Thanh Quỳ mặc dù biết cấm chế thuật nhưng lại không có học qua. Hôm nay đối
mặt với khóa sơn trận pháp, trong thời gian ngắn nàng cũng không nghĩ
ra phương pháp phá giải.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành phải xuất ra
chí tôn thần khí — Huyễn Thải Hỗn Thiên Lăng do Điện Chủ ban cho nàng. Ở dưới sự thao túng của Thanh Qùy, trường lăng bay múa tràn đầy ánh sáng rực rỡ đánh úp về phía đạo lá chắn vô hình.
Dù sao cũng là chí
tôn thần khí, coi như thực lực trước mắt của Thanh Qùy không thể phát
huy hết toàn bộ uy lực của Huyễn Thải Hỗn Thiên Lăng, nhưng cũng đủ để
làm rung chuyển khóa sơn trận pháp.
Thanh Qùy dồn hết sức lực
công kích, trận pháp xuất hiện một vết rách nhỏ, mặc dù chỉ là một đường vết rách nho nhỏ nhưng lại đem hết khí tức bên trong trận để lộ ra
ngoài.
Thanh Quỳ cảm ứng được một mùi hương như có như không của
mạn đà la hoa, chân mày tuyệt mỹ không khỏi khẽ nhíu lại. Nàng trầm mặc
trong chốc lát, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một khối ngọc bài màu tím, lại từ đầu ngón tay bức ra một giọt máu nhỏ lên ngọc bài,
ngọc bài sau khi hấp thu máu liền chậm rãi lóe ra hai điểm sáng, tuy có
một điểm sáng như ẩn như hiện, nhưng cũng đủ để cho Thanh Quỳ thu được
tin tức nàng muốn biết.
Hít vài hơi thật sâu, bình ổn lại làn
sống dâng lên ở nội tâm, trên mặt Thanh Qùy đã khôi phục lại nụ cười ưu
nhã cao quý trước sau như một hướng mọi người hỏi "Các ngươi có nhìn
thấy qua người ở bên trong trận pháp không?"
Mọi người cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời đáp: "Không thấy."
"Hiện tại trận pháp đã có vết rách, ta hi vọng các ngươi có thể giúp ta giúp
một tay, cùng nhau công phá trận pháp." Thanh Quỳ mỉm cười nói, ánh mắt
lại hàm chứa uy áp nhàn nhạt.
Chưa nói tới thực lực của bản thân
Thanh Qùy, chỉ với địa vị của nàng ở Hắc Ám Thần Điện, mệnh lệnh của
nàng có người nào dám to gan làm trái? Lúc này tất cả mọi người kiên
định trả lời: "Cẩn tuân mệnh lệnh Thánh Nữ!"
Trong lúc nhất thời, nhiều loại huyền khí, huyền lực có nhiều màu sắc khác nhau cùng nhau
đánh tới trận pháp. ở dưới công kích của nhiều người, đạo vết rách nhỏ
kia càng ngày càng rộng ra, dần dần, cả trận pháp bắt đầu rung chuyển
nhè nhẹ.
Trong trận ,đám người Ngưng Sương tự nhiên cũng biết
tình huống bên ngoài trận, nàng quyết định thật nhanh, trước hết diệt
Lãnh Phong. Mặc dù Lãnh Phong bị cười nhạo là kẻ yếu vì đi cửa sau,
nhưng cũng là một bát tinh huyền quân thứ thiệt. Trong lúc cấp bách,
Ngưng Sương cũng không nắm chặc một kích sẽ trí mạng nên nàng không thể
làm gì khác hơn là để Thủy Lam ra tay.
Hôm nay, thực lực của Thủy Lam đã khôi phục đến thất tinh huyền hoàng, đối mặt với Lãnh Phong — tử tôn của kẻ thù, nàng xuất ra mười thành huyền lực, phát ra chiêu thức
tàn nhẫn nhất, vạn tiễn xuyên tim!
Vạn mũi tên nước u lam mang
theo khí thế vạn quân hướng tới Lãnh Phong, mắt thấy Lãnh Phong sắp bị
bắn thành con nhím, trên trán hắn lại đột nhiên bắn ra một đạo bạch
quang chói mắt, đạo bạch quang nhanh chóng đem Lãnh Phong bao phủ tại
trong đó. Bên trong bạch quang, dần dần huyễn hóa ra một gương mặt của
một lão giả, gương mặt hắn mỉm cười khiến hắn nhìn qua giống như một lão nhân hòa ái, nhưng tàn nhẫn ẩn núp dưới đáy mắt lại tiết lộ ra diện mạo chân thật của hắn.
