"Triệu tiểu thư,
tuyết lớn như vậy người như thế nào lại tới đây?" Dạ Lang canh giữ ở cửa nhìn thấy Triệu Yên Nhiên liền vội khom người thi lễ, trong mắt lóe lên tinh quang quỷ dị.
"Dạ Lang, Tiểu Tình như thế nào?" Nhìn
cửa phòng đóng chặt, Triệu Yên Nhiên đè thấp thanh âm, trong mắt không
chút nào che dấu lo lắng, "Mới vừa nghe Tam phu nhân nói, trên người
nàng không thoải mái? Đã xảy ra chuyện gì?"
Ba ngày trước,
Mộ Dung Tình tới phủ tướng quân hoài niệm thân nhân, thời điểm trở về
gặp chuyện không may, xa phu Trương Dực trọng thương, nha hoàn Xuân Đào
bị người đánh ngất xỉu ném trong đống tuyết, Mộ Dung Tình mất tích không rõ.
Dạ Vô Ưu lúc ấy trực tiếp điều động thị vệ vương phủ ra khỏi thành, Triệu Chính thân là Thừa tướng, bảo vệ Lạc Thành tuy không
ngăn trở nhưng cũng ngoài ý muốn biết được là một người nữ tử.
Hồi phủ trong lúc vô tình đã nói ra, Triệu Yên Nhiên liền biết Mộ Dung Tình đã xảy ra chuyện, nhưng lính thủ thành vẫn chưa nhìn thấy đám người Dạ
Vô Ưu trở về, nàng cũng không dám tùy tiện đến vương phủ.
Giờ ngọ hôm nay, tin tức từ cửa thành truyền vào trong tai nàng, Dạ Vô Ưu
mang theo thị vệ vương phủ trở về, dưới tấm áo choàng rộng rãi là một
thân hình nữ tử.
Triệu Yên Nhiên nghe vậy, không kịp xin chỉ thị của phu phụ Triệu Chính, vội vàng mang theo hai tâm phúc xuất môn.
Thụy vương phủ cùng phủ Thừa Tướng cách nhau khá xa, trên đường lại toàn tuyết nên chậm trễ không ít thời gian.
Đến cửa vương phủ đã là giờ Thân, thị vệ giữ cửa sớm đã được Dạ Vô Ưu phân
phó Triệu Yên Nhiên tới không cần bẩm báo, nàng lúc này mới có thể một
đường đi tới Tây viện.
Không nghĩ tới vậy mà lại đụng tới
Hồng Lăng xưa nay cường thế tại cửa, lại chậm trễ chút thời gian, Triệu
Yên Nhiên càng thêm sốt ruột, mắt to lưu chuyển mang theo vội vàng.
"Dạ Cơ cô nương nàng... Triệu cô nương, trời lạnh như thế , người như thế
nào liền đến đây như vậy?" Dạ Lang có chút khó xử, không biết có nên đem tình hình thực tế nói cho nữ tử khí chất như liên trước mặt hay không,
ấp a ấp úng nói lảng sang chuyện khác.
Không biết Dạ Vô Ưu
có muốn đem việc này nói cho Triệu Yên Nhiên hay không, hắn hơi chút khó xử, hắn biết Triệu Yên Nhiên ở trong lòng Dạ Vô Ưu vẫn có chút tác
dụng, hiện tại không thể đắc tội.
Nhưng bệnh tình của Dạ Cơ
cô nương, nếu như cho nàng biết, nàng thương tâm rơi lệ, chủ tử đã vì Dạ Cơ cô nương mà phiền lòng, đến lúc đó nhìn đến nàng hoa lê đẫm mưa,
chẳng phải là càng thêm đau đầu?
Vì chủ tử suy nghĩ, Dạ Lang cảm thấy chuyện Mộ Dung Tình vẫn không nên nói cho Triệu Yên Nhiên, để
cho nàng như vậy là được!
"Tới cùng là làm sao vậy?" Hắn
càng như vậy Triệu Yên Nhiên càng sốt ruột, nước mắt như hạt châu nhanh
chóng tràn ra, thanh âm cũng bất giác đề cao lên, "Tiểu Tình, Tiểu Tình, ngươi như thế nào?"
