"Ở trong lòng ngươi, Tiểu Tình tính cái gì?" Cắn môi, lắp bắp rất lâu, Triệu Yên Nhiên rốt cục hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Dạ Vô Ưu cứu Mộ Dung Tình giấu ở trong phủ thì cũng thôi, lại còn thỉnh
những người nổi danh nhất Lạc Thành đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, ca múa
đàn hát, chẳng lẽ chỉ là vì giao tình cùng Mộ Dung Xung?
Nhưng theo nàng biết, Mộ Dung Xung tuy bình thường hiếu khách hào sảng, giao
hữu lần thiên hạ, nhưng Dạ Vô Ưu lúc ấy thân là Tứ hoàng tử, nhiều nhất
cũng chỉ xem như điểm thủ chi giao.
Hơn nữa trong Lạc Thành
còn có lời đồn, Mộ Dung Xung đối với Dạ Vô Ưu cái hoàng tử phong lưu
này, vẫn không có ấn tượng tốt, trên đường nhìn thấy cũng đều làm bộ
không thấy.
Lý do như vậy quá mức gượng ép, nàng xưa nay thông tuệ làm sao có thể tin tưởng?
"Ngươi cho là sao?" Không đáp mà hỏi lại, khóe môi Dạ Vô Ưu gợi lên tươi cười
quỷ dị , ngón tay phất qua đôi má hồng nhuận của nàng, tùy ý mang theo
nhàn nhạt hư hỏng, "Yên Nhiên, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Lạc Thành, đã không còn Mộ Dung Tình, ở tây viện vương phủ là Dạ Cơ, thị
thiếp của bổn vương!" Quét mắt nhìn nữ tử sắc mặt như thường, khí chất
xuất chúng, Dạ Vô Ưu gợi lên nụ cười tà mị, thon dài ngón tay tại trên
gò má nàng lưu luyến quên về.
Loại xúc cảm trắng mịn như tơ lụa này làm cho hắn yêu thích không buông tay.
"Tuy sớm nghĩ đến chính là đáp án này, Yên Nhiên vẫn như cũ..." Cắn môi,
Triệu Yên Nhiên che dấu sự cô đơn sâu trong đôi mắt, đối với Dạ Vô Ưu
yên nhiên cười, "Chúc mừng Dạ Cơ muội muội!"
"Yên Nhiên!"
Nàng tuy che dấu vô cùng tốt, lại không lừa Dạ Vô Ưu đã từng sống trong
vạn bụi hoa, nụ cười tà mị biến mất, khó có được đứng đắn.
"Ngươi có biết, nàng với ta mà nói là cái gì, ngươi đối ta mà nói lại là cái
gì, hà tất so đo những thứ này?" Đại thủ vuốt mu bàn tay trắng nõn của
nàng, thâm sâu nhìn nàng hai gò má nhanh chóng hồng thấu, mắt thâm như
hải, hàm chứa cảm xúc kỳ lạ.
"Không lo, ta không cầu quá
nhiều, chỉ cầu..." Hàm răng tuyết trắng khẽ cắn môi dưới, Triệu Yên
Nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nam nhân, mắt to nhẹ nhàng mang theo
chân thành.
"A...?" Nhíu mày, nhìn bốn phía không người, Dạ
Vô Ưu đặt tay trên vai nàng, hơi chút dùng lực, nữ tử đã bị hắn chặt chẽ khóa vào trong ngực, tà mị cười cười, hắn cúi đầu mũi ma xát với chiếc
mũi vểnh cao của nữ tử, "Cầu bổn vương không cần phụ ngươi sao?"
"Không... Yên Nhiên không phải ý tứ này..." Đôi má càng hồng, Triệu Yên Nhiên nói chuyện có chút không lưu loát, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần trong gang tấc, hô hấp của hai người cơ hồ hòa vào nhau.
Thời
điểm hai người đi vào Dạ Lang đã sớm lặng yên thối lui đến cuối hành
lang, nhìn bóng dáng hai người ôm nhau, cánh môi mỏng nhạt nhấp thành
một đường, mâu quang ngẫu nhiên lướt qua Tiểu Lâu phía tây viện bị lớp
tuyết đọng thật dày bao trùm, trên người tăng thêm ba phần lãnh ý.
Bên này, ý cười trên mặt Dạ Vô Ưu càng sâu, đôi môi ấm áp quét quá đôi má
đỏ bừng của nàng, trong đầu lại hiện lên xúc cảm băng lãnh ngày ấy, vội
vàng ho nhẹ che dấu, "Vậy Yên Nhiên ngươi, là có ý tứ gì?"