Thủy Lam nhìn thấy gương mặt khiến nàng thù
hận vạn năm, tròng mắt u lam không khỏi bốc lên hỏa diễm nóng rực, hận ý dày đặc tràn ngập ở trong lòng. Nếu không phải còn sót lại lý trí áp
chế, nàng đã nhào tới xé nát gương mặt ra vẻ đạo mạo này.
Trong
trí nhớ của lão giả hiển nhiên không có Thủy Lam, hắn thậm chí còn đối
với bọn họ lộ ra một nụ cười hòa ái, "Bọn tiểu bối, lão phu chính là
Lãnh Diễm giáo chủ của Hắc Ám Thần Điện, hôm nay lão phu chỉ muốn các
ngươi bán cho lão phu một chút thể diện, ra khỏi bí cảnh, các ngươi
chính là đệ tử hạch tâm của Kim Diễm Đường Hắc Ám Thần Điện ta."
Thấy lão tổ tông của mình hiện thân, Lãnh Phong nguyên bản đang sợ hãi, tâm
dần dần trấn định lại. Ánh mắt khiêu khích bất giác dời về phía Tử Diễm
và Thanh Y, trong lòng âm thầm suy nghĩ sau khi hắn tránh được kiếp này
nên thêm mắm dặm muối hồi báo với Thanh Quỳ Thánh Nữ như thế nào.
"Ta nhổ vào! Ngươi nghĩ mình là ai!" Thủy Lam hướng về phía khuôn mặt tươi
cười của Lãnh Diễm hung hăng phun một ngụm nước miếng.
Nụ cười
trên mặt Lãnh Diễm nhất thời cứng đờ, ngay sau đó hắn âm u nói: "Tiểu
nha đầu, không cần lên mặt với ta, đả thương Phong nhi của ta, ta sẽ
khiến các ngươi vạn kiếp bất phục!"
Lời của Lãnh Diễm vừa dứt,
hàn ý trong mắt Ngưng Sương hiện ra, lạnh lùng nói: "Một đạo tàn niệm mà thôi, cũng dám diễu võ dương oai!"
Lãnh Diễm nghe vậy, quan sát
Ngưng Sương một cái, không khỏi cười lạnh liên tục, "Hừ! một đạo tàn
niệm của lão phu, đối phó với con kiến hôi như ngươi cũng dư dả!"
Ngưng Sương cười hắc hắc, hướng Thủy Lam nháy mắt, đồng thời gọi ra Tử Liên
Thần Hỏa hướng Lãnh Diễm phát khởi công kích. Dưới sự thao túng của
nàng, Tử Liên Thần Hỏa bành trướng thành một quả cầu lửa thật lớn, hướng Lãnh Diễm hung hăng đập tới.
Đáy mắt Lãnh Diễm chậm rãi nổi lên
một tia tàn nhẫn, Hừ! Tiểu nha đầu tự mình tìm chết, không thể trách hắn được! Chỉ thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng
lồ, bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng vỗ, hỏa cầu liền bị đánh thành vô số ngọn lửa nhỏ, bay lả tả rơi xuống trên đất, thoáng giống như một trận mưa
sao màu đỏ, rừng rực mà chói mắt.
Sau khi đập tan hỏa cầu, bàn
tay khổng lồ nhẹ nhàng hướng Ngưng Sương vỗ xuống, nhưng không nghĩ tới, cách đỉnh đầu ba trượng, bàn tay khổng lồ lại bị một đạo kim quang chặn lại. ở bên trong vạn trượng kim quang, một mũi tên lóe ra cửu sắc thần
quang thẳng tắp bắn vào mi tâm của Lãnh Diễm.
Bàn tay khổng lồ
trong không trung biến mất, gương mặt Lãnh Diễm cũng theo đó mà tiêu
tán, chỉ còn lại một tiếng nguyền rủa ác độc vang vọng ở trong không
trung."Các ngươi tốt nhất còn sống đi ra khỏi bí cảnh, chờ lão phu gỡ
xương rút gân. . ."
Lãnh Diễm biến mất, Thủy Lam cũng kết thúc sinh mạng của Lãnh Phong. Cùng lúc đó, khóa sơn trận pháp cũng bị Thanh Quỳ công phá.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tử Diễm cùng sắc mặt chợt biến đổi của Thanh Y, Ngưng Sương khẽ thở dài một tiếng, sớm biết có hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế ! Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vừa muốn lộ ra vòng tay Linh
Phượng trên cổ tay, nhưng lại bị Xích Viêm lắc đầu cắt đứt.
