Đại tuyết bay tán loạn, bên ngoài gió lạnh từng cơn, hàn khí bức người, trong Tiểu Lâu tây viện lại ấm áp như xuân.
Bên trong, đồng lô dâng lên khói nhẹ lượn lờ, trong khói mang theo mùi đàn
hương hương thoang thoảng, Dạ Vô Ưu lại khiến Lý Hàng ở bên trong bỏ
thêm chút dược ngưng thần, an thần, trong phòng tràn ngập hương vị dược
vật nhàn nhạt.
Mộ Dung Tình sắc mặt tái nhợt nghiêng người
tựa vào giường nhỏ, sau lưng kê ba cái gối mềm, sợi tóc đen tuyền tùy ý
xõa trên vai,bàn tay nắm chặt miếng ngọc treo trên cổ, phượng mâu mỹ lệ
nheo lại, trong mâu quang tràn ngập mị hoặc.
Xuân Yến, Xuân Đào đứng hầu hai bên, vẫn là áo nhỏ váy dài, vẫn là Xuân Yến màu thảo lục, Xuân Đào màu phấn hồng.
Hai người yên lặng nhìn Mộ Dung Tình trầm mặc, nàng tỉnh lại đã ba ngày,
nhưng sau khi nàng tỉnh lại trừ Triệu Yên Nhiên tiến vào nói nói mấy
câu, sau đó liền là tĩnh mịch trầm mặc.
Các nàng không hiểu, miếng ngọc đỏ như máu nàng đeo trên cổ từ khi tiến vào nơi này có cái
gì đẹp mà mỗi lần nàng nhìn như thế nào khóe mắt liền dẫn theo lệ?
Xuân Đào méo miệng, buông xuống khinh thường cùng hèn mọn hiện lên đáy mắt,
nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, nhỏ giọng khẽ gọi, "Cô nương!"
Từ trong trầm tư nâng mắt, phượng mâu Mộ Dung Tình rơi vào trên người
nàng, môi đã khôi phục ba phần huyết sắc giật giật lại không mở miệng,
hàng mi như liễu hơi hơi xếch lên mang theo nghi vấn.
"Cô
nương, thời giờ không còn sớm, phòng bếp mới đưa tới tổ yến, vì thân thể của người, nhân lúc còn nóng mau uống đi!" Xuân Đào nói xong, đem mâu
quang rơi vào chiếc bàn bàn trải khăn màu trắng.
Trên bàn,
tam thái nhất thang (3 món 1 canh) đã không còn hơi nóng, bên cạnh là
một chén sứ vẫn đang bốc khói, đây là mới vừa rồi Trương tẩu dưới phòng
bếp cố ý phân phó làm.
Ánh sáng trong mắt loe lóe, môi Mộ
Dung Tình nhấp thành một đường, nàng biết, đây là Dạ Vô Ưu phân phó,
không đành lòng làm trái ý của hắn, nàng ngồi thẳng thân thể.
Chỉnh trang lại y phục, Mộ Dung Tình được Xuân Đào, Xuân Yến nâng đến bàn
tròn, thìa quấy tản ra từng trận mùi hương tổ yến, không có một chút
muốn ăn.
Qua một lúc lâu, Mộ Dung Tình mới dùng thìa múc một muỗng đưa đến bên môi, miệng nhỏ vừa mới mở ra, cửa phòng "Ầm" một
tiếng bị người mạnh mẽ đẩy ra, nữ tử y phục đỏ rực mang theo ba bốn bà
tử nha hoàn, chân cao khí ngang cất bước tiến vào.
"Ôi a, Dạ Cơ muội muội đây là làm sao vậy? Bữa trưa tốt như vậy, không đói bụng
sao?" Nhìn đến Mộ Dung Tình, Hồng Lăng bất âm bất dương nở nụ cười, ánh
mắt tựa tiếu phi tiếu đổi tới đổi lui trên người nàng.
Nữ tử thân hình nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai, y phục bạch sắc bao bọc lấy cơ thể uyển chuyển, ngọc trâm màu đỏ cài giữa mái tóc đen tuyền, chiếc cằm xinh xắn , khuôn mặt nho nhỏ .
