Khi Đàm Giảo ôm lấy tôi, cảm giác đau đớn căng cứng toàn thân thoáng
chốc nới lỏng, đó là cảm giác mệt mỏi quay về nơi chốn bình yên, nhưng
tôi nghĩ lại hiện tại không phải là lúc thả lỏng, chúng tôi phải an toàn rời đi đã.
Trần Bảo Châu vẫn còn đang chìm trong bi thương, Đàm Giảo nhắc nhở hai
lần, người nhà họ Trần vẫn rơi vào thù hận và chỉ trích, không hề nhúc
nhích.
Chỉ chốc lát thôi ngọn lửa sẽ bùng lên. Nhìn từ tầng một có thể thấy
được ngọn lửa màu đỏ bốc lên, hơi nóng đang truyền từ bên ngoài vào.
Tôi nói: "Đi trước." Đàm Giảo dìu tôi bước lên nhà, chỉ là trông thấy mơ hồ từ cửa sổ tầng hai cũng có ánh lửa, kể cả căn phòng chúng tôi ở
trước đó. Điều này khiến tâm trạng tôi chùng xuống, vốn định theo kế
hoạch cũ nhảy xuống từ cửa sổ, giờ thì rơi vào khoảng không.
Lúc này Trần Bảo Châu đột nhiên nói biết Tô Hoàn sẽ phóng hoả, có cách
cứu tất cả mọi người ra ngoài. Tôi nghĩ thầm chị ta đã muốn đóng vai anh hùng thì tốt nhất hãy đóng đến cùng.
"Giáo sư." Tôi mở miệng, "Có gì để rời đi đã rồi nói sau."
Lời nói của tôi cuối cùng cũng khiến cho giáo sư Trần hồi hồn, ông
khuyên bà Trần hai câu, khuôn mặt bà ta tái nhợt, cuối cùng vẫn để cho
ông dìu đi theo Trần Bảo Châu lên nhà. Đường Lan Lan đi cuối cùng.
Song tôi không nghĩ tới hành động khuyên người của tôi lại chọc giận
Trần Bảo Châu. Chị ta đi sau tôi và Đàm Giảo mấy bước, đột nhiên lên
tiếng: "Hai người có phải nhiều chuyện quá không? Người nhà tôi có tôi
cứu, liên quan gì đến hai người."
Tôi không muốn cãi nhau với chị ta, chị ta là đồ điên, là tên sát nhân
điên cuồng. Đàm Giảo lại mở miệng, giọng nói ôn hoà bình tĩnh: "Không,
chúng tôi chỉ là đang tự cứu mình. Thực ra nếu không có chị giết bốn gã
trong bọn chúng thì hiện tại bọn tôi cũng chết chắc rồi. Toàn bộ đều là
nhờ chị. Cảm ơn chị, Trần Bảo Châu."
Trần Bảo Châu không nói chuyện, nhưng cũng không còn giận chó đánh mèo nữa.
Trước đó tôi đã biết Đàm Giảo am hiểu phỏng đoán lòng người không bình
thường, không nghĩ tới với tình hình trước mặt này có ấy có thể duy trì
sự bình thản như vậy. Tôi liếc cô ấy, cô ấy lén ngẩng đầu mỉm cười với
tôi.
Lại không nghĩ rằng có người khác thiếu kiên nhẫn.
Hay nói đúng hơn là mặc dù Trần Bảo Châu điên rồi, nhưng vẫn có người không để vào mắt.
Bà Trần nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, lạnh lùng mắng: "Trần
Bảo Châu, mày đừng có nằm mơ, chúng tao cần mày cứu ư? Mày thực sự cho
rằng tao sẽ cảm kích mày? Tao sẽ bỏ qua cho mày? Mày làm hại cái nhà này cửa nát nhà tan, làm hại khiến chúng tao sắp phá sản. Đợi đi ra ngoài,
tao sẽ từ từ tính toán khoản nợ này với mày. Bây giờ tốt nhất mày thành
thật đưa bọn tao ra ngoài. Sao tao lại sinh ra đứa súc sinh như mày? Đồ
điên không bằng cầm thú!"
Tôi không khỏi nhíu mày, lúc này chọc giận Trần Bảo Châu thực sự là quá
ngu xuẩn. Đàm Giảo cũng căng thẳng nhìn Trần Bảo Châu. Chị ta đứng trên
đầu cầu thang, không nhúc nhích. Khuôn mặt từng có rất nhiều biểu cảm
phong phú trong đêm nay đều là giả vờ. Lúc này không biểu lộ gì tựa như
một bãi nước đọng.
Giáo sư Trần có lẽ cũng nhận ra điều này, khuyên nhủ: "Mẹ, đừng nói nữa."
Bà Trần lại mắng: "Con còn che chở cho nó sao? Có phải con cũng giống
nó, cũng muốn hại mẹ, hại cái nhà này? Là do con cưới Phùng Yên mới dẫn
đám kia tới! Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn các con lại có kết cục như
vậy, chúng mày không phải là người, không phải người!"
Thế là giáo sư Trần cũng không nói nữa.
Sáu người chúng tôi đã đi đến tầng hai, Trần Bảo Châu thấp giọng: "Tôi
đã sớm tháo cửa sổ chống trộm trong WC tầng hai, trong két nước có để áo khoác chất liệu chống lửa, có thể chống đỡ được một lúc khi chúng ta
nhảy xuống."
Đàm Giảo đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, khẽ lắc đầu. Tôi hiểu ý cô ấy.
Trần Bảo Châu có thể sẽ bị chịu đả kích lớn, không biết sẽ gây ra chuyện gì. Tôi gật đầu, ra hiệu mình sẽ coi chừng.