"Triệu cô nương, thỉnh không cần khó xử thuộc hạ!" Nhìn Triệu Yên Nhiên sốt ruột muốn xông vào, Dạ Lang cả
kinh, vội vàng đứng chắn trước cửa.
Triệu Yên Nhiên hơi nhăn mày lại, mặc dù có chút không hờn giận nhưng cũng không dám xông vào,
chỉ lo lắng khẽ gọi, "Tiểu Tình, ngươi như thế nào? Tới cùng đã xảy ra
chuyện gì? Ngươi..."
Thanh âm nữ tử lo lắng xuyên thấu qua
khe cửa truyền vào trong phòng, cánh tay phải của Dạ Vô Ưu ôm bên hông
Mộ Dung Tình hơi hơi động, thần chí đang trầm mê trong mùi hương nhàn
nhạt từ cơ thể nàng đột nhiên thanh tỉnh, vội ngẩng đầu, dời khỏi cánh
môi trắng xanh của nàng, trong lòng nhưng là một trận không nỡ.
Cho dù nàng không có bất kỳ phản ứng gì nhưng vẫn mê người như vậy, cả
người tỏa ra một mùi hương thoang thoảng bởi vì tình huống hiện tại của
nàng mà mang theo hơi lạnh nhàn nhạt, lại như một cục đá cường bạo quăng vào đáy lòng đang bằng phẳng như hồ nước của hắn, tâm hồ nổi lên từng
gợn sóng.
Không nỡ đứng dậy, đem tử bào hoa lệ một lần nữa
mặc lên người, chỉnh lý hảo dung nhan, cảm giác không có gì không ổn mới thản nhiên nói, "Dạ Lang, để Yên Nhiên tiến vào."
Ngoài
cửa, Dạ Lang cung kính đẩy cửa phòng ra, hắn đẩy ra phi thường có kỹ
xảo, vừa không để cho gió lạnh thổi vào trong phòng, cũng có thể để cho
mấy người chủ tớ Triệu Yên Nhiên đi vào.
"Tiểu Tình, tại sao có thể như vậy?" Nhìn đến Mộ Dung Tình toàn thân tỏa ra hàn khí, khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, trái tim Triệu Yên Nhiên lơ lửng
thiếu chút nữa nhảy ra, bổ nhào vào bên cạnh giường, trong mắt to ngưng
tụ sáng trong.
Tiểu thủ run rẩy vươn ra, đang muốn vuốt ve
khuôn mặt trắng xanh của Mộ Dung Tình, hàn khí phát ra lại làm cho thân
thể nàng chấn động, răng nanh trên dưới va chạm.
Hàm răng
tuyết trắng khẽ cắn môi dưới, nàng quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người
Mộ Dung Tình nhưng là nói với Dạ Vô Ưu, "Thụy vương điện hạ, Tiểu Tình
nàng tới cùng là làm sao vậy? Tại sao lại lạnh như thế?"
"Nàng sẽ tốt, không cần lo lắng!" Bàn tay to lớn bao bọc lấy đôi tay mềm mại
đang run rẩy của nàng , Dạ Vô Ưu ảm đạm cười, đôi má va chạm đụng vào
đôi má đỏ bừng vì lạnh của nàng, tâm tình hắn hơi tốt lên một chút, "Mặt thật lạnh, đi như vậy nhất định rất lạnh đi?"
Triệu Yên
Nhiên lắc đầu, mâu quang rơi vào trên người Dạ Vô Ưu, rõ ràng lộ ra vẻ
lo lắng, "Tiểu Tình đây là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi ra khỏi thành vài
ngày, trở về làm sao có thể..."
"Gặp một chút việc, đã giải
quyết rồi !" Không muốn nói cho nàng, Dạ Vô Ưu đem trà nóng để ở lòng
bàn tay, nhiệt khí từ lòng bàn tay truyền vào huyết mạch, theo huyết
dịch chảy đến tứ chi, thân thể chỉ chốc lát sau đã ấm áp lên.
"Vương gia, vi thần có việc bẩm báo!" Triệu Yên Nhiên đang lo lắng nhìn Mộ
Dung Tình nhưng cũng không liều lĩnh đến gần, hàn khí bức người kia làm
cho nàng sợ hãi, ngoài cửa vang lên thanh âm cung kính của Lý Hàng.