Thẳng đích hai người
đi đến, rất nhanh đã tới một nơi chỉ có những tiết la hét chói tai. Vận
khí hai người rất tốt, một lần nữa lại được ngồi lên hàng đầu. Chiếc tàu khởi động chầm chậm, từ từ leo lên cao. Tàu leo lên đến giữa không
trung, không hề báo trước đột ngột bổ nhào xuống, cảm giác thật đến nỗi
khiến người ta thấy như mình đang nhảy từ lầu cao 90m xuống vậy.
Úc Hàn Yên hưng phấn huýt sáo một tiếng, để lộ ra hai hàng răng trắng toát, đều đặn.
Lăng Diệp quay đầu liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi lên thật đẹp, tay anh nắm chặt tay cô. Lúc tàu lao thẳng xuống, đột nhiên anh có cảm giác chỉ cần được ở cùng với cô, chết cũng là niềm hạnh phúc.
Tiếng cười
thánh thót của Úc Hàn Yên hòa với những tiếng la hét chói tai
high-decibel sau lưng, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Những người ngồi cùng chuyến tàu này, ngoài nhớ rõ cái cảm giác kích thích
cực hạn ra, còn có tiếng cười vui sướng dị thường của một người. Sau khi tàu dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Úc Hàn Yên giống như nhìn quái
vật.
Úc Hàn Yên đứng thẳng người, nhón chân đặt lên môi Lăng Diệp một nụ hôn, thoải mái nói:
"Cảm giác không tệ!"
". . . . . ." Mọi người nghe xong, không tự chủ được móc móc lỗ tai, bọn họ không nghe lầm đó chứ?
"Ừ, còn muốn chơi trò nào khác nữa không?" Lăng Diệp xoay người, giúp cô
vuốt lại những sợi tóc đã bị gió thổi loạn lên, dùng giọng mê người hỏi.
Úc Hàn Yên lắc đầu một cái, ghé sát vào tai anh thì thầm:
"Hiện tại em không thể chờ được muốn mở màn bữa tiệc đêm nay."
Hai người ra khỏi công viên trò chơi, ngồi vào trong xe. Đột nhiên Lăng
Diệp xoay người, đưa tay phải lên vuốt ve khuôn mặt nhẵn bóng của cô,
tâm trạng phức tạp, nói:
"Tiểu Yên, anh biết em cũng không thích giết người nữa, nếu không lúc đầu em đã không chọn cách giả chết để ở
ẩn rồi." Là anh đã kéo em trở về với thế giới đẫm máu này. Anh xin lỗi!
Nhưng bất luận như thế nào anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh.
Úc Hàn Yên đưa tay đặt lên trên bàn tay đang để trên mặt mình, nhìn anh nghiêm túc nói:
"Người không đụng ta, ta không đụng người; Nếu người đụng ta, ta nhất định
phải đụng người." Người ta đã có ý đánh vào đầu người đàn ông của cô, cô chẳng có lý do gì để ngồi chờ chết cả.
... ...... .......
12h đêm, tám chiếc máy bay trực thăng lượn lờ thành hình tròn giữa bầu
trời, trên một khu rừng rậm ở một vùng ngọai ô nước Mĩ. Giống như đã
được diễn tập vô số lần, cánh cửa cabin của tám chiếc máy bay được đồng
loạt mở ra, những chiếc thang dây được ném ra ngoài.
Tiếp theo,
tất cả những người bên trong máy bay, từng người từng người một đều đã
được trang bị đầy đủ vũ khí, theo thang dây leo xuống, nhảy vào trong
rừng rậm. Động tác của bọn họ không hề thua kém bộ đội đặc chủng.
Dường như không gian cũng ủng hộ họ. Mây đen che kín sao, ánh trắng đã nhuốm màu máu.
Úc Hàn Yên và Lăng Diệp liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía căn nhà nằm trong rừng rậm.
Không có tiếng súng nhưng trong không khí lại tản ra mùi máu tươi. Toàn bộ
nhân viên tạo thành vòng vây, thẳng tiến về phía đích, gặp thần giết
thần, gặp phật giết phật.