"Sương, vòng tay Thất Thải Linh Phượng tuyệt đối không thể để người của Hắc Ám Thần Điện biết." Xích Viêm truyền âm nói.
Thời điểm bọn họ do dự, một nữ tử một thân hoa phục màu tím mang theo cả đám đệ tử của Hắc Ám Thần Điện sắc mặt âm trầm đi tới.
"Oa! Nữ thần!" Nhìn thấy nữ tử này, trong lòng Ngưng Sương phát ra âm thanh than thở.
Nữ tử này, bất luận là khí chất hay dung mạo đều tuyệt đối là người xuất
sắc nhất nàng từng thấy, một bộ hoa phục màu tím thêu mạn đà la hoa làm
nổi bật lên khí chất cao quý thần bí của nàng. gương mặt trắng nõn như
ngọc, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, tròng mắt sâu thẳm, lông mày kẻ đen
khẽ nhíu, vẻ mặt lạnh lùng, cũng tỏ rõ nàng là một người có địa vị, nắm
quyền sinh sát trong tay.
Ánh mắt u ám phức tạp của nàng thủy
chung nhìn chằm chằm vào Tử Diễm, vừa giống như vui mừng lại giống như
hận, cuối cùng nàng thở phào một cái thật dài. Tiếp theo chậm rãi trưng
ra một nụ cười yếu ớt."Diễm, thì ra huynh đã bình phục !"
Từ khi
Tử Diễm nhìn thấy nàng xuất hiện, trái tim hắn xẹt qua muôn vàn suy
nghĩ, biết rõ thủ đoạn của Thanh Qùy, lòng tràn hắn tràn đầy suy nghĩ
làm như thế nào mới có thể khiến Thanh Quỳ bỏ đi sát ý đối với Ngưng
Sương.
Từ khi nhận biết Thanh Qùy, hắn liền biết rõ trong vòng ba thước chính mình không thể xuất hiện nữ tử, bằng không chắc chắn hắn sẽ mang đến tại họa ngập đầu cho người ta.
Thần Vực, người nói, hắn sát phạt sâu nặng, thật ra có bao nhiêu oan uổng là hắn phải cõng cho
Thanh Quỳ, chỉ cần mình cùng nữ tử nào nhiều lời vài câu, một khi bị tai mắt nằm vùng của nàng bên người mình biết, lập tức sẽ khiến nàng kia
mang đến họa diệt môn, sau đó thường thường bị truyền thành là ý của
chính mình.
Trước kia, trong tim của hắn không có bất kỳ người
nào khiến hắn để ý nên hắn tự nhiên không cảm thấy cách làm của Thanh
Qùy có gì không ổn nhưng hôm nay quan hệ đến Ngưng Sương, quan hệ đến nữ tử khiến hắn vừa nghĩ tới sẽ khiến chính mình đau lòng khó đè nén, hắn
tự nhiên không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Suy nghĩ hồi lâu,
rốt cuộc Tử Diễm làm trái lương tâm nâng lên vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ,
sắc mặt vui vẻ cười nói: "Thanh quỳ, vốn định đưa cho muội một kinh hỷ,
không ngờ nhanh như vậy liền bị muội tìm được."
Lời vừa nói ra,
tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thanh Y cũng thở phào nhẹ nhõm,
mặt trái, chứng minh đầu óc hôm nay của Tử Diễm tuyệt đối là tỉnh táo,
chỉ biết hắn làm ra quyết định như vậy là rất chính xác.
Xích
Viêm đồng dạng thở phào nhẹ nhõm, thì ra tình địch hắn coi là số một còn có một nữ nhân như vậy. Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, lấy thủ đoạn
của nữ nhân này, hắn tuyệt đối khó có thể thoát khỏi.
Ngưng Sương cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một nữ nhân hoàn mỹ xứng với
Tử Diễm – mỹ nam như gió xuân này, như vậy nàng không cần vì không cách
nào đáp lại tình nghĩa của hắn mà áy náy.
Thanh Quỳ mang theo
nhàn nhạt hoài nghi thở phào nhẹ nhõm, hoài nghi đến từ chính sự khác
thường của Tử Diễm đối với nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này. Cùng Tử Diễm
quen biết nhiều năm như vậy, cho tới nay, thái độ của hắn đối với chính
mình vẫn luôn bình bình đạm đạm, cho dù bởi vì chính mình hại hắn bị
cách chức giáng xuống Thương Mang Đại Địa, hắn cũng biểu hiện ra bình
thường lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, hắn dám nói muốn cho chính mình một
kinh hỉ, còn có ý cười phát ra dưới đáy mắt cũng quá mức cố ý.
