiên chi kiêu tử này ngược lại lại lộ ra vẻ hoài niệm chần chờ, ngay cả trên
gương mặt lãnh nhược băng sương của Lôi Chiến Vũ cũng viết đầy không thể tin.
“Thanh Ca, chẳng lẽ các huynh không mời ta tiến vào ngồi một chút?” vẻ chế nhạo trong mắt Ngưng Sương càng tăng lên.
Âm thanh dễ nghe như băng ngọc vang lên ở bên tai, đám người Nam Cung
Thanh Ca mới đột nhiên hồi hồn, rối rít tránh ra khỏi cửa, mời Ngưng
Sương đi vào phòng.
Sau khi ngồi xuống, Ngưng Sương ngắm nhìn những
gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng trước mắt, còn có kinh hỉ ở đáy mắt bọn họ, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân mình không bao giờ còn phải một mình
chiến đấu trong trời đất này nữa, nàng có bằng hữu, có người nhớ thương
nàng, lo lắng nàng.
“Thanh Ca, nói một chút chuyện các huynh đã
trải qua mấy năm đi!” giọng nói Ngưng Sương nhẹ nhàng, phủi đi không khí nặng nề khi gặp lại.
Mới vừa mới gặp gỡ, nàng liền bị tu vi của
mấy người này làm kinh hãi. Không ngờ, dưới tình huống không có đan dược tương phụ, không có kỳ ngộ tương trợ, chỉ là dựa vào chính mình tu
luyện, bọn họ lại có thể trong bốn năm ngắn ngủn đột phá huyền thánh, cơ hồ đều tiến vào giai đoạn cao tinh huyền thánh. Thậm chí Lôi Chiến Vũ
đã đến nhất tinh huyền tôn, ngay cả Hiên Viên Trạch nhỏ tuổi nhất cũng
đã đến ngũ tinh huyền thánh.
Tiến bộ thần tốc như vậy, tất nhiên
là có liên quan đến thiên phú cường hãn của bọn họ, nhưng càng nhiều hơn là sự nỗ lực ngày đêm không ngừng của bọn họ, nếu không, danh tiếng
người cuồng tu luyện của bọn họ cũng sẽ không nổi danh trong học viện.
“Chúng ta nào có trải qua đặc sắc như Tiểu Sương nhi, cuộc sống của chúng ta
chính là tu luyện, tu luyện, và tu luyện!” Đáp lời nàng không phải là
Nam Cung Thanh Ca đang vui mừng không kìm hãm được, mà lại là người luôn mặc hồng y và thích khoe khoang Băng Ngọc Hà.
Theo thời gian,
khí chất cả người hắn càng lộ vẻ yêu nghiệt. Hắn vẫn như cũ là một thân
hồng y đỏ thẫm, màu sắc diễm lệ như vậy càng thêm tôn lên dung nhan tinh sảo, nhưng lại không thấy chút nào tục khí, trái lại càng khiến hắn
thêm vài phần di thế độc lập không câu nệ tiểu tiết.
Ngưng Sương
âm thầm thở dài, Băng Ngọc Hà càng thêm vài phần khí tức thành thục, bất luận trong mắt đào hoa này ần chứa tà tứ, hay là mỗi khi giơ tay nhấc
chân đều mang theo mị hoặc không câu chấp, đều bất tri bất giác đoạt đi
ánh mắt mọi người.
Lôi Chiến Vũ vẫn như trước lạnh lùng và kiêu ngạo, trên tuấn nhan viết người lạ chớ tới gần.
Hiên Viên Trạch đã sớm thoát khỏi ngây thơ năm đó, trở thành một mỹ thiếu niên, giữa ánh nắng lộ ra ưu nhã đúng kiểu quý tộc.
Nam Cung Thanh Ca đã hoàn toàn trưởng thành một mỹ nam anh tuấn, vốn có bộ
dáng tuấn tú, hôm nay lại càng thêm rõ ràng. Chỉ là giữa hai lông mày
vẫn trước sau như một thanh nhuận như gió, làm người ta thời thời khắc
khắc đều có thể cảm nhận được hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Thời gian, mặc dù bắt không được, không sờ được, nhưng lại có thể làm chứng lâu
dài, làm cho thiếu niên ngày xưa bỏ đi nét ngây thơ, đường đường trưởng
thành một nam nhi như ngày hôm nay.
Giờ khắc này, tâm cảnh Ngưng
Sương rộng mở thông suốt, giống như một luồng ánh mặt trời sáng rực
chiếu vào đáy lòng, cảm giác ấm áp mãn nguyện từ từ lan tràn ra.
Nếu như nói tuổi thơ của nàng chỉ có Xích Viêm, Minh Huyễn sống nương tựa
lẫn nhau, như vậy thời thiếu niên của nàng không thể nghi ngờ là rất
hạnh phúc, nàng không chỉ có sư phụ thành tâm thành ý đối xử với nàng,
mà còn có những hảo hữu (bạn tốt) bất ly bất khí ( không rời) trước mặt
này, trên con đường trưởng thành của nàng không có cô đơn.
