Giấy bằng da dê rất giày, cảm giác rất tốt, sờ lên còn có lông tơ. Nét chữ
phóng khoáng được viết bằng bút lông theo thể chữ lệ (*), chữ phía trên
thể gì Mộc Phỉ cũng chẳng cần đoán, đều là chữ phồn thể.
(*) Thể chữ lệ; lối chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán
Mộc Phỉ tỉ mỉ nhìn qua một lần, hiểu ý đại khái, Liễu Thiên Sở cũng không
phải người chịu thiệt, lấy biên lai cho vay cho nàng xem, đại khái là
nếu nàng trả gấp ba số ngân lượng của cửa hàng thì sẽ đưa khế đất cửa
hàng cho nàng, sau này toàn bộ cửa hàng đều là của nàng. Nhìn ba lượt từ đầu tới cuối, Mộc Phỉ xác định Liễu Thiên Kỳ không lừa nàng, cười nhẹ
nhàng nhận lấy bút từ gã sai vặt, định ký tên lên.
Là bút lông kiểu dáng phóng khoáng cao cấp, ngòi bút dừng lại ở chỗ cách tấm da dê 1cm, nàng lại ngây người tại chỗ.
Trời ơi, có ai nói cho nàng biết sử dụng bút lông thế nào không? Hơn nữa, tên của nàng, ký chữ giản thể có được không?
"Mộc tiểu thư?" Gã sai vặt định chờ Mộc Phỉ ký xong liền phụng mệnh trở về,
nào biết nàng lại dừng động tác, cúi đầu nhìn tờ giấy, kinh ngạc nhìn:
"Tiểu thư cảm thấy có chỗ nào không hợp lý sao? Bảo chủ nói rồi, nếu
tiểu thư cảm thấy cần thêm hay bớt chỗ nào cứ trực tiếp viết vào đó, gia sẽ sai người làm."
Mộc Phỉ nháy mắt, áy náy nhìn gã sai vặt
cười: "Ta muốn ngày mai tính tiếp, ngày mai bảo chủ nhà ngươi có việc
sao, nhất định phải ký tên bây giờ à?"
Gã sai vặt gật đầu liên tục, làm động tác mời với Mộc Phỉ, rồi lại đứng ngay ngắn.
Mộc Phỉ buồn bã một phen, thầm nghĩ hay cứ ký theo cách của mình đi, dù sao cũng là nàng tự viết, lại có người của Liễu Thiên Sở ở bên cạnh nhìn,
dù chữ viết có kỳ quái thế nào, nàng mới mười tuổi, lại sinh sống trên
núi, không biết chữ cũng là chuyện thường. Huống chi nàng cũng không có ý muốn che giấu, tới nay chỉ nói ra những hiểu biết về những gì mình đã
nghiên cứu, đúng lúc có đất dụng võ thôi.
Cố nhớ lại cách viết
bằng bút lông, rất nghiêm túc viết xuống hai chữ "Mộc Phỉ", đang viết
thì bỗng nhiên như có người cầm tay chỉ dẫn, viết thế nào, viết từng nét thật rõ ràng, sau khi viết xong, hai chữ nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra ở
chính giữa trang giấy.
Trong mắt Viêm Dục bỗng sáng lên, đôi tay
đang muốn ký tên giúp Mộc Phỉ lặng lẽ thu hồi, sửa sang lại vạt áo. Chữ
Mộc Phỉ xinh đẹp như vậy, thật sự làm hắn kinh ngạc.
Lòng Mộc Phỉ khẽ động, lông mi rủ xuống khẽ run lên, trong nháy mắt vừa rồi, nàng
nhớ lại ký ức của thân thể này hồi nhỏ được Tưởng thị dạy viết chữ thế
nào, Tưởng thị là một nữ tử tài hoa, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, đã
mất khi còn trẻ.
"Vậy nô tài xin cáo lui trước, ngày mai nô tài
sẽ chuẩn bị xe ngựa chờ ở ngoài, đưa tiểu thư đi xem cửa hàng." Gã sai
vặt mặt mày hớn hở, sau khi thổi khô vết mực trên tấm da dê, cẩn thận
từng li từng tí cuốn lại cho vào ngực, khom người lui ra ngoài.
Viêm Dục rất muốn hỏi Mộc Phỉ, là Tưởng thị dạu nàng viết chữ hau là Tưởng
Vũ dạy nàng, hắn không hề quên Tưởng Vũ là kỳ tài trăm năm khó gặp của
thôn Tương Sơn, ngâm thơ đối chữ là giỏi nhất, nếu thật sự là Tưởng Vũ
dạy Mộc Phỉ tự viết tên mình, vậy có phải thời gian sớm chiều ở chung
của họ rất nhiều không?
Chỉ nghĩ như vậy mà trong lòng liền buồn
bực. Lơ đãng vuốt cổ áo để giảm bớt cảm xúc phiền muộn đi. Đúng lúc này
lại nhìn thấy một thân hình cao lớn trẻ tuổi từ xa đi tới, hắn lại càng
bực mình hơn.
"Vũ ca ca, sao ca lại tới đây?" Mộc Phỉ thấy thân
hình cao gầy kia lại gần, cả người như chìm trong ánh nắng, lười biếng
hoạt động gân cốt.
Tưởng Vũ đến gần Mộc Phỉ,
Dieenndkdan/leeequhydonnn ân cần nhìn nàng một lúc, rồi mới chỉnh lại vẻ mặt trang trọng, giọng trách mắng: "Muội lớn mật quá, người lớn ầm ĩ
thì mặc họ ầm ĩ đi, muội dính vào làm cái gì? Tú nhi tỷ tỷ và ta đều sợ
hết hồn, đúng là không để người ta bớt lo mà."
Mộc Phỉ liền giật
mình, một lúc sau mới hiểu Tưởng Vũ đang nói chuyện gì, rất muốn đỡ trán than thở, sao nam nhân cổ đại đều thích tính sổ sau thế nhỉ, chuyện xảy ra hôm qua mà đến bây giờ mới phát tác.
Tưởng Vũ giống như biết
Mộc Phỉ đang nghĩ gì, nhẹ nhàng giải thích: "Hôm qua ta đi báo danh thi
Hương, thử tham gia thi Hương một lần."
Nói qua loa, nhưng lại
phù hợp với khí chất nhã nhặn của hắn, Mộc Phỉ không hiểu rõ chế độ nơi
này, nhưng cũng biết nếu đậu thi Hương, chính là Tú Tài.
Tú tài
13 tuổi, Mộc Phỉ cảm thấy trước mắt như có ánh lửa bập bùng, người cổ
đại ăn cái gì lớn lên vậy, cấu tạo đại não khác hẳn so với người thường.
"Vũ ca ca thật là lợi hại. . . . . ." Ánh mắt Mộc Phỉ lấp lánh ánh sao, toàn thân đều sùng bái hắn.
"Chỉ là báo danh thôi."
Viêm Dục cắt đứt lời nói của Mộc Phỉ, cũng không biết tại sao mình lại tức
giận, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kì hâm mộ và sùng bái của tiểu nữ
hài Mộc Phỉ với Tưởng Vũ, hắn liền cảm thấy không thoải mái, trong lòng
như bị con mèo nhỏ cào một phát, tiểu hài tử và hắn đánh nhau, không
chút suy nghĩ liền nói ra lời chua cay.
Phỉ Nhi hư, Phỉ Nhi kêu loạn, ngươi là ai của Phỉ Nhi!
Nụ cười trên mặt Tưởng Vũ cứng đờ, Mộc Phỉ và Tưởng Vũ cùng quay lại nhìn Viêm Dục.
Mộc Phỉ híp mắt quan sát hắn, suy tư, quả nhiên châm cứu có hiệu quả, hình
như phụ thân cũng muốn báo danh tham gia cuộc thi rồi.
"Quả thật
chỉ là báo danh thôi, có thể thi đậu hay không vẫn là ẩn số chưa biết."
Tưởng Vũ không để ý cười cười, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía Mộc Phỉ,
vừa nghĩ đến mục đích bản thân tới đây, hắn lại nghiêm mặt khiển trách:
"Phỉ Nhi, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, biết
chưa?"
Nguy hiểm? Được rồi, Mộc Phỉ vâng vâng dạ dạ cúi đầu, nhìn mũi chân, không lên tiếng, đôi chân nhỏ đi giày cỏ, mũi chân chọc chọc
xuống đất, một bộ dạng lo sợ bất an.
Viêm Dục bất mãn nhíu mày,
thuận thế ôm Mộc Phỉ vào lòng, trừng mắt về phía Tưởng Vũ: "Tưởng Vũ,
ngươi đến nhà ta để khiển trách nữ nhi ta, đã xin phép ta chưa?"die,n;
da.nlze.qu;ydo/nn
Lời nói của Tưởng Vũ đến miệng nhưng bị
Viêm Dục chặn họng, không nói được nữa, nhất là hành động của Mộc Phỉ
cũng làm cho lòng hắn mềm đi, nhưng trước sau như một, Viêm Dục nhiều
lần không cho hắn mặt mũi, hắn liền lùi bước tỏ vẻ mình vô cùng yếu
đuối.
Lại nghĩ đến Tưởng Thạc, hắn luôn đứng thẳng lưng, đôi mắt
sáng long lanh đối diện với đôi mắt đen của Viêm Dục, giọng nói kiên
định mà ngày thường không hề có: "Nghĩ đến Phỉ Nhi nên ta mới gọi ngươi
là Mộc đại ca, nhưng nói về thân phận, ta nghĩ, ta mới là người có tư
cách ở bên cạnh Phỉ Nhi hơn ngươi chứ?"
Viêm Dục nhíu mày, cánh
tay ở bên hông Mộc Phỉ không tự chủ siết chặt lại, môi mỏng mím chặt,
đôi mắt sâu không đáy bình tĩnh híp lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tưởng
Vũ, chờ hắn nói tiếp.
Khóe môi Tưởng Vũ khẽ nhếch lên, khẽ cười
một tiếng: "Ngươi thật ra không phải cha ruột của Mộc Phỉ, mà ta, lúc
Tưởng di còn sống đã đồng ý gả Mộc Phỉ cho ta, cho nên, bây giờ nàng là
vị hôn thê của ta."
Duỗi tay ra, nắm lấy tay Mộc Phỉ đang buông thõng bên người, kéo nàng về phía mình....
------ Lời tác giả ------
Thật ra, gả cho Tưởng Vũ cũng không tệ, mặc dù mới chỉ là tiểu hài tử, nhưng người ta đã có tiền đồ vô hạn rồi.