Mộc Phỉ làm việc cả
buổi chiều, nàng không nghỉ ngơi, tự biến chính mình thành một cỗ máy,
chỉ cần ấn nút một cái, là sẽ hoạt động không ngừng nghỉ.
Nàng
lấy những quả đào lông và táo ngọt mới hái, đem rửa sạch cắt nhỏ và sấy
khô, rưới lên nước cốt do nàng đặc chế, xong rồi lấy đem phơi khô một
canh giờ, lấy một cái sàn đặt bên cửa sổ để hấp thu sự ẩm ướt của buổi
đêm.
Cách ướp gia vị quả vỏ cứng này là nàng đã từng thấy của
Chân Huyên, Chân Huyên làm ra vị này là cho khẩu vị của Tứ Lang, sợ hắn
ăn không quen ăn đồ ngọt của nàng, cố ý ướp chua ngọt quả đường cho Tứ
Lang ăn, quả nhiên Tứ Lang ăn mà khen không ngừng.
Cách làm của
Chân Huyên đơn giản, mật đường bên trong tới đúng lúc mới là mấu chốt,
thân lại là phi tử được sủng ái nhất của vua, trong hoàng cung trước sau đều có người nịnh bợ, gom góp đủ nguyên liệu cho nàng, nhưng Mộc Phỉ
lại ở thôn trong thâm sơn, mọi việc đều tự thân tự lực, chẳng có thời
gian rảnh rỗi mà thu thập mấy thứ đó, đi lượm đại khái cũng đã tạo ra
được cách ướp mật đường của riêng mình rồi.
Không thể không nói
có vài người thực sự có tài năng bẩm sinh về phối hợp cái loại vật liệu, trải qua nhiều chuyện nàng cũng có thể tìm được khả năng của mình, nước sốt mật đường nhìn có vẻ đen thùi lùi này, thực ra có tác dụng làm mát
cơ thể, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan,
vả lại còn giúp mang lại giấc ngủ ngon.
Những thứ kia là thuốc tự tay nấu cho Viêm Dục, công hiệu không chỉ gồm những thứ này, mỗi ngày
lấy ra xối lên ngâm một chút, nếu có người nào tín đạo, không chừng sẽ
cho là đan dược trân quý à.
Trời ấm áp di chuyển về phía tây, bầu trời xanh thẳm nhiễm một tầng lửa đỏ, Mộc Phỉ ngửa đầu nhìn, vẻ mặt tựa như cô đơn, lòng bàn chân có chút run lên, mắt cá chân mơ hồ đau nhói,
nàng than thở một tiếng, trời tối rồi, có thể đi ngủ được rồi.
Lê bước chân đau nhói đi lấy thùng gỗ và đồ tắm, Mộc Phỉ cởi quần áo ngâm
mình vào làn nước ấm, cả căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim
đập của nàng và tiếng nước chảy trong thùng.
Lòng nàng trong bóng tối yên tĩnh càng thêm buồn bực và đau khổ, đặc biệt là khi liếc lên
nhìn tấm bình phong xù xì cũng bắt đầu phiền muộn vì hơi nước, vơ vội
tấm khăn lớn quấn lên người, cũng lười thu thập, chỉ khoác chiếc áo rộng ở ngoài, trong đầu buồn bực ngã người xuống giường nằm ngủ.
Mệt
mỏi một ngày, Mộc Phỉ đang nằm trên giường đột nhiên nâng khóe môi, nàng không tới giường nhỏ của mình, nàng là đang tham lam nghĩ cách gần
người kia một chút, ôm một loại ảo tưởng không thực tế thôi.
Thân thể nặng nề mệt mỏi rốt cuộc cũng đã chiến thắng sự buồn khổ trong
nàng, trong đêm sâu lăn qua lộn lại đột nhiên nghe thấy một mùi thơm
lạnh nhạt, khiến ý thức nàng dần mơ hồ, cuối cùng ngủ ngon lành, còn
được đi vào mộng đẹp.
Trong mộng, một nam nhân y phục hoa lệ quí
khí nhảy cửa sổ mà vào, để nguyên quần áo nằm bên người nàng, đắp chăn
mỏng cho nàng ôm nàng vào trong lòng cùng ngủ, chỉ nghe hắn yêu thương
nói: "Nha đầu ngốc, vậy là không nỡ bỏ ta à."
Âm thanh hư ảo lại
thoang thoảng, tựa như ở cuối chân trời, vừa tựa như ở bên tai, dưới ánh trăng lờ mờ rơi lên người Mộc Phỉ, bất mãn lầm bầm: "Muốn đi đâu thì
đi, tỷ không lạ gì."
Khóe miệng Viêm Dục giật giật, đặc biệt là
người trong ngực còn không đàng hoàng đưa tay quơ loạn nện vào ngực hắn, làm hắn đau khẽ nhíu mi, hít một hơi lãnh khí, vất vả lắm mới không bật thành tiếng.
Lắc đầu cười khổ, tiểu nha đầu này mệt rồi, vốn là
trải qua trị liệu của nàng thì đã có thể đả thông kinh mạch, nếu có thể
tĩnh tâm là có thể khôi phục lại được công lực qua từng ngày, nhưng vì
bị kích động và tức giận, khiến chân khí trong người hắn bị đảo ngược,
không được chỉ dẫn nên như ngựa hoang mất cương chạy loạn bốn phía, chỉ
một tia ý thức cuối cùng tràn vào trong nội tạng.
Hắn cứ như vậy
bị nội thương, nếu không phải Ngao Dực kịp thời chặn tâm mạch của hắn,
giúp thân thể của hắn không bị chân khí phá hủy, không thì lúc này đã
nằm trên giường, không đến nửa tháng thì đừng hòng nhúc nhích rồi.
Cũng không biết là họa hay phúc.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ gương mặt đang điềm tĩnh ngủ say, hắn ở trong nhà bồi hồi thật lâu, tiểu nha đầu vẫn không ngủ, hắn lại muốn nhanh chóng đến
xem nàng, nên bảo Ngao Dực đốt an thần hương ở bên ngoài, hơi áy náy nhỏ giọng nói: "Phỉ nhi, không phải là do ta cố ý trốn không muốn gặp nàng, mà là do tình trạng bây giờ của ta sẽ khiến nàng không an lòng, ta sợ
ngươi trách bản thân mình. Hơn nữa nếu Ngao Dực tìm tới, có một số việc
sẽ bất ngờ, ta không ở bên nàng, đối với nàng luôn là điều tốt."
Lời nói chuyện của hắn như đang quấy rầy mộng đẹp của Mộc Phỉ, cơ thể nàng
lo lắng giãy dụa vịn lấy tay hắn, vì áo ngoài cũng không buộc chặt, chỉ
lật một hai cái đã bị hở ra, xương quai xanh tinh xảo rơi vào tầm mắt
Viêm Dục.
"Phựt" lòng Viêm Dục như có một đốm lửa vừa lóe lên,
hắn giật mình kéo giãn khoảng cách giữa mình và Mộc Phỉ, động tác của
hắn có hơi lớn, Mộc Phỉ trong ngực mờ mịt mở mắt, hoang mang khó hiểu
nhìn hắn.
Cả người Viêm Dục cứng đờ, hắn lúng túng khẽ động khóe môi, không biết giải thích thế nào với Mộc Phỉ.
Mộc Phỉ lại lại ôm lấy cổ Viêm Dục kéo xuống, đôi mắt mờ mịt chậm rãi khép lại, đôi môi lại khép lại, không còn động tĩnh gì.
Máu trong người Viêm Dục như bị điện giật, tê dại lan tràn, cách gần đó,
hắn nhận ra Mộc Phỉ đã lại ngủ say, không dám động đậy nữa, sợ quấy rầy
mộng đẹp của nàng.
"Vài sao lại bỏ rơi ta một lần nữa?"
Giọng nói cô gái mềm nhũn, nhẹ nhàng, mang theo vô tận đau thương, hương thơm ngào ngạt của xử nữ đảo quanh chóp mũi hắn, đôi môi mỏng hồng hào hơi
mở quét qua môi Viêm Dục, lông mi cong dài quét qua gò má của hắn, như
có một chất lỏng ấm áp rơi ra từ bên trong.
Cửa sổ rộng mở rót
vào phòng một tầng ánh sáng bạc, Viêm Dục thấy lõ hàng lông mày khổ sở
của nàng, một hạt châu lăn xuống khỏi khóe mắt, hắn đưa ngón trỏ gạt lấy nước mắt của nàng, đưa lên miệng nếm.
Thật là mặn.
Đau
lòng và hối hận khiến Viêm Dục ôm chặt người trong ngực, hắn không đủ
thỏa mãn dính lấy đôi môi đỏ mọng, mạnh mẽ dùng đầu lưỡi cạy mở hàm
răng, thưởng thức hương vị ngọt ngào nở rộ chỉ dành cho hắn. . . . . .