Tại sao Mộc Phỉ lại
quên mất, bây giờ Viêm Dục là bệnh nhân, cần học lại từ đầu, trong đầu
của bệnh nhân mất trí nhớ chỉ còn lưu lại những hình ảnh đã từng trải
qua.
Nhưng, người lớn như vậy rồi, không biết cái gì gọi là ăn cơm, này, đây cũng quá căng rồi!
May mà nàng là bác sĩ, sau khi kinh ngạc thì lập tức đón nhận hiện thực,
bày ra nụ cười như thiên sứ, chắp tay đặt trên cạnh bàn, kiên nhẫn giải
thích với Viêm Dục: “Ăn cơm, phổ thông gọi là lấp đầy bụng, ăn là một
loại văn hóa, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy thức ăn làm trời), mỗi ngày
chúng ta phải ăn ba bữa cơm, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Đến giờ cơm,
lúc đó bao tử sẽ đói, ngươi sẽ nghĩ muốn ăn cái gì. Giống như vừa rồi,
bao tử của ngươi sẽ phát ra tiếng ọt ọt, đó nghĩa là đói bụng, cần ăn
cơm.”
Mộc Phỉ cảm giác mình thật tài hoa, nàng cực kì kiên nhẫn
giảng đạo lý, học bộ dáng hòa ái của giáo viên tiểu học, tận lực làm cho giọng nói của mình ôn hòa, sau đó bưng chén sứ bị mẻ lên, thổi thổi
nước mì, đưa đến khóe miệng, lại cười nói với Viêm Dục: “Ngươi xem, như
thế này là ăn cơm, nghe hiểu không?”
Viêm Dục gật đầu một cái, híp mắt nở nụ cười, giọng điệu cực kì ngọt: “Nghe hiểu, ăn cơm là dùng bữa.” (haha)
Mộc Phỉ chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ bay qua, nàng suy sụp nâng
trán, trời ơi, thì ra hắn nói “ăn cơm” không phải ý tứ ăn cơm mà mình
giải thích, nàng quên là, chính mình và Viêm Dục không phải người chung
một thời đại.
Xem ra sau này nàng nói chuyện phải tăng thêm chú ý dùng từ rồi, cho dù Viêm Dục mất trí nhớ cần học lại từ đầu, nhưng theo nàng quan sát, năng lực học tập của Viêm Dục rất mạnh, đây không chỉ có liên quan tới năng lực bản thân hắn, mà còn liên quan đến trí nhớ của
hắn, trong đầu chắc chắn sẽ có những hình ảnh quen thuộc ngẫu nhiên xuất hiện hoặc là giống như từng quen biết, khiến cho hắn càng dễ dàng khôi
phục.
Viêm Dục bưng chén nước canh ít ỏi trước mặt hắn, uống ừng
ực hai hớp sạch sẽ, lau miệng, học bộ dáng Mộc Phỉ cầm chén thả lại lên
bàn, ngồi thẳng người, cười khanh khách nhìn nàng: “Ăn cơm xong rồi.”
Mộc Phỉ cầm chén không đặt trên bếp lò, trong nồi còn chút nước canh, ra
ngoài trở về còn có thể ăn. Bột mì không đủ, lục lọi trong đầu biết được thôn dân thôn Tương Sơn đều có thói quen gieo trồng lộc hoắc, mài bột
làm bánh nướng áp chảo, mùi vị không tệ. Khi ra ngoài nhất định phải nhớ lấy một ít mang về, trước kia nàng cũng từng xuống nông thôn, nhưng
chưa từng mài rau dại thành bột mì, thật tò mò.
Đáy vực Tương Sơn giống như bị ngăn cách, có rất ít người ngoài tiến vào, các thôn dân có thói quen tự tay trồng cây ăn quả làm lương thực thường ngày, đương
nhiên cũng sẽ nuôi gia súc gia cầm, bán của cải lấy tiền mặt hoặc là
thay đổi thức ăn. Ngọn núi không hề thiếu động vật hoang dã, thanh niên
trai tráng ngẫu nhiên cũng sẽ kết bạn tiến vào săn bắn, bên ngoài hai
dặm có dòng suối, nước suối trong suốt, cung cấp nước uống cho thôn dân. Bên ngoài cũng có hồ nước, trong đó có cá, trong ngày thường thôn dân
thôn Tương Sơn rất ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng điều kiện sinh hoạt
thực không tệ, có thể được xưng tụng là thế ngoại đào viên rồi.
Lại mất hồn, phải nhanh chóng đến đầu thôn, nhìn sắc trời không tốt lắm, lỡ như trời đổ mưa mà đi đào hố chôn người, đó không phải là trình diễn
phim kinh dị sao, trong lòng chắc chắn không chịu nổi!
Chà xát
tay ướt lên y phục, Mộc Phỉ khoát khoát tay với Viêm Dục, mang theo hắn
ra ngoài cửa thôn. Dọc theo đường đi, Viêm Dục tò mò nhìn quanh bốn
phía, con đường nhỏ lầy lội không chịu nổi, hai bên đường nhỏ là cỏ mọc
xanh biếc, chỗ xa hơn có ruộng nương.
Bởi vì Mộc Phỉ ở bên ngoài
thôn, ra khỏi sân đi hơn mười thước quẹo một cái đã đến cửa thôn Tương
Sơn, chỉ thấy đến giờ bên đó vẫn vây quanh một vòng người, hoặc cầm lưỡi liềm, hoặc dựng cuốc, trong tiếng ồn ào bất ngờ truyền đến tiếng nghị
luận của một thím nào đấy: “Tiểu cô nương này chắc không phải rơi từ
trên dốc núi xuống chứ, ngươi nhìn trên người chảy máu này, thật đáng
thương.”
