Các cô nương trong nữ học viện không phải tiểu thư quý tộc nhà
giàu thì cũng là con nhà quan. Hôm nay mọi người bảy miệng tám lời
truyền ra, cả tòa nữ học đều biết chuyện.
Chỉ trong một đêm, tin tức đã sôi sục truyền khắp thành Yến Kinh.
Kể rằng tiểu thư nhà Uy Vũ đại tướng quân hẹn hò với Thái tử, trong
lúc thân mật bị rắn độc cắn trúng, không cẩn thận để lộ hành tung, vừa
vặn bị một đám cô nương gặp phải. Trong số đó còn có Cố Yên tiểu thư Tả
tướng gia, cũng chính là thái tử phi tương lai.
Tiểu thư nhà Uy Vũ đại tướng quân mất hết mặt mũi nhưng Thái tử còn
tệ hơn, trong lúc hoàng hậu bệnh nặng lại đến nữ học viện hẹn hò vụng
trộm, quả là một kẻ bất hiếu, vong cốt nhân luân, cũng làm bại hoại danh dự của học viện.
Về phần Cố Yên tiểu thư, nghe nói là đã tan nát cõi lòng, bỏ học về
nhà khóc lóc không ngừng. Vì vậy, Cố tả tướng – người thương ái nữ như
mệnh, vội vàng chạy vào cung, quỳ trước ngự thư phòng cầu xin hoàng
thương chủ trì công đạo cho ái nữ.
Bên này Hoàng thượng đang sầm mặt, chưa nói nửa lời thì bên kia lại
truyền đến tin tức, Cố Yên tiểu thư cơ hồ muốn dùng cái chết công khai
chí nguyện, thề không gả cho kẻ hai lòng.
Nguyên thoại chính là: “Không cầu vinh hoa, không mong phú quý, duy nguyện một tấm chân tình mà thôi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, lời này đã truyền khắp thành Yến Kinh,
mọi người đều kiễng chân chờ đợi, xem thử đương kim thiên tử Vĩnh Hòa Đế sẽ xử trí vụ án phong lưu này như thế nào.
Cố tả tướng quỳ ngoài ngự thư phòng hồi lâu, quỳ mãi cho đến khi bông tuyết rơi trắng đầu, hoàng thượng mới gọi ông vào, nhưng sắc mặt cũng
không tốt lắm.
Cố tả tướng đi vào, nước mắt nước mũi tèm lem, kể lể bản thân vợ cả
mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái, ngày thường được ông yêu chiều hết
mực, bề ngoài trông có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng kỳ thực tính
tình lại rất quật cường. Hiện thời tận mắt chứng kiến Thái tử cũng tiểu
thư nhà Uy Vũ đại tướng quân lén lút hẹn hò thân mật như vậy, sợ rằng
trong mắt không chịu được hạt cát này.
Nói xong, Cố tả tướng bất đắc dĩ thở dài. “Hoàng thượng, đây chỉ là
chuyện nhi nữ thường tình, nhưng A Yên tùy hứng, phúc phận lại mỏng,
không có duyên với ngôi vị thái tử phi. Mong hoàng thượng bao dung.”
Vĩnh Hòa Đế sầm mặt, nhìn Cố tả tướng chằm chằm, nhướn mày nói. “Cố
tả tướng, nhưng trẫm chỉ muốn nhạc phụ của Thái tử là ngươi!”
Cố tả tướng biết rõ đây chính là thời cơ tốt nhất để mình biểu đạt
lòng trung thành. Nếu bình thường nói ra, e rằng càng bị nghi ngờ kiêng
kị. Vì vậy lập tức nâng tay áo lên gạt lệ.
