Tà Kiếm Phụ Thân
“Nó là hài tử của ngươi!”
Một câu nói khiến mọi người ở đó đều trơ ra.
Hàn Quân Tà trong mắt hiện lên một tia hàn quang, lực đạo của tay phải vẫn không ngừng xiết chặt.
Nhị lão thấy thế đành bất đắc dĩ phải nói ra sự thật che dấu trong suốt 15
năm, “Mười lăm năm trước, sau khi cốc chủ quay về cốc liền nhập Đông cốc bế quan, mười tháng sau xuất quan đưa thiếu cốc chủ cho hai ta chăm
sóc, liền tái nhập quan, bảy năm trước thần công luyện thành, sau khi
đem cốc chủ vị trao cho thiếu cốc chủ, nói muốn đi hải ngoại ngao du tìm kiếm võ học vô thượng…” Nhị lão sợ hắn không kiên nhẫn, dấu chấm tròn
cũng không dám thêm, đem chuyện năm đó một hơi trút ra, chỉ thấy Hàn
Quân Tà diện vô biểu tình vẫn bất vi sở động, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nam nhân này được xưng là “Tà Kiếm Ma Quân” hiển nhiên không cần lý do.
“Tà Kiếm”, kiếm tẩu tà phong, như phụ quỷ thần, xuất tất đoạn hồn, tự mười
năm trước có được thần binh ngưng huyết gần như vô địch thủ, năm năm
trước cùng Thiên Ky Bảo Mạc Hạo Nhiên đánh một trận sau lĩnh ngộ được
chân lý võ học vô kiếm thắng hữu kiếm, từ đó thảo mộc trùng thạch đều có thể làm kiếm.
“Ma Quân”, lãnh khốc vô tình, mất hết tính người,
mười sáu tuổi, do trong một đêm đơn độc giết hết Tô Châu, Lý Gia trên
dưới 107 mạng mà thành danh, mà khi đó gia chủ của Lý Gia cũng chính là
phụ thân của hắn, cùng ngày, phái người đến nhà mẫu thân – đệ nhất vương tộc Kim Lăng diệt môn, thẳng tay chém giết.
Người này, nếu lập
tức bóp chết thân tử, cũng không khiến người khác bất ngờ. Nhị lão chịu
đựng mồ hôi tuôn như mưa, âm thầm ngưng tụ công lực cả đời, dù cho đồng
quy vu tận cũng muốn cứu thiếu cốc chủ.
Kỳ thật, dù nhị lão có
lấy tính mạng đương đầu, tối đa cũng chỉ có thể tổn thương Hàn Quân Tà
bảy phần, huống chi, Ảnh Ma luôn ẩn ở chỗ tối cũng sẽ không mặc bọn họ
thương tổn chủ nhân.
Ngay khi nhị lão dự định hợp lực, bóng đen
chợt lóe lên, Hàn Quân Tà đã mang theo Hàn Hiểu Hâm đang bất tỉnh biến
mất trước mặt mọi người.
Tại tiểu sơn cốc bí mật ở giữa Đào cốc, một tay ôm Hàn Hiểu Hâm hôn mê bất tỉnh, hướng hắc y nam tử che mặt đang quỳ bên cạnh.
“Đi tìm một ít hoa quả.” Hàn Quân Tà lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng” Ảnh Ma cấp tốc biến mất trong màn đêm.
Trước đó, Ảnh Ma đã khơi một đống lửa lớn, Hàn Quân Tà đem ngoại y trải bên
cạnh đống lửa, rồi mới nhẹ nhàng đặt người đã bị điểm thụy huyệt xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khả ái, thân thể so với những đứa trẻ cùng tuổi
có phần nhỏ bé, này, có thật là hài tử của mình? Hàn Quân Tà cũng không
phải không biết về sự tồn tại của hài tử này, chỉ là đã quên.
Không sai, đã quên. Đối với hắn, hài tử này cũng chỉ là một điều trong hiệp
nghị với Lãnh Điệp, vẫn chưa để trong tâm, là vì, sau khi hợp tác kết
thúc Lãnh Điệp quay về Đào cốc, hắn liền đem “Thân sinh nhi tử” quên đi.
Hàn Quân Tà cúi xuống thiếu niên kia, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Ngón tay thon dài phủ trên chiếc cổ mảnh khảnh của của thiếu niên, trên đó
còn đọng lại vết xanh tím do chính tay hắn lưu lại. Chậm rãi xiết chặt
năm ngón tay, cảm thụ mạch đập khiêu động dưới làn da trắng nõn, nơi đây đang chảy huyết mạch của mình.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới buổi tối
của rất nhiều năm trước, tay hắn cũng từng phủ trên những dòng huyết
mạch trên cổ giống vậy, sau đó cầm nó bẻ gãy.
Ảnh Ma ẩn thân chỗ
tối, nhìn sinh mệnh có thể kết thúc bất cứ lúc nào trong tay chủ nhân,
trong lòng bất giác thở dài. Dựa theo tính tình chủ nhân, nếu thiếu niên này không nhận được sự công nhận, sợ rằng sẽ lập tức chết dưới chưởng
của người.