Những gì lọt vào tầm mắt khiến Ngưng Sương vô cùng chấn động.
Tình cảnh trước mắt so với mũi tên khiến thiên địa phải biến sắc của Xích
Viêm vừa rồi càng mang cho nàng rung động sâu hơn, đập vào mắt nàng là
một đống đổ nát thê lương cùng với các loại mảnh vụn của huyền khí,
trong đó có một ít mảnh vụn, bên trên còn mơ hồ có thần quang di động
nhàn nhạt.
Hiển nhiên, nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến
tranh kinh thiên động địa, thành tường huyền tinh vô cùng kiên cố bị
chiến tranh tàn phá lưu lại nhiều vết tích của các loại huyền khí chém
vào. Mái hiên trên cung điện cũng bị người cho một mồi lửa đốt cháy, bao nhiêu huy hoàng trước kia đều bị hóa thành tro bụi. Duy nhất chỉ có
quáng thạch không biết tên đúc thành khung sườn và mái cong cung điện là còn tồn tại, loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra khí thế đã từng được phát
huy.
Thả ra thần thức tra xét, Xích Viêm phát hiện nơi này không
có khí tức huyền lực cường đại nào dao động, cho nên trong lòng âm thầm
thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhu tình như nước mùa xuân đưa mắt nhìn Ngưng Sương hồi lâu, hắn rốt cuộc lưu luyến không rời mở miệng: “Sương, lần
này là do ta cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm, mới mạnh mẽ tỉnh lại,
cho nên cầm cự không được bao lâu. Lần nữa ngủ say, có thể ta cần thời
gian dài hơn để tỉnh lại.” Trong giọng nói của hắn lộ ra bất đắc dĩ.
“Lần này mạnh mẽ thức tỉnh, có gây tổn thương cho ngươi không?” Ngưng Sương
giật mình một cái, sau đó nàng chợt hiểu sáng tỏ, khó trách Xích Viêm
vừa mới tán phát ra khí thế và lực lượng kinh người như vậy, thì ra đấy
là trả trước!
Xích Viêm ngạc nhiên ngẩng đầu, nữ tử này vô cùng
thông minh, nàng vẫn luôn nhạy bén như vậy! Ngay sau đó hắn từ từ lắc
đầu, nắm bàn tay mềm mại của Ngưng Sương trấn an.”Đừng lo lắng, chỉ là
cần phải ngủ say thời gian dài hơn mà thôi! Cho nên, sương, ngươi nhất
định phải nhanh chóng cường đại lên! Lực lượng ta sử dụng lúc nãy, có
thể đã có chút kinh động tới kẻ địch cường đại.”
Minh Huyễn ngủ
say, hiện tại Xích Viêm cũng muốn ngủ say, cảm giác cô tịch bất lực đột
nhiên xông lên trong đầu Ngưng Sương, khiến cho tinh thần nàng càng thêm chán nản.
“Sương, nhớ kỹ không được để lộ vòng tay Linh Phượng
và thần thiên bí quyết. Thánh khiết chi nhãn và lá chắn cửu sắc thần
quang của ta, về sau ngươi cũng có thể cùng hưởng. Nhớ kỹ! Nhất định
phải giúp ta lấy lại Linh Tiêu Phục Ma tháp,...” hình như Xích Viêm còn
rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn lại bị kim quang bao phủ sau đó biến
mất.
Tại Thần Vực Cửu Trọng Thiên cách đó rất xa, trong đại sảnh
tầng thứ bảy của một tòa cung điện màu đen, có một lão giả đầu đội vương miện màu đen, mặc hoa phục màu đen đang ngồi ở trên vương tọa, cùng một nhóm người vây quanh một dụng cụ cổ quái thảo luận.
Đó là một
con rắn dùng đồng tinh chế tạo, trong miệng con rắn ngậm một viên minh
châu màu trắng chói mắt, phía dưới con rắn là một Sa Bàn ( bàn cát) bộ
dáng giống như bản đồ mô hình, chia ra ghi chú các đại lục núi cao, đại
dương, đảo nhỏ.
