Ngưng Sương chạy vội
tiến lên, đỡ lấy thân thể suy yếu của Nam Cung Thanh, lúc này Nam Cung
Thanh Ca đã lâm vào hôn mê, Ngưng Sương nâng hắn đến một địa phương hẻo
lánh phía sau, thừa dịp mọi người không chú ý, nhét một viên linh lung
đan vào trong miệng hắn. Theo đan dược phát huy tác dụng, hô hấp của Nam Cung Thanh Ca từ từ đều đặn , da thịt màu tím đen cũng dần dần rút đi, lúc này Ngưng Sương mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi thăm chân tướng
sự tình.
Y phục nguyệt sắc của Nam Cung Thanh Ca khắp nơi đều là
vết máu, nhưng chân chính khiến mạng của hắn treo lơ lửng thì lại là do
độc dược gây nên. Độc này bá đạo ác độc đến cực điểm, theo huyền lực vận chuyển mà chạy vào kinh mạch , cũng may tâm mạch của hắn được một tia
lực lượng thần kỳ che chở, nếu không sợ rằng đã sớm vì độc phát mà bỏ
mình.
Trái lại thương thế của Vân Thanh Dương, toàn thân là đủ
mọi loại vết thương chằng chịt, từ hình dáng của vết thương mà xem, thì
hình như là do rất nhiều huyền khí , huyền kỹ cùng nhau công kích,
chẳng lẽ là bọn họ gặp phải cảnh ngộ bị vây công? Cũng may Vân Thanh
Dương đều chỉ là ngoại thương, cũng không nguy hiểm tính mạng.
"Vân Thanh Dương, đã xảy ra chuyện gì?" để cho Vân Thanh Dương dùng một viên mộc linh đan, sau đó điều tức trong chốc lát, tinh thần của hắn đã tốt
hơn không ít.
Đón nhận ánh mắt u hàn của Ngưng Sương, Vân Thanh
Dương không kìm lòng được rùng mình một cái, trên mặt hiện đầy vẻ hổ
thẹn nói."Sở tiểu thư, thật xin lỗi, là ta làm liên lụy tới Nam Cung
công tử. . ."
Ánh mắt Ngưng Sương lạnh lùng cắt đứt lời tự trách
của Vân Thanh Dương, "Nói ít những thứ vô ích kia đi, ta hỏi ngươi rốt
cuộc Thanh Ca là làm sao mà bị thương, trúng độc?"
Cảm nhận được trong giọng nói của Ngưng Sương có tức giận, đầu Vân Thanh Dương cúi
càng thấp hơn. Đôi mắt rũ xuống nhưng lại mơ hồ lộ ra hàn quang, tay nắm chặt thành quyền mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hiển nhiên hắn đang hết
sức khống chế tâm tình của chính mình. Lần nữa ngước mắt, đối mặt với
đôi mắt đen bóng rét lạnh của Ngưng Sương, lại giống như kỳ tích khiến
hắn bình tĩnh lại."Là các vị tiểu thư cùng thiếu gia của Vân gia liên
hợp với Tần gia biểu tiểu thư cùng nàng người, Nam Cung công tử chính là bị Tần gia đại tiểu thư đả thương."
Trước mắt Ngưng Sương đột
nhiên hiện lên một gương mặt xinh đẹp, cùng với thời điểm nàng nhìn Nam
Cung Thanh Ca không chút nào che dấu tình cảm, nàng như thế nào lại
đối với Nam Cung Thanh Ca hạ độc thủ như vậy?
Nghĩ đến tu vi của
bọn họ khác biệt, nghi ngờ trong lòng Ngưng Sương càng thêm sâu, giọng
nói không khỏi lạnh lùng hơn mấy phần." tu vi Tần Phỉ Phỉ kém xa Thanh
Ca, nàng làm sao có thể đả thương được hắn?"
Ánh mắt Vân Thanh
Dương áy náy nhìn chằm chằm Nam Cung Thanh Ca đang hôn mê, cúi đầu nhớ
lại cảnh tượng lúc đó, "Ngày hôm qua lúc chập tối gần sát lối ra, chúng
ta bị mười mấy người của hai nhà Vân Tần vây công. Mệt mỏi ứng phó những người đó, thật sự không thấy rõ Tần gia đại tiểu thư như thế nào đả
thương Nam Cung công tử?"
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ,
nhưng Ngưng Sương cũng không có tiếp tục truy vấn ngọn nguồn, chỉ là nhẹ giọng dặn dò Vân Thanh Dương nghỉ ngơi một lát. Lại qua mấy canh giờ,
học viện Lão sư đã bắt đầu kiểm lại nhân số.
Nghĩ đến thời điểm
Nam Cung Thanh Ca nói đến Đế Quốc học viện, thì ánh mắt vô cùng sáng
ngời. Ngưng Sương không khỏi lo lắng, chỉ mong ở trước lúc lão sư tới
kiểm tra thì hắn tỉnh lại, bằng không, hắn liền mất đi tư cách thi vòng hai.