Hang ổ của tổ chức sát thủ hàng đầu
chưa từng có người nào bên ngoài biết. Một căn cứ địa an toàn, không thể nghi ngờ, đối với sự phát triển của tổ chức là vô cùng có lợi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc trước thủ
lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu lại hạ lệnh phải giết chết Úc Hàn Yên.
Cô biết rõ căn cứ địa của tổ chức, hiểu rõ cách bố trí canh phòng, ngay cả cách vận hành bên trong cũng có thể nói là hiểu rõ. Phóng thích cô ra
khỏi tổ chức, cũng giống như là đặt một quả bom không hẹn giờ bên cạnh
mình vậy.
Không lâu sau, tất cả mọi người đã tập trung xung quanh một căn nhà mái ngói nhỏ đơn sơ. Úc Hàn Yên đi vào trong nhà, chạy
thẳng tới chỗ chiếc giường trơ trụi được đặt sát bên tường. Cô cúi người xuống, lật chiếc ván giường lên, ngay lập tức một chiếc cửa động màu
đen như mực hiện ra trước mắt mọi người.
Lăng Diệp thấy cô nhảy
xuống cửa động không hề báo trước, mặt anh tối sầm lại. Đạo nghĩa không
cho phép anh chùn bước, cũng nhảy xuống theo.
Những người khác,
trừ mười người canh giữ ở bên ngoài ra, tất cả cũng nhảy xuống theo. Sau khi bọn họ vào được hang động, theo sự giao phó trước đó, lục soát tìm
kiếm dấu vết, gặp ai giết nấy.
Thật ra thì cũng không có nhiều
sát thủ thường trú tại căn cứ địa. Mục đích chuyến đi này của Úc Hàn Yên chung quy lại cũng chỉ là để tiêu diệt thủ lĩnh của tổ chức. Người kia
coi nơi này như nhà của hắn, rất ít khi đi ra ngoài.
Dưới tầng
hầm giống như một mê cung, có rất nhiều ngã rẽ. Người không quen rất dễ
bị lạc. Nơi này đối với Úc Hàn Yên đã rõ như lòng bàn tay. Cô dẫn Lăng
Diệp di chuyển cấp tốc đến phòng ngủ của thủ lĩnh tổ chức sát thủ hàng
đầu.
Số người canh giữ ở hai bên hành lang cũng không phải là số
ít, nhưng Úc Hàn Yên còn chưa kịp ra tay, Lăng Diệp đã giải quyết xong
hết rồi, khiến cô phải bực bội một hồi. Người không biết còn tưởng thành viên của tổ chức sát thủ hàng đầu là các món ăn đấy.
Đây là một cuộc thảm sát đơn phương, là cơn ác mộng của tổ chức sát thủ hàng đầu.
Cả tầng hầm, nơi đươc phòng thủ chặt chẽ nhất chính là chỗ ngủ của người
kia. Để cho mình có được giấc ngủ yên ổn, người kia cũng đã tiêu hao
không ít tâm tư đi. Phòng ngủ được đặt sâu bên trong cùng của tầng hầm,
người bình thường đều sẽ bị những ngã rẽ ngổn ngang ở ngoài hành lang
xoay cho chóng mặt, tuyệt nhiên sẽ không thể tìm ra được. Mà sáu người
canh giữ ở xung quanh phòng ngủ đều là những tay sát thủ nổi trội trong
tổ chức. Nhớ năm đó, Úc Hàn Yên cũng thường xuyên được hưởng
thụ sự "nuông chiều" này.
Những người canh giữ bên ngoài phòng
ngủ ở trước mặt, cấp bậc so với những người trước đây rõ ràng không chỉ
cao hơn một cấp. Mặc dù tiếng bước chân của Úc Hàn Yên và Lăng Diệp rất
khẽ, gần như không nghe thấy, nhưng cặp mắt đang nhắm của bọn họ vẫn đột ngột mở ra.