Tận lực kéo dài thanh âm mang theo ba phần ái muội, đôi má Triệu Yên Nhiên
càng hồng, ở trong ngực nam nhân bất an vặn vẹo , "Thật là xấu xa, ta
không tới nữa!"
Bộ dáng nữ tử thẹn thùng e lệ vạn phần mê
người, đôi má đỏ bừng cùng khí chất như bạch liên, Dạ Vô Ưu tà mị cười,
tay nắm vai nàng bỏ thêm lực đạo.
"Ngươi yên tâm, nể mặt
ngươi, ta sẽ hảo hảo nán lại nàng, bất quá điều kiện tiên quyết là nàng
phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..." Tiếng nói trầm thấp đột nhiên
lây dính ba phần lãnh ý, âm trầm rét lạnh, "Kết cục như thế nào, ngươi
nên biết!"
Nguyên nhân khẩu khí hắn băng lãnh, Triệu Yên
Nhiên ở trong lồng ngực rộng của hắn co rúm lại nên không phát hiện hắn
nhíu mày.
"Nàng xưa nay nhu thuận, lại như Mộ Dung Bá phụ
một dạng tri ân đồ báo, nhất định sẽ hảo hảo nghe lời!" Triệu Yên Nhiên
thanh như muỗi nha, thần tình thẹn thùng.
Địa phương được
cánh môi ấm áp của nam nhân xẹt qua giống như bắt lửa, chui vào huyết
dịch, thẳng vào trái tim, tâm nàng run rẩy lên, thân thể mềm mại theo
tiếng tim đập mà run nhè nhẹ.
"Hi vọng như vậy!" Khuôn mặt
quyến rũ mang theo vẻ ngây ngô kia bỗng xẹt qua trong đầu, Dạ Vô Ưu
nhếch môi, mâu quang sâu thẳm nhìn không ra sau nghĩ.
Tiếng
bước chân truyền đến, hai người nhanh chóng tách ra, Triệu Yên Nhiên hai má đỏ bừng cúi đầu nhìn đóa hồng mai thêu trên giày chính mình , khó
nén thái độ khó xử
Dạ Vô Ưu trái lại bình tĩnh, chỉ là phất
nhẹ ống tay áo, cự mãng trên tử bào hoa lệ sáng quắc bức người, nhìn về
phía Dạ Lang hiện quỷ dị, "Chuyện gì?"
Ánh mắt thâm thúy
nheo lại mang theo tia nguy hiểm, Triệu Yên Nhiên ở trong lòng hắn cùng
các nữ tử khác bất đồng, ở trong kế hoặch của hắn, Triệu Yên Nhiên là
một nhân vật không thể thiếu.
Trong thời khắc trọng yếu này
hắn không thích bị người quấy rầy, mà Dạ Lang, biết rõ tính cách của hắn lại tới đây, điều này làm cho hắn rất không hài lòng!
"Chủ tử, Đại hoàng tử ở ngoài cửa!" Nhìn nhìn nữ tử bạch y cúi đầu, Dạ Lang hạ giọng nói.
Nữ tử giống như tiên nữ hạ phàm nguyên bản khí chất xuất trần, không nhiễm bụi trần bị chủ tử nhà mình nói vài câu, đùa đến đôi má ửng đỏ, thái độ thẹn thùng hiển lộ không bỏ sót.
Mặt không đổi sắc kéo kéo
môi, đối Triệu Yên Nhiên vuốt cằm, trong đầu hiện lên một bóng dáng nhỏ
xinh, hắn mím môi, tâm tình rớt xuống đáy cốc.
"Đại Hoàng
Huynh?" Nhíu mày, đáy mắt Dạ Vô Ưu hiện lên hứng thú, ý vị thâm trường
nhìn Triệu Yên Nhiên hai má hồng thấu, "Lúc này, hắn tới làm cái gì?"
"Môn công chưa nói!"
Nhíu mày, khóe môi cười càng phát ra ý vị thâm trường, nhìn Triệu Yên Nhiên, tiếng nói hắn trầm thấp mang theo từ tính khiến người tâm động, "Yên
Nhiên, ta còn có khách, trước không bồi ngươi, bên ngoài gió lạnh, ngươi đi tây viện nghỉ tạm một lát rồi trở về!"
Nói xong, không đợi Triệu Yên Nhiên trả lời đã mang theo Dạ Lang xuyên qua hành lang hướng chính viện mà đi.
Triệu Yên Nhiên kinh ngạc nâng mắt nhưng chỉ bắt giữ được bóng dáng cao ngất màu tím nhạt đang dần tiêu thất.