Nàng nhớ rõ, tại thời điểm chính mình xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì ánh nhìn đầu tiên của Tử Diễm.....
Là hướng nữ tử tuyệt mỹ này....., đáy mắt còn mang theo lo lắng không kịp che giấu.
Thanh Qùy tâm tư thâm trầm cũng không biểu hiện ra địch ý đối với Ngưng
Sương, ngược lại kéo ra một tia ý cười miễn cưỡng hướng Tử Diễm hỏi
"Diễm, đại mỹ nhân này là ai vậy?"
Tử diễm mỉm cười đáp: "Nàng là đệ tử của Bất Tử Thần Y — Sở Ngưng Sương, cũng là ân nhân cứu mạng của ta."
Thanh Quỳ đột nhiên ngẩn ra, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là như
vậy, thì ra Diễm lo lắng cho nàng là vì báo ân! Ngưng mắt quan sát Ngưng Sương trong chốc lát, trên gương mặt xinh đẹp vô song của Thanh Quỳ
chậm rãi hiện ra một nụ cười nhu hòa, hướng Ngưng Sương khẽ khom người
nói cám ơn: "Sở tiểu thư, cảm tạ ngươi đã cứu Diễm."
Thấy bộ dáng phu xướng phụ tùy của Tử Diễm và Thanh Qùy, trên mặt Ngưng Sương cũng
hiện ra một nụ cười chân thành, vừa định nói ra sự thật, là Tử Diễm đã
cứu chính mình nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ đến lời nói lúc trước của hắc y nhân tại hàn đàm nơi ở Bát Thủ Kỳ Xà kia nàng liền dừng lại.
"Một ngày nào đó, Thanh Quỳ Thánh Nữ sẽ biết hôm nay là do ngươi gây nên, nàng nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
Nghĩ đến điểm này, đáy lòng Ngưng Sương không khỏi sinh ra vài phần cảnh
giác đối với Thanh Quỳ, đồng thời nàng cũng khách khí trả lời: "Không
cần cảm ơn, thật ra, chân chính cứu Đại Tế Ti chính là sư phụ lão nhân
gia nhà ta, chỉ là Thanh Y vừa lúc là bằng hữu của ta mà thôi."
Nghe thấy Ngưng Sương phủi sạch quan hệ với chính mình, đầu tiên, Tử Diễm là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trái tim lại có chút khổ sở nhàn nhạt
tràn ra. Thì ra, ở trong lòng nàng, hắn chỉ là Đại Tế Ti thôi sao? Thì
ra, địa vị của hắn còn không bằng cả Thanh Y!
"Hả? Thì ra Sở tiểu thư là bằng hữu của Thanh Y?" Thanh Quỳ giống như kinh ngạc nói.
Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là đem chuyện xảy ra ở Thành Thương
Minh đơn giản nói lại một lần, đến đây, nghi ngờ trong lòng Thanh Qùy
cũng coi như được tiêu trừ một ít. Sau đó, nàng mới hỏi đến mục đích của chuyến đi này, "Diễm, các huynh có nhìn thấy Lãnh Phong đâu không?"
Mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn lắc đầu, Tử Diễm càng thêm lời thề son sắt nói: "Không biết, bởi vì trước khi tiến vào bí cảnh, sư phụ của Sở
tiểu thư nhờ ta thay hắn chăm sóc Sở tiểu thư, cho nên sau khi tiến vào
bí cảnh, ta mang theo bọn họ tìm được chỗ tụ linh bảo địa này, sau đó
chúng ta vẫn luôn ở chỗ này tu luyện. Thứ nhất vì muốn đề cao tu vi của
Sở tiểu thư, thứ hai ta cũng muốn khôi phục lại tu vi bị thụt lùi do bị
thương lúc trước, nhưng sau khi chúng ta tiến vào trạng thái tu luyện,
nơi này đột nhiên xuất hiện một đạo trận pháp cấm chế, đem chúng ta vây ở bên trong. Cũng may, Thanh Quỳ, muội đã công phá trận pháp giải thoát
cho chúng ta."
Tử Diễm nói một phen hợp tình hợp lý, coi như
Thanh Quỳ thông minh khôn khéo nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng
không cảm giác thấy có chỗ nào không thích hợp? Dù sao cấm chế thuật là
loại thần bí cổ xưa, bọn họ đều không phải là hiểu quá rõ. Nói không
chừng Tụ Linh Sơn này từng bị Viễn Cổ Đại Năng bày ra cấm chế, rồi sau
đó đám người Tử Diễm không cẩn thận chạm vào cấm chế, dẫn đến cấm chế mở ra. Về phần Lãnh Phong biến mất, tự nhiên bị hắn quy kết đến trên đầu
cấm chế. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Ngưng Sương dựa
vào danh tiếng ân nhân cứu mạng của Tử Diễm nên tốt xấu cũng tạm thời
tiêu trừ được địch ý của Thanh Qùy. Nhưng trực giác mãnh liệt của Thanh
Qùy cảm nhận được, Tử Diễm đối với Sở Ngưng Sương không chỉ là ân nhân
cứu mạng đơn giản như vậy. Cho nên, Thanh Quỳ mạnh mẽ muốn mời đám người Ngưng Sương cùng nàng đồng hành, nàng tin tưởng, thời gian lâu dài,
luôn có thể phát hiện ra dấu vết. Hơn nữa kẻ địch đặt ở dưới mí mắt của
chính mình mới có thể yên tâm, như vậy thì sẽ không để cho nàng thoát
khỏi lòng bàn tay.
Tử Diễm lo lắng Thanh Quỳ vụng trộm hạ độc thủ với Ngưng Sương nên hắn cũng là hết sức mời bọn họ đồng hành, cuối cùng Ngưng Sương và Xích Viêm, Ngọc Vô Trần cùng với Thủy Lam không thể làm
gì khác hơn là cùng đoàn người Thanh Qùy đi chung với nhau.
Thần
Vực thượng tam giới thậm chí người của Ma Tộc phần lớn đều biết Thanh
Quỳ nên bọn họ kiêng kỵ thân phận của nàng không dám đối địch với nàng;
người của Thần Vực hạ tam giới, mặc dù chưa từng thấy qua hình dáng chân thực của Thanh Quỳ, nhưng lại khiếp sợ đội ngũ thực lực của nàng nên
cũng không dám đối địch với nàng.
Ngưng Sương đi theo đám bọn họ, một đường thông suốt, coi như chân thực thể nghiệm cảm giác dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Đáng tiếc, hành trình thanh nhàn của nàng phải dừng bước tại quảng trường
Hồng Mông Thiên Tôn, ở toà quảng trường to lớn đầy khí này, tại trước
mặt pho tượng Thiên Tôn cao vút trong mây, nàng gặp được lão bằng hữu
của nàng —— Tần Phỉ Phỉ.
Lúc này Tần Phỉ Phỉ đã sớm thoát khỏi
Phượng Ngâm Đại Lục. Nàng lấy tu vi bát tinh huyền hoàng cùng thân phận
thiếu phu nhân Lâm gia - Khôi Lỗi thế gia ở Thần Vực ngạo nghễ đứng ở
trước mặt Ngưng Sương. Trong ánh mắt, ý vị khiêu khích không che giấu
chút nào!
Ngưng Sương nắm chặt tay của Xích Viêm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Phỉ Phỉ, nàng làm thế nào cũng nghĩ không ra tại sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy tu vi của nàng ta lại có thể tiến bộ
vượt bậc như thế?
"Truyền thừa? Ta nghĩ có khả năng nàng ta nhận được truyền thừa." Xích Viêm suy đoán nói.
Tần Phỉ Phỉ nghe vậy, nhíu mày nhìn Xích Viêm một cái, đáy mắt thoáng qua
một đạo ám quang, nam nhân này thật đúng là lợi hại, cư nhiên có thể
nhìn ra chính mình nhận được truyền thừa thượng cổ. Lúc trước, sau khi
thua Ngưng Sương ở Băng Ngọc Đế Quốc, cắn âm cổ vương muốn nhân cơ hội
cắn trả, thời điểm cùng cắn âm cổ vương tranh đoạt thân thể, nàng không
cẩn thận rơi xuống một sơn động. Trong sơn động, nàng nhận được một phần truyền thừa của một người tên là Hồng Lăng Nữ Thần, sau khi truyền thừa kết thúc nàng lâm vào hôn mê, không biết làm sao lại rơi xuống Thần
Vực, hơn nữa còn được thiếu chủ Khôi Lỗi thế gia Lâm Thiên Kình cứu trở
về.
Lâm Thiên Kình đối với nàng vô cùng tốt, có thể nói là xuất
phát từ nội tâm, cho nên nàng lựa chọn gả cho Lâm Thiên Kình. Chỉ là bộ
dáng Lâm Thiên Kình thật sự không tính là xuất sắc, hôm nay, sau khi
thấy dung mạo tuyệt mỹ của Xích Viêm, đáy lòng Tần Phỉ Phỉ ghen ghét
giống như một loại thảo dược điên cuồng sinh trưởng . Người này, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ở nơi nào nàng cũng có thể được thuận buồm
xuôi gió, có thể lấy được ưu ái của nam nhân ưu tú nhất.