Có lẽ là do trời xanh nghe được lời cầu nguyện của Ngưng
Sương, ở lúc bước chân của lão sư sắp đi tới chỗ bọn họ thì Nam Cung
Thanh Ca phát ra một tiếng hừ nhẹ.
"Thanh Ca, ngươi đã tỉnh?" Ngưng Sương vội vàng ngồi xổm người xuống, dò xét mạch đập của hắn.
Thời điểm đầu ngón tay Ngưng Sương chạm vào cổ tay, Nam Cung Thanh Ca đột
nhiên mở mắt, vừa vặn thấy được lo lắng cùng quan tâm trong mắt Ngưng
Sương còn chưa rút đi, lo lắng nhiều ngày như vậy tâm hắn thoáng chốc
liền buông xuống.
"Ngưng Sương, ta không sao!"
Thấy Nam Cung Thanh Ca đã không có việc gì, Ngưng Sương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo!
Sau khi kịp thời tiếp thu lão sư của học viện kiểm kê, Nam Cung Thanh Ca
liền hướng về phía Ngưng Sương thật sâu bái một cái."Ngưng Sương, đại ân không lời nào cảm tạ được hết. Ngày sau nếu ngươi có cái gì cần, cho
dù phải cùng người trong thiên hạ đối địch, ta cũng sẽ làm."
Ngưng Sương lộ vẻ xúc động, nam tử này, tâm tư vẫn luôn trong sáng như vậy,
chẳng lẽ hắn đã cảm giác được thấy nàng là hướng tới Tần gia mà đến, nên đặc biệt ở chỗ này tỏ rõ thái độ."Thanh Ca, không cần như vậy, ngươi là bằng hữu của ta!" Ý cười của Ngưng Sương tới tận đáy mắt, người bằng
hữu này, đáng giá để tương giao.
Ở dưới lời nói lại của Thanh Ca , Ngưng Sương rốt cuộc cũng biết chân tướng sự tình, thì ra mẫu thân của
Tần Phỉ Phỉ là thân cô cô của Vân gia đại thiếu gia, bọn họ ở Huyền Đô Thành tụ hợp lại một chỗ, vào Huyền Thú sâm lâm thì bọn họ hợp thành
một đội. Lúc trước Vân Thanh Dương bị thương rất nặng chính là do bọn họ ban tặng, không nghĩ tới lúc sắp ra khỏi rừng rậm thì bọn họ lại gặp
nhau lần nữa, phát hiện Vân Thanh Dương vẫn hoàn hảo còn sống , liền
vung tay xuất thủ. Mà trước đó lúc Tần Phỉ Phỉ cùng Ngưng Sương đánh
cuộc thua gặp phải tình cảnh vô cùng nhục nhã thì Nam Cung Thanh Ca lại
lựa chọn theo Ngưng Sương nghênh ngang rời đi, vì vậy, oán hận đối với
Nam Cung Thanh Ca đã hoàn toàn thiêu đốt tình yêu trong lòng nàng.
Vì vậy Tần Phỉ Phỉ lựa chọn công kích Nam Cung Thanh Ca, chẳng biết tại
sao, mấy ngày ngắn ngủi không thấy, thực lực của nàng cư nhiên biến
thành nhị tinh thiên huyền sư. Mặc dù nàng tiến bộ thần tốc, ra tay
không chút lưu tình, nhưng cũng chỉ có thể khó khăn lắm chống đỡ Nam
Cung Thanh Ca. Ai nghĩ được ở lúc nàng liên tục bại lui , trong cơ thể
đột nhiên xông ra một cỗ hắc vụ, hắc vụ giống như có linh trí xông thẳng tới Nam Cung Thanh Ca, vừa mới tiếp xúc phải hắc vụ Nam Cung Thanh Ca
đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngay sau đó mất đi tri giác. Cũng may
huyền thú bổn mạng của Nam Cung Thanh Ca là thánh giai bích thủy Kỳ Lân, dùng một giọt máu bản mạng của chính mình vừa lúc bảo vệ tâm mạch của
hắn, này mới khiến cho bọn họ có cơ hội đột phá vòng vây.