Đặc biệt nhất là cặp mắt
phượng lộ ra vẻ kinh ngạc tràn ngập mị hoặc kia, giống như một vòng
xoáy, liếc mắt một cái có thể khiến cho nam nhân bình thường trầm luân.
Hồng Lăng hiện lên vẻ khinh thường, trong lòng hừ lạnh, thì ra chính là một
con hồ ly tinh, khó trách gia gần đây rất ít đi chỗ nàng, thì ra là vì
vị mỹ nhân yêu mị này.
Bất quá đáng tiếc chỉ là một con ma
ốm, nhưng sư quyến rũ phát ra từ trong sương tủy làm cho nàng cường bạo
muốn xé nát, sau đó ném trên mặt đất hung hăng giẫm lên mấy đá cho hả
giận.
Tuy trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhưng cũng không giấu được hương vị của nữ tử.
"Tam phu nhân!" Xuân Đào, Xuân Yến biết Mộ Dung Tình chưa từng rời khỏi tây
viện, cũng không biết Hồng Lăng liền nhanh nhẹn tiến lên chào hỏi, coi
như là nhắc nhở Mộ Dung Tình.
"Tam phu nhân hữu lễ!" Nếu đã ở tại phủ Thụy vương, về sau không thể thiếu gặp mặt, Mộ Dung Tình đứng
lên, đối Hồng Lăng hơi hơi khom lưng.
"Bốp!" t iếng bạt tai
thanh thúy làm cho Xuân Đào, Xuân Yến sửng sốt, nhìn về phía Mộ Dung
Tình thân thể hơi hơi lay động, trên gương mặt trắng xanh của nàng liền
hiện lên dấu năm ngón tay.
"Ngươi..." Đưa tay lên che mặt,
Mộ Dung Tình ngây ngẩn cả người, nàng không biết đã đắc tội gì với vị
trước mắt này, đầu óc xưa nay thông tuệ có chút xoay không kịp.
"Ngươi cái gì ngươi?" Hồng Lăng chống nạnh, nhìn Xuân Đào cùng Xuân Yến vây
quanh, ống tay áo đỏ rực phất qua, khinh thường cười lạnh, "Như thế nào? Các ngươi muốn bị đuổi khỏi vương phủ sao?"
Xuân Đào cùng
Xuân Yến nghe vậy, vốn là không có bao nhiêu tâm tư bảo hộ chủ tử, các
nàng không hẹn mà cùng dừng lại, cúi thấp đầu lui lại mấy bước.
Tác phong làm việc của Hồng Lăng ở trong vương phủ , các nàng sớm đã nghe
qua, xưa nay cường thế hung hãn, lại ỷ vào gia thế và được Dạ Vô Ưu sủng ái, ở trong phủ lại càng không kiêng nể gì.
Mấy tháng
trước, một tiểu thiếp của Dạ Vô Ưu cùng nàng tranh thủ tình cảm, trực
tiếp bị nàng sai người đánh gần chết, còn dùng chủy thủ rạch mặt tiểu
thiếp kia.
Nữ tử không có dung mạo, kết cục cũng có thể
tưởng tượng, tiểu thiếp kia thất sủng, hơn nữa bị Dạ Vô Ưu phái người
tống xuất phủ.
Xuân Đào cùng Xuân Yến chỉ là nha hoàn, nghe nàng nói như vậy làm sao dám tiến lên?
Cứ như vậy, Hồng Lăng càng không sợ hãi, mắt liếc Mộ Dung Tình, khóe môi
hiện lên khinh thường, "Tam phu nhân? Dạ Cơ muội muội, ngươi mới tới
vương phủ không hiểu quy củ, tỷ tỷ ta tạm thời tha thứ tội bất kính của
ngươi, về sau nhìn thấy ta phải quy củ hành lễ tôn xưng một tiếng 'Trắc
phi tỷ tỷ', đã hiểu chưa?"
"Trắc phi..."
"Bốp!"
Một câu nói còn chưa dứt, má phải lại trúng một cái tát, Mộ Dung Tình
tròn mắt nhìn nữ tử hung hãn toàn thân hỏa hồng trước mặt, phượng mâu lộ ra đám đám lửa giận, "Hồng Lăng, ngươi đừng khinh người quá đáng."