Sau khi cáo biệt Yến
Vương, A Yên liền đi thẳng đến sảnh đường, nơi có hàng trăm giảng đường
đang tổ chức đấu văn đối thơ. Các nữ sinh hợp thành tốp năm tốp ba đi
ra, có người tươi cười rạng rỡ, cũng có người thất vọng buồn bã.
Các cô nương trẻ tuổi dù
sao cũng thiếu kiến thức, ngoại trừ khuôn viên rộng lớn ở hậu viện, học
viện này cũng chỉ lớn cỡ bàn tay. Bình thường, các cô đã quen ganh đua
về nhan sắc váy áo trâm cài, hoặc ganh đua xem phụ thân của ai quyền cao chức trọng, đương nhiên cũng biết ganh đua so sánh văn chương thơ đối.
Vì vậy, tỷ thí mở ra, nếu để thua, cũng giống như tuột hạng, mất hết mặt mũi.
A Yên vừa đến liền bị Hà Phi Phi kéo qua nói chuyện.
“Hôm nay, Lý Minh Duyệt
làm thơ, thậm chí ngay cả viện trưởng cũng khen ngợi! Thật kỳ lạ, không
giống cô ta ngày thường chút nào.”
Hà Phi Phi thật sự nghĩ
không ra, bình thường cô ta bất hiển sơn bất lộ thủy (không hiển lộ tài
năng), suốt ngày chỉ biết theo đuôi nịnh bợ, là một người cực kỳ bình
thường, vì sao hôm nay lại xuất hiện một cách kinh thái tuyệt diễm như
vậy được?
A Yên thật sự không có
hứng thú với tỷ thí hôm nay, càng không có hứng thú với chuyện cô nương
nào giỏi thơ chữ đẹp. Tỷ thí chỉ vì tình yêu trai gái, không có ăn cũng
chẳng được uống. Vì vậy chỉ cười, nói: “Có lẽ ngày thường người ta ẩn
nhẫn, chính là muốn chờ đến hôm nay bỗng nhiên nổi tiếng.”
Nhưng Tôn Nhã Úy cũng nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự là bài thơ cô ta làm hôm nay rất hay, nhất là câu:
‘Nước sông Kỳ trôi chảy,
Buông chèo gỗ cối, cỡi thuyền dạo chơi,
Cho vơi nỗi lòng ưu sầu của ta.’
Thật không thể tin lại được viết ra từ cô ta!”
A Yên vốn không quan tâm, nhưng nghe nói thế lại sững sờ, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, kinh
ngạc hỏi: “Câu đó do cô ta viết sao?”
Hà Phi Phi thấy sự nghi
ngờ của mình cuối cùng cũng được bạn thân chú ý, vội hỏi: “Còn không
phải sao, cô cũng thấy quỷ dị đúng không?”
Trong lòng A Yên đã có
suy đoán, lập tức quay đầu đi về phía giảng đường. “Ta đi tìm viện
trưởng, phải xem lại toàn bộ bài thơ hôm nay cô ta đã làm.”
Hà Phi Phi không ngờ A Yên lại có phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đi theo.
Hai người cùng đi tìm
viện trưởng, nói rõ ý định. Viện trưởng cũng bày tỏ kinh ngạc. “Thật
không ngờ, Lý cô nương lại tài hoa như thế, mọi ngày đã xem thường rồi.”
Nói xong, liền đem bài
thơ kia đưa cho A Yên xem, còn hết lời khen ngợi: “Tuy bài thơ này cũng
có chỗ không thật, có mấy câu tựa như kim ngọc vậy, khiến người đọc hai
mắt sáng bừng. Thật đúng là ‘Thế có câu hay, diệu thủ ngẫu nhiên được!’”
A Yên sau khi mở ra, chỉ đọc qua đã hiểu.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt một lát. Khi mở mắt ra, đã vô cùng tỉnh táo.
Bèn mỉm cười với viện trưởng, tán dương Lý Minh Duyệt một phen rồi cáo từ.