Lần này Lăng Diệp vẫn như trước, chắn trước người Úc Hàn Yên. Anh vừa tránh chiếc phi tiêu cùng đạn đang lao về phía mình,
vừa phi mạnh con dao găm dính máu về phía trái tim của một người trong
số đó.
Anh cũng chẳng thèm nhìn xem con dao có trúng mục tiêu hay không, từ trên người lại rút ra hai khẩu súng, tay trái cầm một khẩu,
tay phải một khẩu, vừa nhanh nhẹn né tránh đòn công kích của đối phương, vừa đồng thời tay năm tay mười, nổ súng về phía trước.
Úc Hàn
Yên bực tức, không phải nói là kề vai tác chiến sao? Đây được coi là
chuyện gì hả? Liên tục đứng chặn trước người cô! Cô ngẩng đầu liếc nhìn
lên trên hành lang, tay trái ấn một cái lên chiếc vòng bên tay phải mới
được đeo vào cách đây không lâu, ngay tức khắc, một sợi dây cường lực
như sợi tóc bắn ra ngoài, bám chặt vào vách tường trên hành lang. Cô
tung người nhảy vọt lên, dựa vào sợi dây phi qua đầu Lăng Diệp lên phía
trước.
Sáu người thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo ngay lập tức cũng
thoảng qua một tia khiếp sợ. Bọn họ đều biết, chỉ có Ảnh mới có thể vận
dụng được sợi dây cường lực một cách nhuần nhuyễn như thế.
Cao
thủ so chiêu phải tranh thủ từng giây từng phút. Mặc dù bọn họ chỉ lưỡng lự có 0.01 giây, nhưng lại là cơ hội thật tốt để Úc Hàn Yên và Lăng
Diệp tiến công. Hai khẩu súng trong tay Lăng Diệp chia ra, nhắm thẳng
vào trái tim hai người phía trước. Khẩu súng trên tay trái Úc
Hàn Yên nhắm thẳng vào ấn đường của một trong sáu người. Trong chớp mắt, ba viên đạn xé rách không gian, mang theo thế như chẻ tre hoàn thành sứ mệnh.
Lợi dụng sự kìm hãm của sợi dây cường lực, Úc Hàn Yên
chiếm hết ưu thế của không gian. Cô đạp mạnh chân xuống đất một cái,
tung người lên không trung, vọt tới chỗ ba người còn lại, vừa dùng súng
bắn vào não của một người trong số đó, vừa đồng thời giang hai chân ra,
tận dụng tối đa sức lực, chia nhau đá vào hai người hai bên.
Lăng Diệp thấy vậy, ra sức phối hợp, nổ súng về phía hai người vừa bị cô đá trúng.
Thu hồi sợi dây cường lực xong, Úc Hàn Yên đến bên cạnh Lăng Diệp nhìn anh
một cái, sau đó hai người cùng nhau đi về phía phòng ngủ.
Cửa
phòng ngủ đã bị khóa trái. Úc Hàn Yên lấy ra một sợi dây kim loại cứng
chắc, mỏng như sợi tóc đã được chuẩn bị từ trước, đút thẳng vào ổ khóa,
tập trung mở.
Đột nhiên, trên ngón tay trỏ phải của cô truyền đến sự chấn động. Cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thấy người kia cũng đang đưa tay sờ vào khuyên tai, lạnh lùng nói:
"Không ngờ cái tầng hầm này đã được lắp đặt chế độ tự hủy. Lão già chết tiệt kia chắc chắn chạy trốn rồi."
Dựa theo mức độ chấn động dữ dội này có thể suy ra, số lượng bom ở đây cũng không ít. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ tan xương nát
thịt. Lăng Diệp quyết định thật nhanh, kéo Úc Hàn Yên đi ra bên ngoài,
trước tiên phải giữ được tính mạng của mình đã.
Anh kéo Úc Hàn Yên, vừa chạy nước rút, vừa mở máy truyền tin ra, hạ lệnh cấp tốc: