"Mộc Phỉ, Mộc đại ca, các ngươi có ở đây không?" Một tiếng gọi ầm ĩ từ xa vọng lại, tiếp đó
là một tiếng “phịch” giống như có ai đó bị té ngã trên mặt đất, và tiếng mắng chửi chưa kịp nghĩ vọng ra: "Ui da, tên nào không có mắt ném loạn
đồ vậy?"
Ngao Dực hơi lúng túng thoáng lùi lại đứng sau cây, mắt
dán chặt vào động tĩnh trong sân, nhìn thoáng qua hòn đá nhỏ trong tay,
lại nhìn người đang đứng từ dưới đất dậy đi tới, nghĩ xem có nên quăng
thêm một cục nữa không.
Chủ tử à, ngài một thân hoa phục quần áo
thì lại xộc xệch, như bị cô gái khác nhìn thấy, cái mạng nhỏ của ta chắc không bảo vệ nổi mất, ngài mau chóng sửa sang lại hình tượng của mình
đi.
Vừa tìm được cảm giác thì Mộc Phỉ và Viêm Dục lập tức cả
kinh, Mộc Phỉ như con thỏ nhỏ nhảy khỏi lồng ngực hắn, mắt liếc về phía
Tưởng Nhứ Nhi đang chật vật bò dậy, cắn môi dưới không nói một lời, tay
nhanh như chớp chỉnh lại quần áo trong ngoài của Viêm Dục cho đàng
hoàng, nhịp chân bình thường bước ra cửa nghênh đón.
Viêm Dục nhìn lòng bàn tay của mình, âm thầm ảo não, chỉ kém chút nữa, chỉ kém một chút nữa thôi, ai da, đáng tiếc thật.
Lồng ngực tiếc hận đột nhiên truyền tới một cảm giác quặn đau, hơi thở cả
người tán loạn lan đến cổ, một cảm giác ngai ngái cắm ở cổ họng, hắn chỉ kịp phát ra một tín hiệu với Ngao Dực ở đằng xa, rồi tầm nhìn trước mắt tối sầm đổ sụp người xuống. nôdíuqêlnàđnễid
. . . . . .
Tưởng Nhứ Nhi chật vật đứng dậy, xoa đầu gối đau nhức, nhìn cục đá ở bên
chân, nhíu mày, vừa rồi đầu gối nàng bị một cái gì đó đánh tới nên ngã
xuống đất, nhưng chung quanh làm gì có người nào.
Nếu nói là tự
nàng ta ngã, cục đá nhỏ như vậy, cho dù nàng ta có gấp tới đâu, nhưng
cũng không tới nổi vấp phải cục đá chưa lớn bằng đầu ngón tay út mà té
chứ, chuyện đùa.
Trong lúc đang suy tư, Mộc Phỉ đã bước tới bên
cạnh, Tưởng Nhứ Nhi nghĩ đến mục đích mình tới đây, vội vã tươi cười:
"Mộc Phỉ à, ta nghe đại nương ở nhà nói với mẫu thân, ngươi mở một quán
ăn ở đầu phố, nếu hữu dụng thì hãy tới chỗ của ta, cứ tới đây xem một
chút."
Mộc Phỉ cười thầm trong lòng, sức mạnh của lời đồn thật
lớn, nàng đâu có nói với người khác là mình tự mở cửa, rõ ràng là nói
mình làm chuyện vặt cho Liễu Thiên Sở mà, thế nào đến tai Tưởng Nhứ Nhi
thì biến thành mình là lão bản rồi.
Nhưng mà nghĩ tới Tưởng đại
nương, nàng cũng bình thường trở lại, chắc là cố ý xúi giục Tưởng Nhứ
Nhi đi moi vài lời rồi, dù sao Tưởng Nhứ Nhi ba ngày hai bữa đều chạy
tới nhà nàng.
Mặc dù không muốn nói nhiều với Tưởng Nhứ Nhi,
nhưng lần trước bên khe suối nhỏ nàng nhận ra nàng ta ngoài theo đuổi
cha nàng rõ ràng còn có dụng ý khác, nhưng cũng chẳng khiến nàng bận tâm bao nhiêu, liền cười nhạt mở miệng.
"Nhứ Nhi tỷ tỷ là nghe ai
nói vậy, Thiên Sở thúc thúc mở một cửa hàng bán thức ăn, thấy cuộc sống
nhà muội nghèo khổ, phụ thân lại có bệnh trong người, nên giúp đỡ muội
một cái ân, để ta làm chuyện vặt trong cửa hàng, cuộc sống thứ quan
trọng nhất là tiền bạc, cũng chính là thứ có thể nuôi sống chúng ta."
Tưởng Nhứ Nhi nghe xong cả kinh trong lòng, trước đây mặc dù đã cảm thấy Mộc
Phỉ khác với những đứa trẻ khác, mặc dù chỉ chừng mười tuổi, nhưng thông tuệ sắc bén, kiến thức uyên thâm, nàng lơ đễnh muốn tìm cách nói
chuyện, muốn thấy phụ thân nàng ấy đảm đương chức vụ gì.
Nhưng
nói đi nói lại một hồi rốt cuộc mình là người mang ơn, trong nhà cuộc
sống quá mức bần khốn nên mới cần người tiếp tế, trả lời đến giọt nước
không lọt, chẳng thể nào tìm được mấu chốt bên trong mà đột phá. Lúc tr
còn nghĩ những thứ nàng làm là do phụ thân nàng chỉ, phụ thân nàng bị
điên chắc cũng chỉ là lời đồn, nhưng nghe lời nói của Mộc Phỉ, lòng nàng ta không khỏi căng thẳng, tay càng nắm chặt hơn, hạ quyết tâm.
Tưởng Nhứ Nhi chủ động kéo tay Mộc Phỉ, vỗ nhè nhẹ, mùi son phấn nồng nặc rót vào mũi Mộc Phỉ, chân mày nàng khẽ nhíu, Tưởng Nhứ Nhi giở giọng kiều
mị nói: "Có một người như vậy, cũng là phúc khí của nhà ngươi, Mộc đại
ca đâu? Lúc trước có nghe nói hắn bị bệnh, hiện giờ thế nào rồi, có chữa được rồi chứ? Ta đây vốn có đầu óc, miệng cũng kín đáo, đây, đây là một chút để dành của di di, ngươi cầm tạm mà dùng đi."
Mộc Phỉ cầm
hà bao Tưởng Nhứ Nhi vừa nhét vào tay, thông qua miếng vải mỏng có thể
nhận thấy bên trong là một chuỗi tiền đồng cùng mấy khối bạc vụn, nàng
vội từ chối nhét lại hà bao vào trong tay Tưởng Nhứ Nhi: "Sao có thể
được Nhứ Nhi tỷ tỷ, muội không thể nhận tiền của tỷ được.”
Trong
lòng có một cảm xúc khác thường, chút cảm động, nhưng vừa nghĩ tới
chuyện này đối phương làm là vì người kia, liền thu lại tia cảm động vừa nhen nhóm, rất uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Tưởng Nhứ Nhi.
Dĩ
nhiên không quên xưng hô đối lập với Tưởng Nhứ Nhi “di di”, “tỷ tỷ”, cứ
hai người đã lâu không gặp mặt, nói rất lâu không biết mệt là gì.
"Được rồi, xương cốt ngươi còn chưa đủ lớn, làm sao có thể làm những việc
nặng nhọc kia, di di có thể giúp ngươi thì giúp ngươi thôi, đừng thấy di di thường ngày nói nhiều như vậy, nhưng việc trong tay không thiếu gì,
số tiền này nguồn gốc sạch sẽ, hoàn toàn là do di di tự kiếm được, ngươi cứ yên tâm mà cầm."
Lời nói của Tưởng Nhứ Nhi vô cùng chân
thành, môi mắt mị hoặc mở lớn tràn ngập sự quan tâm với Mộc Phỉ, khiến
Mộc Phỉ bị nhìn đến sững sờ không biết nên làm thế nào mới phải.
Không phải chứ, câu trước còn tưởng rằng là vì người trong nhà nàng kia, lúc
này thì chuyển sang trên người nàng, nàng ta là đang lo lắng cho mình
thân thể ốm yếu lao động vất vả ở ngoài sao? Mộc Phỉ thầm nghĩ lời của
Tưởng Nhứ Nhi, trực giác nói cho nàng biết, mục đích tới đây lần này của Tưởng Nhứ Nhi, đây là muốn cùng nhà họ chia sẻ ngân lượng sao.
Lại nói Tưởng Nhứ Nhi, người này nhìn có sức cám dỗ không câu nệ tiểu tiết, danh tiếng trong thôn xóm không thể nói tốt cũng không thể nói rõ là hư bao nhiều, chỉ vì dung mao của nàng xinh đẹp cộng với cách ăn mặc khá
thời thượng, bị Tưởng Chi Nhi hâm mộ chèn ép là phải, nhưng nàng cũng
không để trong lòng, sống cuộc sống tự nhiên tự tại.
Dạo gần đây
lúc nào bọn họ tới, cũng đều mang thức ăn tới cho, thỉnh thoảng còn mang y phục sạch sẽ cho Mộc Phỉ. Vì Xảo Nương cãi nhau với Liễu Nương, một
đoạn thời gian không còn xuất hiện trước nhà Mộc Phỉ, cho dù có lo lắng
cho tình trạng của Viêm Dục cũng không dám bén mảng lại gần, chỉ sợ làm
phiền hai người phụ tử họ.
Lần này là vì nghe nói Mộc Phỉ chuẩn
bị đi làm công để trang trải cuộc sống nên mới đánh liều mang đồ để dành tới, nghĩ xem có phải là do bệnh tình của Viêm Dục quá nặng nên không
còn đủ ngân lượng không.
Mộc Phỉ vô cùng cảm động, tóm lại là đã sống qua một đời người ở hiện đại, khả năng phân biệt ai giả dối ai thật
lòng cũng rất tốt, nhìn bộ dáng Tưởng Nhứ Nhi liền nắm được ý định của
nàng ta, hà bao trong tay không lớn, bạc bên trong cũng không nhiều,
nhưng Mộc Phỉ đã cảm thấy nặng trĩu, giống như có một tảng đá ở trái
tim.
Người này, là thật tâm, mặc kệ là vì ai đi chăng nữa, mỗi
nhà trong thôn này đều chẳng giàu gì mấy, chỉ có tiết kiệm tận dụng mới
có được chút ngân lượng dư thừa, có người lập tức móc đồ để dành ra cho, phần tâm này, nàng không thể cự tuyệt rồi.