Ra khỏi trường, đã thấy
Lam Đình tự mình đến đón. Hắn chờ ở đó, trông thấy A Yên có vẻ khác lạ,
vội vàng nghênh đón: “Tiểu thư, thấy khó chịu ở đâu ư?”
A Yên vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và khó chịu, dường như đang nhìn về một nơi xa xăm không hạn định.
Lam Đình giật mình, chợt cũng không biết nói gì, chỉ đứng bên cạnh lo lắng nhìn nàng.
A Yên lên kiệu xong, nửa dựa vào trên gối, nghĩ lại chuyện hôm nay.
Mấy câu thơ hôm nay, là
những câu đời trước nàng đã từng viết ra, còn cảm thấy rất tâm đắc. Về
sau viện trưởng đọc được, ngoài tán thưởng còn truyền đọc cho các nữ
sinh trong viện học hỏi.
Lý Minh Duyệt có thể làm
được bài thơ giống hệt như vậy, cũng không có gì kỳ lạ. Điều đó cho
thấy, cô ta còn nhớ những chuyện của đời trước.
Thật không ngờ, kỳ ngộ như vậy không chỉ có một mình nàng, mà còn cả Lý Minh Duyệt.
Hồi tưởng một chút, A Yên đã có thể giải đáp được những nghi hoặc trước kia. Vì sao hôm nay cô ta lại chạy đến câu dẫn Tề Vương, tất nhiên là biết rõ Tề Vương sau này sẽ vinh đăng đại bảo rồi xưng đế, cho nên cô ta cảm thấy cần phải sớm có
tính toán, kết giao trước.
Nàng lại nghĩ đến chàng
trai cao to lực lưỡng gặp được ở sau núi. Nam tử như vậy, tương lai sẽ
chinh chiến nam bắc, đánh đâu thắng đó. Uy danh của hắn sẽ truyền khắp
thiên hạ, chiến tích của hắn sẽ được ghi vào sử sách. Hắn sẽ trở thành
Bình Tây Hầu dưới một người mà trên vạn người, đại tướng quân quyền
khuynh triều đình.
Một người như vậy, phu
nhân tương lai của hắn không ngờ lại là hạng người lựa gió phất cờ, đi
trước một bước câu dẫn quân vương tương lai.
Ánh mắt A Yên đầy vẻ khinh thường.
Con người của nàng, người khác đối với nàng tốt một phần, nàng sẽ đối với họ tốt mười phần.
Nàng và Bình Tây Hầu mặc
dù cũng không có giao tình gì, nhưng hắn có ân ban cho nàng một bữa cơm
no vào đúng lúc nàng chán nản khốn cùng nhất. Và khi nàng từ chối ở lại
làm việc trong phủ, hắn lại lấy ngân lượng và quần áo cho nàng.
Nàng rất khâm phục và cảm kích nam nhân này.
Một nam tử tốt như vậy, không nên có phu nhân như thế.
Nghĩ đến đây, nàng lại
nhíu mày. Lý Minh Duyệt có được ký ức của đời trước, vì sao lại không
quan tâm gì đến phu quân tương lai của mình, mà lại đi tìm Tề Vương?
Chỉ hơi suy nghĩ một
chút, nàng liền hiểu ra. Có lẽ, đời trước Lý Minh Duyệt làm Hầu phu nhân còn chưa thỏa lòng, cảm thấy, làm hoàng hậu mới tốt?
Càng nghĩ nàng càng không thích Lý Minh Duyệt.
Đồng thời cũng có chút
bận tâm, nhân duyên của con người thật sự là khó nói. Nếu tương lai Tiêu Chính Phong không cưới Lý Minh Duyệt, vậy cuộc đời sau này của hắn có
vì thế mà thay đổi hay không?
Trong đầu lại hiện lên
hình ảnh khôi ngô tuấn tú, khí thế như núi của hắn, nàng lại nghĩ. Nam
tử như vậy, bất luận duyên đến gặp ai, đều nhất định sẽ không bị mai
một, sẽ tỏa ra hào quang của bản thân hắn.