“Nếu là trước kia, phàm là ý muốn của hoàng thượng, thần bằng mọi
cách cũng sẽ bức ái nữ nghe theo an bài. Nhưng bây giờ, thần đã lớn tuổi thế này rồi, cũng không còn hùng tâm tráng chí như trước, chỉ ngóng
trông con cái trong nhà có thể mọi chuyện như ý, một đời an khang mà
thôi. Bây giờ tính nó đã quật cường như vậy, thần cả gan cầu xin hoàng
thượng, cứ theo nguyện vọng của nàng đi thôi. Gia sự của tiểu hài tử,
người làm cha như thần, đã không muốn nhúng tay.”
Vĩnh Hòa Đế lặng yên hồi lâu, thưởng thức lời nói của Cố tả tướng,
bỗng nhiên cười ha ha, gật đầu nói. “Tả tướng đại nhân, ngươi nói rất
đúng. Đây đều là gia sự của con trẻ, người làm cha chúng ta không tiện
nhúng tay vào, đành phải tùy bọn họ thôi vậy. Nhưng Tả tướng đại nhân
yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm cho A Yên một hôn nhân tốt, cũng nhất
định sẽ xử phạt Thái tử thật nặng, bắt hắn đến bồi tội với Tả tướng đại
nhân!”
Cố tả tướng ngậm lệ, nghe Vĩnh Hòa Đế nói vậy, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cuối cũng cũng đã rơi xuống.
********************
Cố Tề Tu về đến nhà chỉ căn dặn một câu: “Nói cho tiểu thư biết, tất cả đều tốt.” Nói xong liền ngã ngay xuống giường.
Ông biết rõ việc làm hôm nay thật sự giống như đạp trên miếng băng
mỏng, chỉ cần bước nhầm dù chỉ một chút, liền tan xương nát thịt. Nhưng
ông phò tá đế vương nhiều năm, đối với tâm tính của hắn cũng đa phần
hiểu rõ, vì vậy mới dám đánh cuộc một lần.
Phen này, nếu thắng cuộc, cả nhà già trẻ lớn bé sẽ tìm được đường lui bình an vô sự, còn nếu thua, cơ nghiệp bao nhiêu năm nay coi như sụp
đổ.
Kỳ thật, một chính khách thành thục cũng chẳng khác gì một kẻ cờ bạc điên cuồng.
Trước kia ông từng đánh cuộc một cách điên cuồng mà hào phóng, chưa
bao giờ phải cố kị điều gì. Nhưng hiện giờ tuổi tác đã lớn, điều bận tâm càng nhiều lại bắt đầu kiếp đảm.
Con người càng già càng nhát gan, càng sợ thua.
Hôm nay ông dùng tính mạng của dòng dõi để đánh cuộc, quỳ dưới trời
tuyết lạnh cả một buổi, phần lưng quan bào đã bị mồ hôi lạnh dính ướt
nhẹp.
Thắng cuộc trở về, ông nằm vật ra giường, lập tức ngủ say như chết.
A Yên ở nhà vẫn liên tục chờ tin, biết được phụ thân đã về, lập tức
chạy đến, lại nghe nói phụ thân đã ngủ say không dậy nổi thì vô cùng khó hiểu.
Gã hầu cận đến bên nàng thưa: “Trước khi ngủ lão gia có nói, dặn tiểu nhân qua nói với tiểu thư, tất cả đều tốt.”
A Yên lúc này mới yên lòng. Nhưng phụ thân vừa về đến nhà đã ngủ, nàng vẫn có chút bận tâm, liền hỏi. “Phu nhân đâu?”
Mấy gã hầu đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu nói: “Dạ không thấy, có lẽ đang ở Đông sương phòng dạy thiếu gia viết chữ.”
A Yên gật đầu, liền ra lệnh. “Đi mời phu nhân đến đây, nói lão gia sức khỏe không tốt.”
Lời này vừa truyền qua, Lý thị liền bị dọa nhảy dựng, vội vã chạy
đến. Trông thấy A Yên dịu dàng đứng ở trước cửa, cũng không đi vào mà
hỏi vội. “Lão gia làm sao vậy?”