Đột nhiên, viên minh châu trong miệng con rắn rơi vào vị trí ký hiệu Phượng Ngâm đại lục, ở giữa Mộng Huyễn Hải và Đoạn
Hồn Hải Vực lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng rơi vào một cái đảo nhỏ ở phụ cận.
“Thanh Quỳ Thánh Nữ, mời tuyên bố lời thần báo trước!”
Hắc y lão giả ngồi trên vương tọa dùng ánh mắt hỏi ý nhìn chăm chú vào
một nữ tử xinh đẹp phía dưới, kinh ngạc trong ánh mắt không chút nào che dấu.
Chỉ thấy nàng da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, mặt đẹp như ngọc, tinh tế nhu hòa, mũi đẹp tinh xảo, môi anh đào kiều diễm ướt
át, đôi mắt hàm xuân, trong vắt giống như mặt nước hồ. Một đầu tóc đen
nhu thuận nhẹ nhàng rủ xuống ở phía sau ót, chỉ dùng một cái trâm ngọc
màu tím cài tóc làm đồ trang sức.
Một bộ váy màu tím hoa lệ phức
tạp cổ áo mở rất thấp, vừa khéo buộc vòng quanh thân hình uyển chuyển
của nàng. tầng tầng lớp lớp y phục, đều là màu tím. Phía ngoài cùng được bao bọc bởi một chiếc áo khoác màu tím đậm dài uốn lượn kéo lê dưới
đất, ống tay áo dùng ty tuyến màu tím thêu lên mấy đóa hoa mạn đà la (*) rất sinh động. Bên trong mép váy cũng dùng ty tuyến màu tím thêu một
mảng lớn hoa mạn đà la, hoa nở xinh đẹp, tràn lên phong hoa vô hạn.
Nàng thành thực tiến lên, môi anh đào xinh đẹp ưu nhã vẽ ra một nụ cười yếu
ớt. Mọi người nhất thời hai mắt tỏa sáng, thầm than: nữ tử này chỉ có ở
trên trời!
Thanh Quỳ khẽ khom người, thi lễ với hắc y lão giả
đang ngôi trên vương tọa một cái nói, “Điện chủ, đạo minh quang chi lực
chợt lóe rồi biến mất kia xuất hiện tại Phượng Ngâm Đại lục, cụ thể là ở một hòn đảo nhỏ giữa Mộng Huyễn Hải và Đoạn Hồn Hải Vực.”
Hắc y
lão giả nghe vậy, hướng về phía sau ra dấu tay, liền sớm có một người
hầu mặc thanh y đang cầm một quyển bản đồ dùng hai tay dâng lên.
Hắc y lão giả nhìn một cái liền thấy được Đoạn Hồn Hải Vực và Mộng Huyễn
Hải, đồng thời cũng thấy Mộng Chi Đảo tiếp giáp hai đại hải vực, đáy mắt hắn chợt lóe lên sát khí dày đặc rồi biến mất, ánh mắt uy nghiêm nhìn
lướt qua mọi người phía dưới, cuối cùng dừng lại ở trên người một nam tử áo lam.”Lam Y, nếu chỉ thị của thần là hai đại hải vực ở Phượng Ngâm
Đại Lục, vậy chọn Mộng Chi Đảo tiếp giáp với hai đại hải vực làm đầu.
Lúc này Lăng Tiêu Tháp ở Mộng Chi Đảo vừa vặn mở cửa tháp, mặc dù bổn
tọa đã lệnh cho Đại Tế Ti của Hắc Ám Thánh Điện ở Thương Mang Đại Lục
tiến về Lăng Tiêu tháp đoạt bảo. Nhưng vì tìm ra dị giáo đồ mang quang
minh chi lực trong người, bổn tọa quyết định lại phái thêm hai mươi
người đi xuống, tra tìm dị giáo đồ tà ác, đồng thời trợ giúp Đại Tế Ti
đoạt lấy bảo vật.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi an bài!” Hắc y Điện chủ vừa dứt lời, Lam Y giáo chủ liền cung kính lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi Xích Viêm ngủ say, Ngưng Sương gặp chuyện chỉ có thể cùng thương
lượng với Thanh Long, dù sao, hắn cũng có vài chục vạn năm truyền thừa
ký ức. Sau khi đem mảnh di tích chiến tranh này cẩn thận điều tra một
lần, Ngưng Sương bi ai phát hiện, nàng thế nhưng không tìm thấy bất kỳ
cửa ra hay truyền tống trận nào.
“Chủ nhân, ta rốt cuộc cũng nhớ
ra, nơi này hẳn là U Minh Thánh Điện.”giọng nói cuả Thanh Long có chút
kích động nhưng nhiều hơn lại là bi ai.
“Ngươi từng thấy qua tòa cung điện này?”
“Đúng vậy, chủ nhân tòa cung điện này đã từng là hảo hữu tri kỷ với chủ nhân
trước của ta — U Minh Thần Đế, ta từng nghe U Minh Thần Đế nói qua, bản
thân tòa cung điện này chính là một thần khí chí tôn. Bất quá khi đó hắn chỉ mơ hồ nói tới, cho nên tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trước mắt quan trọng nhất là phải lấy được truyền thừa của U Minh Thần Đế, chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội rời đi nơi này.” Thanh
Long nói xong, có chút thổn thức, U Minh Thần Đế đã từng là đại nhân vật cùng chủ nhân Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên, nhưng không ngờ lại đã rơi vào
kết cục như vậy, người hoặc vật có liên quan tới bọn họ nếu không phải
là bị hủy diệt, thì là chết hoặc là bị phong ấn.
Nghe thấy lời
của Thanh Long, đáy lòng Ngưng Sương đột nhiên thoáng qua một đạo linh
quang, nhưng lại nhanh đến mức nàng không nắm bắt được.
Truyền
thừa là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Ngưng Sương buông ra thần
thức, mỗi một mảnh đất viên gạch, mỗi một vách tường, thậm chí ngay cả
mỗi một cái khe hở nàng đều không bỏ qua, nhưng mà cũng không thu hoạch
được gì.
“Chủ nhân, ta nhớ ra rồi, tòa cung điện này có một mật
thất dưới đất, cửa ra vào là ở một địa phương cực âm, phía trên trồng
đầy mạn châu sa hoa (**), bên cạnh có một con sông hoàng tuyền, ta đã
từng cùng chủ nhân trước đến nơi đó.”
Lời nói của Thanh Long
khiến Ngưng Sương mừng rỡ, từ tình hình thực tế nàng dùng thần thức điều tra hồi nãy, nơi này đích xác có một con sông, nằm ở phía sau cung
điện.
Ngưng Sương phóng xuất ra cửu sắc thần quang của Xích Viêm
làm lá chắn, đi bộ xuyên qua đại điện bừa bãi khắp nơi, đi tới phía sau
hoa viên. Quả nhiên có một con sông, hai bên con sông trồng một mảng lớn mạn châu sa hoa đang nở rộ xinh đẹp.Từng bước một đi tới gần nơi đó, nhất thời nàng cảm nhận được khí âm hàn đập vào mặt.
Căn cứ vào lời nói của Thanh Long, Ngưng Sương phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra được cửa ra vào mật thất.
Đẩy bùn đất lên, lộ ra cánh cửa huyền thiết màu đen vừa dày vừa nặng nằm ở
phía dưới, Ngưng Sương phóng xuất tử minh thần long, một ngụm long tức
đi qua, “ầm ầm” một tiếng vang lên, cánh cửa huyền thiết chậm rãi hướng
vào phía trong mở ra, lộ ra một cái thông đạo tối mịt.
Có cửu sắc thần quang bao bọc bao vệ, Ngưng Sương nhẹ nhàng nhảy xuống thông đạo,
nhìn như rất sâu, nhưng trong chớp mắt đã tới đến đáy, bên tai vẫn còn
vang lên quanh quẩn thanh âm va chạm lúc cửa huyền thiết đóng lại.