Chỉ cần cô nương Lý Minh Duyệt sau khi câu dẫn được Tề Vương, đừng giẫm đạp phu quân kiếp trước của mình là được.
Từ khi được trọng sinh, đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu quan tâm đến vận mệnh của một nam tử.
**********
Cỗ kiệu của A Yên mới vừa quẹo vào ngõ Tiểu Tường Phượng, đã thấy có một người cưỡi trên con ngựa cao to, đứng chờ từ bao giờ.
Nếu là trước kia, tất
nhiên là chủ nhân của tòa viện số hai ngõ Tiểu Tường Phượng – Yến Vương. Nhưng hôm nay lại không phải Yến Vương, mà là Thái tử điện hạ văn nhã
thong dong.
Thái tử điện hạ cưỡi ngựa đến trước kiệu của A Yên, ấm giọng cười nói: “A Yên, sao hôm nay nàng về sớm vậy?”
A Yên ở trong kiệu, nói truyền ra. “A Yên bái kiến thái tử điện hạ.”
Thái tử nghe giọng nói
của nàng có vẻ xa cách, thoáng nhíu mày rất nhẹ, vẫn tươi cười như xưa.
“Hôm nay đứng ở xa xa nhìn thấy A Yên, vốn muốn bước qua thăm hỏi, không ngờ lại bị mọi người vây quanh cản trở, lát sau lại không thấy A Yên
đâu nữa. Không ngờ nàng lại về nhà sớm vậy, không biết làm sao, bổn điện hạ đành phải tự mình đuổi theo về đây.”
A Yên chỉ suy nghĩ một
chút, rồi cười nói: “Điện hạ, hiện thời đã đến trước cửa Cố phủ, phụ
thân vừa vặn cũng ở trong phủ, sao không vào phủ ngồi chơi một lát?”
Thái tử nghe nàng nói
vậy, nhất thời cảm thấy cảm giác xa cách vừa rồi của mình chỉ là ảo giác mà thôi, A Yên không hề lãnh đạm với mình chút nào, vội mỉm cười gật
đầu. “Hay lắm, lúc trước Cố Tể tướng đến biên cương đốc quân, bổn điện
hạ vốn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo tể tướng đại nhân, bây giờ
vào gặp càng hay.”
Chưa dứt câu, lại nghe có giọng nói lành lạnh vang lên: “Điện hạ muốn đến lãnh giáo tể tướng đại
nhân, sao có thể bỏ rơi huynh đệ chứ?”
Thái tử nhìn sang, người nói chuyện chính là Yến Vương.
Yến Vương cũng vừa mới
cưỡi ngựa chạy về phủ, giờ đang nghiêng mình dựa người cạnh con sử tử đá trấn giữ trước đại môn, đầu đội ngọc quan tím đen, áo choàng đỏ phất
phới, diễm lệ tiêu sái, phong lưu hàm súc.
A Yên nghe thấy giọng nói của người này, lập tức toàn thân đều không thoải mái.
Thái tử thấy là Yến
Vương, đương nhiên khó mà nói lời cự tuyệt, đành phải gật đầu cười.
“Hoàng đệ nói gì vậy, đệ cùng tể tướng đại nhân là hàng xóm. Nếu đã muốn đi, sao ta có thể ngăn cản đệ được.”
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt hắn lại tỏ rõ hắn không hề có suy nghĩ như vậy.
Vốn muốn mượn cơ hội này
nhắc Cố tể tướng về chuyện hôn sự. Bây giờ tự nhiên lại nhảy ra một cái
bóng đèn, thái tử biết rõ, sợ là đành phải gác lại ý định.
Phá rối được đại sự của
thái tử, nhưng Yến Vương cũng không hào hứng lắm. Hắn chán nản quét mắt
nhìn cỗ kiệu kia một cái, đôi môi mỏng xinh đẹp nhếch lên một nụ cười
châm biếm.