Có
Băng Ngọc Hà điều động, không khí rất nhanh nóng lên, tất cả mọi người
tươi cười rạng rỡ, tự nói đến việc chính mình đã trải qua. Cùng với
thanh âm miêu tả của Ngưng Sương, lòng của bọn họ cũng đi theo phập
phồng lên xuống, phảng phất giống như đã cùng nàng lần lượt trải qua
những chuyện kinh tâm động phách vậy. Cũng may chung quy nàng phúc lớn
mạng lớn, rốt cuộc hữu kinh vô hiểm trở lại, cũng không uổng bọn họ thời thời khắc khắc cầu nguyện.
Lúc nói đến tu vi của Ngưng Sương thì nàng lại chỉ cười thần bí.
Thế cho nên Nam Cung Thanh Ca không thể không thận trọng dặn dò nàng, không được cùng Tần Phỉ Phỉ đối địch!
Dù sao, từ lần đầu tiên gặp nhau, Nam Cung Thanh Ca đã nhận ra Ngưng Sương đối với Tần Phỉ Phỉ có địch ý nhàn nhạt. Mặc dù địch ý mơ hồ này bị một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng che giấu, nhưng người cẩn thận như
hắn, vẫn là nhìn ra đầu mối.
Từ lời kể của bọn họ, Ngưng Sương đã biết những việc Tần Phỉ Phỉ trải qua mấy năm này, ngoại trừ lúc đầu
giết mấy khiêu khích nàng ta để giết gà dọa khỉ ra, thì chính là đóng
cửa tu luyện, hết sức điệu thấp.
Nhìn đáy mắt bọn họ không hẹn mà cùng toát ra vẻ lo lắng, nàng không cho là đúng cười nói: “Yên tâm đi,
con sâu ghê tởm kia còn chưa đủ khiến cho ta để vào trong mắt!”
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, nghĩ đến ngày sau bọn họ có thể sẽ
gặp nhau ở trong Linh Tiêu Tháp, Ngưng Sương liền đem chuyện phệ âm cổ
vương nói cho bọn họ biết, cuối cùng lại đưa cho mỗi người bọn họ một
cái bình ngọc, bên trong chính là cửu chuyển linh lung đan đã trải qua
cải tạo, dược hiệu càng thêm tinh thuần.
Hôm nay ba màu ánh sáng
thần quang trên linh lung đan càng sáng chói hơn so với lúc trước, đã
sớm không phải trung phẩm thần đan ban đầu, mà là thượng phẩm thần đan
chân chính.
Mấy năm này, Ngưng Sương cũng từ bán thần phẩm luyện đan sư, thăng cấp thành thần phẩm luyện đan sư thứ thiệt.
Ở trong ghi chép của Phượng Ngâm Đại Lục, luyện đan sư chia làm phàm phẩm và thần phẩm, luyện đan sư phàm phẩm chính là luyện chế linh đan và
thánh đan, luyện đan sư bán thần phẩm chính là luyện chế thần đan trung
phẩm và thần đan hạ phẩm, mà luyện đan sư thần phẩm chính là có thể
luyện chế thượng phẩm thần đan cùng với thượng cổ thần đan. Sau nữa là
luyện đan sư siêu thần phẩm, lợi hại nhất chính là luyện đan sư chí tôn
thần phẩm, đây chính là có thể luyện chế ra chí tôn thần đan trong
truyền thuyết, có năng lực nghịch thiên.
Chỉ là trước mắt Phượng
Ngâm Đại Lục chỉ có luyện đan sư phàm phẩm, cái này cũng không biếtcó
phải là do phương pháp luyện đan hay là do hỏa diễm hoặc dược liệu có
hạn hay không. Ban đầu Huyền Lão nói với nàng, hỏa diễm cao cấp đều xuất hiện tại Thần Vực, cho nên lúc trước khi hắn nhìn thấy thần hỏa màu tím bao phủ trên đầu ngón tay nàng mới có thể cả kinh thất sắc như vậy.
Hơn nữa rất nhiều toa thuốc thần phẩm ở Phượng Ngâm Đại Lục không có, cho
dù là có, cũng bị các đại gia tộc xem như chí bảo cất giấu trong nội
thất, căn bản không thể bày ra trước mặt mọi người, chớ nói chi đến rất
nhiều loại dược liệu còn vô cùng khó khăn có được, cũng không phải là do phiến đại lục này hiếm thấy, mà là nó sinh trưởng ở chỗ sâu nhất trong
Mê Vụ sâm lâm hoặc Huyền Thú sâm lâm, địa phương như vậy rất ít người
dám đến.
Cho tới hôm nay, đã mấy trăm năm trên đại lục không có
ai có thể trở thành luyện đan sư bán thần phẩm, luyện đan sư bán thành
phẩm cách hiện tại gần nhất chính là vị cao nhân từng leo lên tầng thứ
bảy Linh Tiêu Tháp, lúc này đã đi tới Thần Vực.