Âm hàn chi khí dày đặc phun trào mà đến, tử minh thần long tham lam phun
ra nuốt vào cỗ âm hàn chi khí tinh thuần này, vô cùng vui vẻ! Ngưng
Sương thu hồi cửu sắc thần quang, thả ra Tử Liên thần hỏa, một ngọn lửa
màu đỏ tím chiếu rọi phải cả phòng, sau khi buông ra thần thức tìm kiếm
chung quanh một phen, Ngưng Sương thất vọng phát hiện, trong mật thất
trừ bỏ một ít mảnh vụn màu đen rải rác chung quanh ra, thì không có vật
nào khác.
Nhưng Thanh Long luôn luôn thanh nhuận như nước, lúc
này đáy mắt lại kịch liệt nổi sóng lớn, “Chủ nhân, ở trên đỉnh đầu người chính là vị trí trung tâm, ta cảm ứng được một đồ vật cùng với ta tâm
thần tương liên.”
Ngưng Sương cả kinh, chẳng lẽ là đồ vật của chủ nhân trước của Thanh Long. Nàng suy xét một chút, sau đó liền ngắm
chuẩn vị trí trung tâm trên đỉnh đầu phát ra một đạo huyền băng nhận,
huyền băng nhận xuyên qua, một đạo ánh sáng màu xanh từ trong khe hở lộ
ra. Đáy mắt Thanh Long hiện ra mấy phần không thể chờ đợi, Ngưng Sương
phi thân lên, từ bên trong lấy ra một cái hộp lạnh như băng. Chung quanh cái hộp có một đạo ánh sáng màu xanh bao quanh, trong ánh sáng màu xanh có phù trận thoáng ẩn thoáng hiện, cái hộp có chút quen khiến Ngưng
Sương run lên, chẳng lẽ đây chính là cái hộp dùng để phong ấn Thanh
Long?
Quả nhiên, sau khi Thanh Long nhỏ một giọt máu lên cái hộp, thì giọt máu chậm rãi bị cái hộp hấp thu. Sau đó ánh sáng màu xanh đại
thịnh, đem cả căn mật thất bao phủ lại, một hạt châu được ánh sáng màu
quanh quanh từ trong hộp bay ra, quanh quẩn trên không trung một lát sau đó liền thẳng tắp bay tới chỗ Thanh Long. Thanh Long mở to miệng, đem
hạt châu nuốt vào.
Theo hạt châu bị Thanh Long cắn nuốt, ánh sáng màu xanh trong mật thất cũng chậm rãi tan hết, mật thất khôi phục lại
mờ tối như lúc đầu.
Thanh Long dừng lại ở một cái góc, hai mắt
nhắm chặt, giống như đang tiêu hóa lực lương của hạt châu kia. Ngưng
Sương không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh làm hộ pháp, ước chừng mất khoảng mấy ngày thời gian, Thanh Long mới có thể dung hợp hoàn toàn hạt châu.
Lúc này, hắn đã hóa thành một nam tử phiêu dật tuấn lãng
mặc y phục màu xanh, ngước mắt nhìn thấy Ngưng Sương đang nằm ở bên cạnh hắn an tĩnh ngủ, hắn không khỏi sáng sủa cười một tiếng.
Thần
Vực tầng thứ bảy, Thanh Quỳ đứng trên mái nhà của Hắc Ám Thánh Điện,
nhìn ánh sáng màu xanh khí thế ngất trời ở nơi xa xa kia, đáy mắt hiện
lên vẻ không hiểu, lẩm bẩm nói: “Lại là Phượng Ngâm Đại lục, không nghĩ
tới đại lục cấp thấp nhất lúc này đây cư nhiên lại là nơi ngọa hổ tàng
long!”
Thấy dị tượng như vậy, Thanh Quỳ không khỏi nghĩ tới nam
tử vẫn luôn cười như gió xuân, nhớ tới đôi mắt màu tím thần bí sâu sắc
của hắn, trong chớp mắt, họ đã có mười năm không gặp nhau, không biết
hiện tại hắn đang ở Phượng Ngâm Đại lục làm những gì?