Biết
được nguyên nhân, đáy lòng Ngưng Sương càng lúc càng nhiều nghi vấn, Tần Phỉ Phỉ làm thế nào mà có thể ở trong thời gian rất ngắn, thực lực lại
vượt qua một đại cấp như vậy?, chuyện này quá không bình thường. Lúc ấy
nàng và mình đánh cuộc ,tuyệt đối chính là thực lực chân thật của nàng,
bằng không, người tâm cao khí ngạo như nàng há có thể để cho chính mình
thua chật vật như thế? Chẳng lẽ là do mấy ngày gần đây dùng thần đan lên cấp, nhưng thần đan trên đại lục đã ít lại càng ít, cho dù ở bên trong
Tần gia thâm hậu, cũng nhất định sẽ không ở trên thân một người còn chưa lớn như Tần Phỉ Phỉ ra nhiều tiền vốn như vậy. Đương nhiên còn có một
loại khả năng nữa đó chính là nàng may mắn được kế thừa một cái truyền
thừa cổ xưa, nên mới một bước lên mây như vậy.
Về chi tiết trận
chiến đấu kia Ngưng Sương vốn định hỏi lại cặn kẽ một chút, theo lời Nam Cung Thanh Ca hắc vụ này thực sự quá quỷ dị, hơn nữa khẳng định là ở
sau khi nàng cùng mình đánh cuộc rồi mới có. Thế nhưng tiếng của lão sư
học viện đã truyền tới, trong đạo thanh âm này có kém theo huyền lực,
nên ở tại nơi này có mấy ngàn người ồn ào náo động như vậy nhưng vẫn có
thể rõ ràng lọt vào tai.
"Im lặng, đầu tiên là chúc mừng các vị ở tại đây thông qua sơ thí, sau đó xin mọi người chuẩn bị một
chút, thuyền của học viện lập tức sẽ đến."
Lời của lão sư khiến
nơi này nhanh chóng yên tĩnh trở lại, mọi người ở dưới sự chỉ thị của
lão sư xếp thành hàng, vốn là một tràng diện hỗn loạn thoáng chốc bỗng
trở nên chỉnh tề.
Nơi này một khi rõ ràng, Ngưng Sương liếc mắt
liền phát hiện một đạo bóng dáng phấn hồng đang đứng ở trước đội ngũ.
Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng nàng cũng có thể xác định người
này chắc chắn là Tần Phỉ Phỉ không thể nghi ngờ.
Phấn hồng, bản
thân màu sắc đó chính là kiều mỵ mê người, mà người có thể ép được màu
phấn hồng này chỉ có thể là nữ tử đẹp so với hoa. Cho dù là Tần Phỉ Phỉ
thủ đoạn ác độc, lòng dạ hẹp hòi, nhưng cái này cũng không hư hao chút
nào đến dung nhan diễm lệ của nàng.
Thần thức quét tới, Ngưng
Sương đột nhiên cả kinh, quả nhiên đúng là nhị tinh thiên huyền sư đỉnh
cấp. Sự phát hiện này lại khiến Ngưng Sương sinh ra vài phần hưng phấn , "Tần Phỉ Phỉ, ta và ngươi hiện tại mới bắt đầu!"
Ở dưới sự
hướng dẫn của lão sư, mọi người đi tới một phiến bãi biển rộng mênh
mông, mấy chiếc thuyền lớn màu trắng đã sớm dừng lại ở bên cạnh bãi
biển. Mặt biển yên ả vô phong ( không có gió), chỉ có đội thuyền đến gần tạo nên từng đợt bọt sóng, mặt nàng hướng về biển rộng, tâm liền ấm
áp như hoa nở.
Kiếp trước Ngưng Sương thích nhất chính là nước,
những ngày không có nhiệm vụ, nàng thích nhất là sống một mình ở cạnh bờ biển, đọc sách đánh đàn hoặc là tự mình suy ngẫm. Suy ngẫm, đây là
chuyện mà kiếp trước nàng rất thích, bất đồng chính là lúc đó suy nghĩ
về tầm quan trọng của sinh mạng, nàng cảm giác ở lúc chính mình thi hành nhiệm vụ cho dù là công văn cơ mật của quốc gia, chung quanh quanh quẩn chém giết, âm mưu, không tin tưởng cùng với đủ loại hắc ám, tất cả các
loại đó khiến cho ngay cả tư tưởng của nàng đều không thể tự chủ cảm
thấy sinh mạng quả thật rất không đáng giá, cho nên đối mặt với bản thân ngã xuống cùng trùng sinh sống lại, nàng ngược lại mơ hồ cảm thấy có
chút may mắn. Kiếp này suy nghĩ nhưng lại là ân tình, thù hận cùng với
như thế nào trở nên mạnh mẽ, để cho chính mình bước lên trên đỉnh của
thế giới. Trải qua kiếp trước dạy dỗ, nàng biết rõ, nếu muốn nắm giữ
cuộc sống của mình chỉ có bước lên trên đỉnh thì mới có thể.
Thuyền đi vói tốc độ rất nhanh, không quá nửa ngày, liền có một phiến lục địa
xuất hiện ở trong tầm mắt, từ hành động, ngôn ngữ, vẻ mặt, kích động của mọi người cũng biết, phía trước chính là Thánh Địa của đại lục. . . . . . Mộng Chi Đảo.