Bởi vì lúc trước đã khóc không ít, đôi mắt vẫn còn sưng hồng, A Yên
nhàn nhạt nhìn Lý thị, đáp. “Hôm nay phụ thân có vẻ hơi mệt, làm phiền
phu nhân chú ý chăm sóc cho người.”
Lý thị vội vàng gật đầu. “Được, được, vậy ta vào trong xem sao.”
Ai ngờ A Yên lại nói. “Vào xem một chút, hầu người uống một chén canh gừng trước rồi ra ngay thôi, để người yên tĩnh một chút. Qua nửa canh
giờ sau, phải nhớ vào trông chừng, xem người có cần dùng thêm trà, ăn
chút cơm hay không.”
Lý thị thấy A Yên nhẹ nhàng căn dặn như vậy, cũng bối rối không biết nàng có ý gì, chỉ đành gật đầu liên tục đáp ứng.
A Yên nhìn khung cửa sổ đóng chặt hồi lâu, cuối cùng thở dài. Phụ thân cả đời này, kỳ thật cũng không dễ dàng.
Cố Tả tướng cầu xin Vĩnh Hòa Đế, Vĩnh Hòa Đế từ bỏ ý niệm gả Cố Yên
cho Thái tử, tin tức này nhanh chóng lan truyền. Có người vui có người
buồn, có người sầu khổ thì cũng có lắm kẻ nghe xong lại cảm thấy hưng
phấn không thôi.
Trong đó có cả Yến Vương. Mấy ngày nay hắn thường xuyên ra vào cung
cấm, một là thỉnh an hoàng hậu bày tỏ tấm lòng hiếu thảo, hai là thỉnh
an mẫu phi của mình Hoàng quý phi, bắt đầu vận trù an bài, ba là, mỗi
khi không có việc gì liền đến tìm Vĩnh Hòa Đế uống trà nói chuyện, tranh thủ cảm giác tồn tại.
Bận rộn như vậy, mà cũng bởi vì lần trước bị A Yên nói lời lạnh nhạt
gây tổn thương, dạo này hắn thật sự chưa từng đến gặp A Yên. Tin đồn A
Yên sẽ gả cho Thái tử làm thái tử phi, hắn đương nhiên biết rõ, trong
lòng cũng âm thầm so sánh. Hắn còn nghĩ, nếu nàng muốn làm thái tử phi,
lại không biết tương lai vị trí thái tử này sẽ rơi vào tay ai đâu.
Ai ngờ không qua mấy ngày, cục diện thay đổi nhanh đến chóng mặt,
thái tử ca ca lại cùng tiểu thư nhà Uy Vũ đại tướng quân lén lút quan
hệ, còn vừa vặn bị A Yên bắt gặp.
Tính tình của A Yên hắn cũng biết, xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên nàng không còn lòng dạ nào muốn gả cho thái tử Khế Bân nữa.
Hôn sự của A Yên không thành, người vui mừng nhất dĩ nhiên là hắn, lập tức cầu kiến mẫu phi, giải thích rõ suy nghĩ trong lòng.
Nhắc tới Hoàng quý phi, kỳ thật bà cũng có ý này. Bây giờ thế lực của Cố tả tướng trong triều là khổng lồ nhất, nếu thật sự có thể lôi kéo
được, một khi hoàng hậu chết đi, bà có thể thổi gió bên gối, ngôi vị
hoàng đế không thể chạy thoát khỏi tay con bà được.
Đã có chủ ý, Hoàng quý phi liền trang điểm, đi cầu kiến Vĩnh Hòa Đế.
Trong lòng bà luôn cho rằng, hôn sự của Cố Yên và Thái tử bất thành
sẽ khiến Vĩnh Hòa Đế không vui, lúc này bà thiên kiều bá mị nói ra ý
kiến của mình, để con trai bà cưới Cố Yên, cũng coi như lung lạc được
lòng của đại thần, hoàng thượng chắc chắn sẽ không có gì bất mãn.