Hồi ức quay lại, tâm tư liền bay tới nơi xa, Thanh Quỳ đón gió mà đứng, khóe môi
tràn lên một nụ cười yếu ớt, hình như đôi mắt màu tím ấy từng đối với
nàng thản nhiên mỉm cười.
Mười năm rồi, hắn đã rời đi mười năm,
nàng chờ đợi hắn mười năm, diễm diễm tử y là màu hắn thích nhất, cũng là màu nàng thích nhất!
Ngưng Sương mở mắt ra, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là bóng dáng màu xanh đang đứng chấp tay quay lưng về phía
nàng, nàng hô hấp chậm lại, không ngờ Thanh Long hóa hình lại có bộ dáng của một nam tử đã trưởng thành, đây chẳng phải là nói hắn cũng có thực
lực như thượng cổ thần thú đã trưởng thành sao?
“Chủ nhân, người đã tỉnh?” nghe thấy thanh âm Ngưng Sương sột soạt đứng dậy, Thanh Long xoay người lại.
Tốt cho một mỹ nam tử phong thần như ngọc! Ngưng Sương thầm khen. Thanh
Long có ngũ quan xinh xắn, cử chỉ ưu nhã, một bộ áo bào màu xanh vừa
người, nổi bật lên khí chất ngọc thụ lâm phong của hắn, nhất là trong
đôi mắt xanh như ngọc bích kia toát ra hơi thở ôn nhuận, giống như một
khối ngọc tuyệt mỹ, nhưng lại tựa như ảo mộn vậy. Ngay cả thanh âm của
hắn, cũng ôn nhuận dịu dàng như nước.
“Thanh Long, chúc mừng
ngươi đã khôi phục thực lực!” Mặc dù Thanh Long đã đem một thân khí tức
cường đại thu lại không lộ ra một chút dấu vết, nhưng từ trong ánh mắt
sáng long lanh tràn đầy tự tin của hắn, Ngưng Sương cảm nhận được sự
cường đại của hắn.
Thanh Long mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Đúng vậy, chủ nhân, từ nay ta có thể cùng người kề vai chiến đấu!”
Thanh âm Thanh Long ôn nhuận như nước chậm rãi truyền vào trong tai Ngưng
Sương, chạy thẳng xuống đáy lòng, nàng biết, đây là hứa hẹn Thanh Long
dành cho nàng, từ nay cùng sinh cùng tử, không xa không rời!
Đã
từng, Minh Huyễn, Phượng Ngâm, Xích Viêm thậm chí ngay cả Bạch Hổ lưu
manh cũng đã từng kiên định nói qua những lời này với nàng. Nhưng đáng
tiếc, hiện tại Minh Huyễn và Xích Viêm lại rơi vào trạng thái ngủ say,
Bạch Hổ chậm chạp không thể tìm được chiếc hộp phong ấn của hắn, ngay cả Phượng Ngâm hoạt bát đáng yêu cũng ít đi mấy phần huyên náo ngày
thường.
Thu thập xong tâm tình, Ngưng Sương kéo ra một nụ cười
xinh đẹp, nắm bàn tay lạnh như băng của Thanh Long, trịnh trọng gật đầu
một cái.
Ánh mắt lần nữa quét về đống mảnh ngói vụn rải rác trong mật thất, Ngưng Sương đột nhiên linh quang chợt lóe, lấy những mảnh vụn ngói đen giống như vậy trong Linh Phượng không gian ra, muốn cho Thanh
Long xem một chút giữa nó có liên hệ gì không.
Đang lúc này, dị
biến phát sinh, những mảnh ngói đen kia giống như bị cảm ứng lẫn nhau,
rối rít bay về nhau, trong nháy mắt, một tòa cung điện mô hình toàn thân màu xanh đen liền hiện ra trước mắt Ngưng Sương.
Ngưng Sương kinh ngạc nhìn biến hóa trước mắt, trên mặt tràn đầy không thể tin.
(*). (**) Mạn châu sa hoa và mạn đà la hoa được gọi chung là hoa bỉ ngạn.
Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn màu trắng gọi là
Mạn Đà La Hoa,, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa.