Tiếng bước chân nhốn nháo cùng tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, ánh sáng
mỏng manh trong phòng đột nhiên tắt, tiếp theo một bóng dáng nhỏ xinh
đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh sáng từ tuyết đọng phản
chiếu lên trắng bệch như tờ giấy, trên môi anh đào hồng nhuận rõ ràng có dấu răng.
Mộ Dung Tình nhảy xuống xà nhà, tiểu thủ vỗ nhẹ
trước ngực, mắt phượng qua lại chuyển động, cẩn thận nghe tiếng bước
chân càng ngày càng xa bên ngoài.
Tiếng bước chân dần dần
yếu, đến sau cùng tiêu thất không thấy, nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở
ra, vừa rồi ẩn thân trên xà nhà, thời điểm Điêu Hùng như có như không
nhìn tới , nàng sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống xà nhà.
May
mắn gắt gao bám lại cắn chặt răng mới không làm cho mình tiết lộ hành
tung, chẳng thế thì, nhiều vất vả như vậy đã có thể uổng phí rồi.
Trong phòng chuyển đổi hai vòng, Mộ Dung Tình chỉnh lý lại y phục, nhìn nhìn
bầu trời xám xịt bên ngoài, cắn răng một cái, mở cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở, cuồng phong gầm thét nhào về phía nàng, nàng giật nảy
mình, siết chặt áo lông chồn bạc trên người, thật cẩn thận hướng góc tây bắc chạy tới.
Dọc theo đường đi, Mộ Dung Tình lui thân thể
đón gió mà lên, thời điểm đi tới rừng tùng xanh ngắt, nàng nhất thời cảm giác thấy từng trận rét lạnh, lạnh đến toàn thân run rẩy.
Tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, cùng với những bông tuyết phất phới
hòa cùng một chỗ, giống như lông ngỗng phất phới giữa không trung.
Tuyết, lớn hơn nữa rồi !
Khát vọng tự do làm cho Mộ Dung
Tình quên rét lạnh, nắm thật chặt áo lông cáo trên người, dựa vào bản
năng hướng phía đông bắc chạy tới.
Giẫm lên lớp tuyết thật
dày, gió thổi qua, hàn khí xâm nhập vào xương cốt, sau đó chậm rãi lan
truyền ở bên trong thân thể, giống như lập tức cả người đều sẽ thành
khối băng, lạnh xâm nhập tim gan.
Mộ Dung Tình rùng mình mấy cái, cảm giác huyết dịch tựa hồ như đều ngưng kết, tiểu thủ đông lạnh
đến đỏ bừng, nhìn đại môn không ai trấn giữ, ánh mắt Mộ Dung Tình hiện
lên vui mừng.
Nhanh chóng xuyên qua đại môn, nàng ngẩng đầu
nhìn bầu trời mù mịt, bông tuyết rơi trên khuôn mặt trắng xanh của nàng
liền bị hòa tan, lạnh giá giống như muốn đem trái tim nàng đông cứng.
Tiểu thủ nắm chặt ngọc bội ấm áp trog ngực, đôi môi anh đào đông lạnh đến
phát tím nhấp thành một đường, quay đầu nhìn nhìn dấu chân uốn lượn,
chân mày hơi nhíu lại.
Nghĩ nghĩ, nàng xem xét mọi nơi, rốt
cục ở góc tường tìm thấy một cái chổi bị chủ nhân quên lãng, dùng cái
chổi xóa đi dấu chân của nàng trên tuyết.
Sau khi làm xong
hết toàn bộ, Mộ Dung Tình đã mệt đến mức thở hồng hộc, cái mũi nhỏ đỏ
rực, nàng ném cái chổi xuống , sau khi xác định lại phương hướng liền
xuống núi phương hướng chạy.
"A, phu nhân của ta, ngươi đây
là muốn đi đâu?" Vừa đi ra không tới vài bước, thanh âm đặc hữu của Điêu Hùng vang lên ở sau người, thân thể Mộ Dung Tình cứng đờ, đi về phía
trước nhanh hơn.
Ai ngờ, mới đi được hai bước, một nam nhân
lưng hùm vai gấu đã đứng ở trước mặt nàng, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng,
chắp tay, "Phu nhân, mời trở về đi, đường này không thông!"