“Ta thấy không giống, không phải nói người ngoài xâm
nhập sao, xem miệng vết thương trên người này, hình như là vết đao, lòng dạ thật độc ác, có thể xuống tay với tiểu cô nương như vậy.” Đây là
giọng nói hết sức trung khí của một nam nhân.
“Đúng vậy, xem ra
chừng bảy tám tuổi, ngược lại trên người mặc y phục đẹp đẽ quý giá, hẳn
là gặp được mấy thứ thấy hơi tiền nổi máu tham rồi.”
Mộc Phỉ nhận ra giọng nói sau cùng, đó là Tưởng Nhị thẩm trong thôn, bởi vì nàng mềm lòng, thường ngày lúc đi ngang qua trước cửa nhà Tưởng thị, đều đưa
chút rau dại hoa quả gì đó cho mẹ con các nàng ăn đỡ đói. Mộc Phỉ nghe
nàng nhắc tới y phục trên người nữ hài tử, quay đầu nhìn Viêm Dục, vội
vàng chui vào trong đám người.
“Đây không phải Mộc Phỉ sao? Sao
lại đến chỗ này, mau trở về, có tiểu cô nương chết ở chỗ này, con đừng
xem, mẹ con đâu, mẹ Mộc Phỉ, mẹ Mộc Phỉ ơi? Thật là, sao lại để cho một
mình con chạy đến nơi này.” Tưởng Nhị thẩm tinh mắt, đồng thời bắt được
thân thể nhỏ bé của Mộc Phỉ, ôm vào trong ngực mình, thuận tiện dùng bàn tay to thô ráp che tầm mắt của nàng ngăn không cho nàng nhìn vào bên
trong.
“Nhị thẩm, mẹ con không có tới, nàng, nàng qua đời rồi.”
Mộc Phỉ gian nan chui ra khỏi lòng ngực Tưởng Nhị thẩm, nàng dùng giọng
điệu nên có của cái tuổi này để nói chuyện, giọng nói của nàng vốn mềm
mại, lại cố ý hạ thấp xuống, nghe giống sợ hãi lại mang theo chút nức
nở.
“Cái gì? Mẹ con qua đời?” Tưởng nhị thẩm không khống chế
được, cất cao giọng, lúc đó, mọi người tụ tập tại cửa thôn chấm dứt nghị luận, đưa ánh mắt lên trên người Mộc Phỉ ở trong lòng Tưởng Nhị thẩm.
Người trong thôn đều biết mẹ con Tưởng thị ở ngoài đầu thôn, cho dù trước kia có suy đoán có bài xích, mười năm trôi qua, cũng đã đối xử với các nàng như người của thôn Tương Sơn, lúc này nghe Mộc Phỉ nói Tưởng thị qua
đời, trong lòng mỗi người đều giống như có tảng đá đè ép, cực kỳ nặng
nề.
Mộc Phỉ cúi đầu, nhìn mủi chân mình, nhỏ giọng nói: “Dạ, bệnh ho quá nặng, nên, nên…” Nàng không nói thêm gì nữa, thút tha thút thít, hai hạt châu lóng lánh trực tiếp rơi xuống đất, nháy mắt bị bụi đất
nuốt hết.
“Ài, đứa nhỏ, khổ cho con.” Tưởng Nhị thẩm càng thêm
chua xót trong lòng, lại ôm Mộc Phỉ vào trong lòng, bỗng nghĩ tới cái
gì, mở miệng hỏi: “Vậy hậu táng mẹ con như thế nào, tuổi con còn nhỏ,
sao có thể tính toán được chứ?”
Nói xong tự mình cũng không nhịn
được lắc đầu, Mộc Phỉ tính toán đâu ra đấy cũng còn chưa tới mười một
tuổi, tuổi còn nhỏ, trước còn có thể dựa vào một con ma bệnh là mẹ, hiện tại, ài…
“Nhị thẩm không cần lo lắng, Mộc Phỉ đã trưởng thành,
có thể tự mình chăm sóc. Còn nữa, cha con cũng từ kinh thành đến gặp
con, sẽ ở với con một thời gian ngắn.” Mộc Phỉ cười cười an ủi, chỉ chỉ
về phía Viêm Dục: “Hậu táng của mẹ sẽ do con và cha cùng nhau xử lý, lúc này đến đây cũng là muốn chào hỏi với Trưởng thôn, tiểu cô nương này
cùng đến đây với cha con, mất mạng ở đây, về tình về lý cha con cũng
không thể bỏ mặc không quan tâm.”
Cha nàng?
Lúc này mọi
người mới nhìn đến người còn đang đứng ở đầu thôn không có tiến lên, hoa phục màu tím lóng lánh nổi bật dưới ánh chiều tà. Ánh mắt không tin
tưởng nhìn người nọ với Mộc Phỉ, mặc cho ai cũng không tin tiểu cô nương khô gầy nhỏ bé mặc y phục rách rưới chấp vá khắp người này là nữ nhi
của quý nhân kia.
Dưới ánh mắt nghi ngờ hoặc không tin tưởng hoặc suy nghĩ sâu xa, Viêm Dục từ từ đi tới bên cạnh Mộc Phỉ, nhìn nàng nở
nụ cười: “Nữ nhi.”