“Thái tử ca ca, xin mời.”
Cứ như vậy, ngày đầu tiên nàng đến nữ học sau khi trọng sinh, lúc trở về, phía sau liền có thêm
hai vị thần giữ cửa. Một là đương kim thái tử, một là hoàng tử được
hoàng thượng sủng ái nhất – Yến Vương.
Vẻ mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt cũng lạnh nhạt, cẩn thận ẩn giấu bất đắc dĩ trong lòng, cung kính
mà khách khí mời hai vị thần giữ cửa vào nhà. Sau đó để phụ thân tự mình chiêu đãi họ ở chính đường, còn nàng lại nói tiếng cáo từ, vội vàng
chạy về tây sương phòng.
Nếu như đời trước, nàng
trẻ người non dạ, đối với lòng ái mộ của các nam nhân cũng chỉ có kiến
thức nửa vời thì nay, nàng đã thấu hiểu rất rõ ràng.
Cả hai nam nhân này đều
muốn cưới nàng. Yến Vương tính tình trẻ con, cố ý đùa bỡn châm chọc để
lôi kéo sự chú ý của nàng. Còn thái tử, lại là một người trầm ổn nho nhã và thận trọng.
A Yên được Thanh Phong
hầu hạ tẩy trang, tháo trang sức. Nàng nhìn dung mạo tinh xảo trong
gương đồng, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Thanh Phong, ngươi cảm thấy tướng mạo của ta thế nào?”
Thanh Phong chưa từng
nghĩ A Yên đột nhiên lại hỏi vấn đề này, vừa chải đầu cho A Yên vừa đáp. “Tiểu thư thiên tư quốc sắc, trong khắp thành Yến Kinh này, sợ là không ai sánh được.”
A Yên nghe xong cũng
không vui vẻ, chỉ kinh ngạc nhìn người trong gương. “Thanh Phong, ngươi
có biết, ta thà rằng mình có dung mạo bình thường, thà rằng được sinh ra không gia đình tiểu hộ…”
Nếu như không phải vì
dung mạo tuyệt thế này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có chuyện, vừa ra khỏi
cửa một lát, ra về đã mọc ra hai cái đuôi. Hết lần này đến lần khác,
thân phận và địa vị của hai vị đó, thật sự Cố gia nàng không thể với
cao.
Thở dài, không ngừng hồi
tưởng đến dung nhan phong lưu diễm lệ lại thấp thoáng cô đơn của Yến
Vương, cùng với ánh mắt nho nhã hàm súc của thái tử.
Hai nam nhân, mỗi người mỗi vẻ. Kỳ thật, đời trước nàng đều từng có tình cảm mông lung mơ hồ với họ.
Nhưng mà, theo quỹ đạo nhân sinh bình thường, cả hai đều nhất định không thể thoát được số kiếp đế vương đoản mệnh.
Cho dù bỏ qua vấn đề này, thì cả hai người vẫn không phải là phu quân chân chính.
Yến Vương dù có tình ý
với nàng, nhưng năm đó khi cha nàng bị vấn trách, nàng phải gả vội gả
vàng vào phủ Uy Viễn Hầu, chẳng phải hắn cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn thôi sao?
Tình yêu hắn giành cho nàng, đương nhiên không chống đỡ nổi sức nặng của vạn dặm giang sơn.
Khi hắn ngồi trên ngôi
cao nhìn xuống chúng nhân, bên cạnh sớm đã có hậu cung ba nghìn giai lệ. Còn nàng, chỉ là một phụ nữ đã có chồng, quỳ ở bên dưới mà thôi.
A Yên khẽ thở dài, nhấc đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen như mực của mình.
Thế gian này, nam nhân có cả ngàn cả vạn. Riêng hai vị này, nàng chớ nên đụng vào thì hơn.
Hiện thời, chỉ cầu sao bọn họ đừng tới trêu chọc mình là được.