Tiểu thủ đông lạnh đến đỏ lên nắm chặt lấy mép váy, Mộ Dung Tình phượng mâu
chuyển động, từ trên mặt mọi người từng cái xẹt qua, sau cùng rơi vào
trên người Điêu Hùng toàn thân y phục đỏ thẫm, "Điêu đương gia, gia
huynh khi còn tại thế từng nói ngươi Nghĩa Bạc Vân Thiên, hiện giờ theo
ta, ngươi bất quá cũng chỉ là đạo tặc cường thưởng dân nữ."
"Ngươi..." Điêu Hùng nghẹn họng, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, đôi mắt tối đen bắn ra rét lạnh giống như hàn phong, "Huynh trưởng của ngươi là ai?"
"Có quan hệ với ngươi sao?" Mộ Dung Tình hí mắt,trong phượng mâu lóe ra
giảo hoạt, thừa dịp Điêu Hùng không chú ý đột nhiên chạy ra, dựa vào
thân thể nhỏ xinh, từ dưới cánh tay hai đại hán thoát ra.
"Mau đuổi theo!" Thời điểm Điêu Hùng phản ứng kịp, Mộ Dung Tình đã chạy ra thật xa, dẫn đầu dẫn người đuổi theo.
Nếu không phải nhìn thấy mái tóc dài phiêu dật của nàng, hắn sẽ cho rằng nữ tử quyến rũ kia đã tiêu thất trong cánh đồng tuyết mờ mịt.
Mộ Dung Tình toàn thân y phục tuyết trắng chạy trốn trong mưa tuyết, vốn
thân thể suy yếu căn bản không chịu nổi thời gian chạy trốn dài, chạy
không xa đã nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, nàng khẩn
trương đến cơ hồ không nhấc được chân.
"Phu nhân, ta xem
ngươi vẫn nên ngoan ngoãn cùng vi phu trở về thành thân đi, chạy trốn
như vậy, thân thể ngươi tiêm nhược như vậy không chịu nổi đâu!"
Thanh âm trêu ghẹo của Điêu Hùng càng ngày càng gần, Mộ Dung Tình há to miệng hô hấp, gió lạnh thấu xương bị nuốt vào trong bụng, lan tràn đến tứ chi bách hài, nàng chạy trốn càng ngày càng chậm.
Mắt thấy sắp
bị đuổi tới, khí tức Điêu Hùng liền ở sau lưng, Mộ Dung Tình càng thêm
khẩn trương, đường xuống núi bị đại tuyết che lại, trên đất có tuyết nên trơn trượt, thân thể nàng đột nhiên nghiêng một cái ngã vào lớp tuyết
đọng thật dày, chưa kịp kinh hô, thân thể tiêm nhược liền lăn xuống
theo sườn dốc.
Thân thể nhỏ xinh quay cuồng, gió thổi vù vù
bên tai, tay nàng từ từ mất đi tri giác, chỉ dựa vào cảm giác hai tay
đưa lên ôm đầu, thân thể cuộn tròn co rút thành một cục, thuận theo tự
nhiên lăn xuống.
Áo lông cáo bị nước tuyết hòa tan thấm ướt, nàng cảm thấy tứ chi từ từ mất đi cảm giác, chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể cùng cảm giác lăn xuống.
Hiện ở phía sau, nàng đã đâm lao thì phải theo lao, muốn ngừng cũng không ngừng lại được rồi.
Dù sao, lăn xuống sườn núi nhiều lắm là chết, có thể xuống làm bạn với cha mẹ cùng ca ca. Nếu bị bắt trở về, nàng gặp phải, liền không chỉ đơn
giản là áp trại phu nhân!
Điêu Hùng trơ mắt nhìn thân thể
mảnh khảnh kia lăn xuống sườn dốc, vội vàng dẫn người theo dấu vết đuổi
theo, đến bên cạnh bụi rậm lẫn lộn, dấu vết liền biến mất không thấy.
Ở trong bụi rậm tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy bóng dáng nhỏ xinh
kia, hắn vung ống tay áo màu đỏ dẫn người ly khai, mấy người sợ hãi theo sát phía sau bóng dáng phẫn nộ kia.
Giờ dậu, Lý Lãng phong
trần mệt mỏi trở lại sơn trại, Điêu Hùng nhìn tin tức hắn mang đến, sâu
thẳm đáy mắt mang theo tia quỷ dị, rất lâu mới phất tay để cho Lý Lãng
trở về nghỉ ngơi, chính mình ngồi ở trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi bên
ngoài cho đến bình minh.