Ai ngờ bà vừa mới nói ra, Vĩnh Hòa Đế lập tức sầm mặt, lạnh lùng hỏi. “Thế nào, ái phi, chẳng lẽ Cố Yên kia cứ nhất định phải gả cho hoàng tử của trẫm mới được?”
Rất nhiều năm rồi không thấy Vĩnh Hòa Đế sầm mặt như vậy, lại còn là
đối với chính mình, Hoàng quý phi lập tức ngẩn người, đành phải lắc đầu
nói. “Chuyện này, cũng không phải là có ý này…”
Cố Yên sẽ trở thành con dâu hoàng gia, lời này chẳng lẽ không phải do chính miệng Vĩnh Hòa Đế hắn nói ra hay sao!
Hoàng quý phi bất đắc dĩ, nhất thời hiểu ra bà thậm chí không thể nắm bắt được tâm tư của người bên gối nhiều năm với mình.
Vĩnh Hòa Đế cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nói. “Hôn sự của Khế Hy, tạm thời không cần sốt ruột, ta tự có tính toán.”
Đã đến nước này, Hoàng quý phi đâu còn dám nói thêm gì nữa, đành phải gật đầu, cứ vậy đi ra.
Dọc theo đường đi, ngồi trên phượng liễn quay về cung thất, bà cứ
liên miên suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Vừa mới hạ liễn lại gặp ngay nhi
tử của mình thay đổi tùy tính trước kia, mặt mũi tràn đầy mong đợi xông
đến hỏi. “Thế nào rồi mẫu phi, phụ hoàng có đồng ý không?”
Hoàng quý phi nhíu mày, lắc đầu hỏi. “Chưa từng, phụ hoàng của ngươi nói, hôn sự của ngươi ông tự có tính toán.”
Yến Vương lập tức cảm thấy giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh. “Tự có tính toán? Tính toán thế nào?”
Phụ hoàng chẳng lẽ đã sớm có sắp xếp đối với chuyện hôn sự của mình rồi ư? Sao từ trước đến giờ hắn không hề hay biết.
Hoàng quý phi biết rõ con mình si tình Cố Yên, bây giờ thấy hắn như
vậy, vừa không đành lòng lại càng thêm tức giận. Nhớ lại vẻ mặt và cách
cư xử lạnh nhạt vừa rồi của Vĩnh Hòa Đế, trong lòng hết sức không thoải
mái, nhíu mày, giận dữ nói.
“Ngươi không cần phải cảm thấy oan ức, ngươi nhìn thái tử mà xem,
ngay cả hôn sự của hắn cũng không thể muốn gì làm nấy, huống chi ngươi
chỉ là một Yến Vương. Hôn nhân đại sự, đâu thể do ngươi tự mình làm chủ, đương nhiên phải nghe theo sự an bài của phụ thân ngươi. Nếu ngươi còn
cảm thấy oan ức, vậy thì đừng dựa dẫm vào ta nữa mà hãy trở về vương phủ của ngươi, vắt tay lên trán mà tự tìm cách đi.”
Kỳ vọng tràn đầy trong lòng bỗng chốc bay hơi mất tăm mất tích, Yến
Vương cảm thấy tâm lạnh như băng, lại nghe mẫu phi nói vậy, lập tức rõ
ràng.
Hắn nheo đôi mắt hẹp dài, chậm rãi gật đầu. “Mẫu phi, lời người nói, con đều hiểu được.”
Nếu muốn cưới nữ nhân mình yêu, nhất định phải nắm chặt quyền lực trong tay.
Làm một hoàng tử, hắn chỉ có ba loại vận mệnh.
Một là đoạt vị không thành, vì vậy bỏ mạng.
Hai là làm một vị hoàng tử nhàn tản không tranh quyền thế, buông bỏ tất cả.
Ba là, đăng lên đế vị, trở thành cửu ngũ chí tôn.
Đối với hắn mà nói, muốn có được Cố Yên, chỉ có thể là loại người thứ ba.