Mặc dù
lửa giận dưới đáy lòng đang hừng hực thiêu đốt nhưng lần này Tần Phỉ Phỉ lại không có lỗ mãng khiêu khích Ngưng Sương mà là cẩn thận quan sát
người bên cạnh nàng một lần. Kết quả, thật làm cho nàng phát hiện một
chuyện, đó chính là nữ nhân áo tím, mặc dù nữ nhân kia dùng ánh mắt tươi cười nhìn Ngưng Sương, nhưng đáy mắt lại là một mảnh băng lãnh, đây
cũng không phải là ánh mắt đối với bằng hữu hay người xa lạ!
Bởi
vì quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn có bày cấm chế, nên tất cả mọi người đều bị ngăn trở bước chân tại nơi này, Thanh Quỳ cũng quyết định ở chỗ
này nghỉ ngơi ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày bọn họ không thể giải trừ
cấm chế, liền rời đi tiến về phía những địa phương khác.
Ban đêm, trời đen gió lớn, Ngưng Sương cùng đám người Xích Viêm đang nghiên cứu
phương pháp phá giải cấm chế. Tần Phỉ Phỉ một thân hắc y lại như quỷ mị
nhích tới gần Thanh Quỳ, dĩ nhiên, Thanh Quỳ có phát giác, nhưng trực
giác nói cho nàng biết, nữ nhân thống hận Sở Ngưng Sương này sẽ mang đến vui mừng cho nàng.
"Nghe nói ngươi chính là Thần Vực đệ nhất mỹ
nhân —— Thanh Quỳ Thánh Nữ?" Tần Phỉ Phỉ tiện tay ném ra một cái kết
giới phù trận, đem Thanh Quỳ và nàng ngăn cách ở bên trong một không
gian riêng biệt.
"Ngươi thích tử y nam tử kia?" Đối với sự trầm mặc của Thanh Qùy, Tần Phỉ Phỉ
cũng không để ý đến, tuy là lời nói nghi vẫn nhưng giọng nói lại là vô
cùng chắc chắn.
Thanh Quỳ vẫn trầm mặc như trước, nhưng lại không tự chủ được gật đầu một cái.
"Cái đó, tử y nam tử kia thích Sở Ngưng Sương, ở Phượng Ngâm Đại Lục liền
thích nàng." Tần Phỉ Phỉ nhớ tới tử y nam tử kia từng xuất hiện tại Học
Viện Đế Quốc một lần nên nàng bắt đầu ăn nói lung tung.
Nàng tin
tưởng, khi một nữ nhân yêu một người nam nhân thì cho dù là lời đồn, nữ
nhân cũng sẽ vì bảo vệ tình yêu của mình mà chọn lựa hành động.
Quả nhiên, nghe thấy những lời này của Tần Phỉ Phỉ, Thanh Quỳ không im lặng nữa, nàng trầm ngâm một lát sau đó mới hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi
biết?"
Đáy mắt Tần Phỉ Phỉ thoáng qua một đạo ám quang lạnh lùng, Hừ! Sở Ngưng Sương, ngươi đã là kẻ địch của ta, cho dù quang minh chính đại hay là âm mưu quỷ kế có phải ngươi cũng nên tiếp chiêu này của ta
hay không?
"Bởi vì ta cũng tới từ Phượng Ngâm Đại Lục, hơn nữa ta và Sở Ngưng Sương đều học ở Học Viện Đế Quốc, lúc trước, thời điểm Linh Tiêu Tháp ở Học Viện Đế Quốc mở ra, ta từng thấy qua tử y nam tử kia.
Lúc đó hắn còn đối với Sở Ngưng Sương nói, ta chờ ngươi ở Thần Vực!"
Tần Phỉ Phỉ nói tới điểm liền dừng, rút lui ra khỏi phù trận, ở trong bóng
đêm thấp thoáng bay đi, chỉ lưu lại một mình Thanh Quỳ ở tại chỗ suy
nghĩ lung tung, liên kết với sự khác thường của Tử Diễm, còn có trực
giác mạnh liệt của mình, Thanh Quỳ dần dần tin lời nói của Tần Phỉ Phỉ.
Mặc dù nàng cảm thấy bên cạnh Sở Ngưng Sương đã có một nam nhân tóc
vàng, bất luận khí thế hay là dung mạo ,thậm chí còn có tu vi sâu không
lường được, so với Tử Diễm có thể nói chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng
nàng thích Tử Diễm nhiều năm như vậy, không tiếc diệt cả nhà vô số nữ
tử, nàng tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho nữ tử khiến Tử Diễm dời đi
ánh mắt xuất hiện cũng như sống thật khỏe mạnh.
Có lẽ, trong lòng nàng vẫn đối với Ngưng Sương canh cánh trong lòng, cho nên Tần Phỉ Phỉ
vừa vặn cho nàng một cái cớ tốt để nàng xuống tay. Ở trong lòng suy nghĩ một lát, Thanh Quỳ nghĩ ra một mưu kế ác độc hoàn mỹ.
Một đêm
này, Ngưng Sương cũng không có nghỉ ngơi, thừa dịp bóng đêm nàng liền
xuất hiện ở trước pho tượng Thiên Tôn thả ra uy áp cường đại. Nàng có
một loại trực giác, mấu chốt phá giải cấm chế là ở ngay trước pho tượng
này .
Trong đêm tối, đứng ở trước pho tượng Thiên Tôn, trên cổ
tay Ngưng Sương đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng bạch quang, ánh sáng
bạch quang thẳng tắp xuyên vào tròng mắt của pho tượng. Ngay sau đó, pho tượng giống như sống lại, ngũ quan thần thái trong nháy mắt trở nên
sinh động.
Càng làm cho người ta khó tin, có một đạo âm thanh trầm thấp trực tiếp vang lên ở trong lòng Ngưng Sương.
"Ngươi là chủ nhân của vòng tay Thất Thải Linh Phượng?"
Ngưng Sương sững sờ đứng ở trước pho tượng, không biết nên trả lời như thế
nào, âm thanh kia lại vang lên lần nữa."Lão phu từng đem vòng tay Thất
Thải Linh Phượng truyền cho đồ nhi của ta, cũng lưu lại linh hồn lạc ấn
lên đồ nhi của ta. Sau khi đồ nhi của ta ngã xuống, vòng tay Thất Thải
Linh Phượng liền sẽ không nhận chủ nữa, chẳng lẽ ngươi chính là chuyển
thế của đồ nhi của ta?"
Điều này khiến cho Ngưng Sương càng thêm
kinh ngạc, Thần Vực, người người tranh đoạt vòng tay Thất Thải Linh
Phượng thì ra lại là đồ vật của Hồng Mông Thiên Tôn? Hơn nữa còn truyền
cho đồ nhi của hắn, vậy đồ nhi của hắn là ai a?
Trong lúc Ngưng
Sương trầm tư, âm thanh kia lại phát ra một tiếng thở dài thật thấp,
"Ài! Hồng nhan bạc mệnh, Linh Nhi, nếu nha đầu này là chuyển thế của
con, lão phu sẽ giúp nàng một tay, cũng không uổng ta và con đã từng là
sư đồ."
Những lời nói không giải thích được lọt vào tai, đầu óc
Ngưng Sương càng thêm mơ hồ, Bạch Linh.., chuyển thế.., cái này thì có
quan hệ gì với nàng chứ?
Ở lúc nàng đang nghi hoặc ảo não, đôi
mắt của pho tượng đột nhiên bắn ra hai đạo bạch quang mãnh liệt. Pho
tượng càng thêm phát ra tiếng chấn động ‘ầm ầm’, tiếng chấn động khiến
những người đang nghỉ ngơi ở chung quanh quảng trường vội vàng rối rít
chạy tới trước mặt pho tượng.
Hai đạo bạch quang kia giống như
mang theo lực hút vô tận, mặc cho Ngưng Sương vận chuyển huyền lực chống cự như thế nào, cuối cùng vẫn bị hai đạo quang trụ từng chút một hút
vào không trung. Nghe được dị động, đám người Tử Diễm và Xích Viêm cũng
chạy tới, thấy người trong ánh sáng là Ngưng Sương, mặt mũi lập tức
trắng bệch.
Xích Viêm không tiếc bại lộ thân phận, lấy ra cung
tiễn cửu sắc thần quang của hắn, nghĩ muốn dựng cung bắn tên lại lo lắng ngộ thương tới Ngưng Sương. Trong lúc do dự, bóng dáng của Ngưng Sương
đã hoàn toàn biến mất, tâm của Xích Viêm đột nhiên trầm xuống, nhưng đáy lòng lại đột nhiên vang lên truyền âm của Ngưng Sương.
"Viêm, đừng lo lắng, đây có lẽ là một cuộc gặp gỡ của ta, Ngọc Vô Trần nhờ ngươi giúp đỡ chiếu cố một tay."
Lời nói của Ngưng Sương khiến lòng Xích Viêm thoáng trấn định lại, thông
qua cảm ứng khế ước linh hồn giữa bọn họ, quả thật hắn không phát hiện
Ngưng Sương có gì nguy hiểm.
Xích Viêm lui về bên cạnh Thủy Lam
và Ngọc Vô Trần, Tử Diễm thấy thế cũng đành phải cố nén lo lắng xuống
đáy lòng, không có làm ra bất kỳ cử động nào khác, nhưng hắn lại không
biết, thời điểm nhìn thấy Ngưng Sương bị cột sáng mang đi trong nháy
mắt, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt cùng lo lắng dưới đáy mắt không che
giấu chút nào, thậm chí còn bước chân theo sát Xích Viêm lao ra, điều
này làm cho Thanh Quỳ càng thêm kiên định quyết tâm diệt trừ Ngưng
Sương.
Lòng của nàng sinh ra một kế sách độc ác hơn, nàng quyết
định ở trong thời gian Ngưng Sương mất tích, hảo hảo tìm cách một phen.
Chẳng biết tại sao, đáy lòng Thanh Qùy có một loại cảm giác mãnh liệt,
lần gặp gỡ này của Ngưng Sương tuyệt đối là phúc không phải là họa. Đợi lần nữa gặp lại, nàng nhất định sẽ làm cho người khác phải lau mắt mà
nhìn!
Sau lần đó, mọi người sử xuất ra tất cả vốn liếng ý đồ phá
giải cấm chế ở quảng trường nhưng vẫn không có nửa phần tiến triển. Đám
người tụ tập liền dần dần tản đi, Hồng Mông bí cảnh rộng lớn như vậy, đồ tốt nhiều không kể xiết, bọn họ cũng không cần thiết phải treo cổ ở chỗ ngọn cây này.
Ngưng Sương mất tích ngày thứ năm, Thanh Quỳ mang
theo đám người Hắc Ám Thần Điện và Tử Diễm rời đi, Xích Viêm cùng Thủy
Lam và Ngọc Vô Trần kiên trì lưu lại.
Ngưng Sương sau khi bị hai
đạo quang trụ hút vào hư không, nàng phát hiện cột sáng đem nàng ném vào một trạch viện giản dị. Ngưng Sương cần thận đi vào trong trạch viện
yên tĩnh, bước chân vào đại sảnh, nàng phát hiện trong đại sảnh cư nhiên có một nam nhân mặc bạch y mơ mơ hồ hồ đang đứng.
Nam nhân đưa
lưng về phía Ngưng Sương, nhìn bóng lưng của hắn, Ngưng Sương giống như
thấy được vô thượng thiên đạo pháp tắc thần bí thâm ảo, tựa như nhìn
thấy thời gian trôi qua, xuân hoa; thu diệp, tựa như thấy được lòng
người tà ác và tốt đẹp, sinh mạng yếu ớt mà kiên cường; còn mơ hồ thấy
được một mảnh hồng mông ( thời hồng hoang) hỗn loạn ở bên trong, khởi
nguồn của vạn vật . . .
Nhìn lại quá khứ, xuất hiện tại trước mắt lại là một cảnh tượng bất đồng. Một bạch y nữ tử cùng một bạch y nam tử sống ở trong một bí cảnh tràn đầy linh khí, bạch y nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, nữ tử xinh đẹp đáng yêu. Hắn kiên nhẫn dạy bạch y nữ tử từng chiêu
thức kiếm, từng quyết pháp huyền thuật. . . Về sau nữa, bạch y nữ tử
phong hoa tuyệt đại, nàng hướng tới thế giới bên ngoài, bạch y nam tử
liền đem nàng đưa ra thế giới bên ngoài. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Ở bên ngoài, nữ tử lăn lộn thuận buồm xuôi gió, bởi vì
nàng có một trái tim lương thiện, hơn nữa tu vi cao thâm nên được người
đời tặng nàng một phong hào tốt đẹp chính là—— Cửu Thiên Huyền Nữ. Sau
đó, trong một lần chiến đấu với mãnh thú viễn cổ, nữ thần thân chịu
trọng thương, mạng sống bị đe dọa. Bạch y nam tử xuất hiện, hắn mạnh mẽ
thi triển nghịch thiên bí pháp đem nữ thần cứu trở về. Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện chín đạo tử sắc lôi long (sấm sét màu tím), tử sắc
lôi long đánh xuống một đạo lại một đạo thiên lôi cuồng bạo, đem bầu
trời đều xé rách, đồng thời đem bạch y nam tử đưa vào bên trong hư không vô tận.