Qua học kỳ 2 được vài ngày, chúng tôi còn phải kiểm tra một tiết môn Thể Dục. Về Thể Dục thì... xem như là nỗi nhục lớn nhất và cực kỳ ám ảnh
trong tâm trí tôi, có cố gắng thế nào thì cũng không khắc phục được thể
lực của bản thân. Mà đợt kiểm tra lần này lại là phát bóng chuyền. Từ
đầu buổi đến cuối buổi cô Hiệp giảng cho chúng tôi cách phát bóng, thực
hành theo tổ tôi đều làm không được. Trong suốt tiết ôn tập, Toàn lúc
nào cũng mỉa mai tôi, bảo tôi về nhà bảo trọng tốt thân thể, cầm bóng
còn chưa nổi mà đòi tung rồi phát bóng, đúng là đồ tiểu thư... Về việc
này, đồng ý, tôi giữ gìn thân thể mình mặc dù không được tốt lắm, nhưng
cũng chả đến nỗi nào. Còn về chuyện nói tôi là dạng tiểu thư ẻo lả...
Thôi bỏ qua đi, trước kia có vài đứa bảo tôi ác rồi còn công nhận tôi là lưu manh ấy chứ...
Trong tiết kiểm tra Thể Dục đó, tôi vất vả ngồi suy nghĩ, cuối cùng
đành phải bó tay ra sân. Trước khi tới lượt của mình, tôi lấy chai dầu
trong túi áo khoác, bôi nhẹ lên cổ tay.
" Thế này chắc không sao rồi" - Tôi nghĩ thầm
Kết quả là, tôi đánh qua lưới, nhưng bởi vì cô Hiệp không để ý nên cách đánh bóng của tôi có hơi sai sai, dùng phần dưới cổ tay để đánh, nên... đạt rồi. Tôi ôm cái tay " tàn tật " thân yêu về nhà đau xót nhìn mẹ. Mẹ tôi đang nấu ăn thấy tôi nhăn nhó cũng liền quay ngoắt lại:
- Con gái con đứa, học hành kiểu đó hả? Còn ba cái đồ bóng chuyền, con
gái ẻo lả đánh kiểu gì mà đánh, có phải khỏe mạnh như mấy đứa thanh niên đâu.
Buổi chiều tôi lên trường, Thư nhìn tôi cười cười:
- Đánh sai kỹ thuật để lấy điểm, ráng nhịn đi, mẹ Thùy nói gì không?
- ... - Tôi nhún vai rồi về chỗ ngồi.
- Aizz!Học Thể Dục mà cứ đau tay đau chân dãy chắc anh Quý xót chết,
nhề? - Lạc đang ngồi chép bài tập cũng tiện ngẩn đầu lên nhìn tôi rồi
nhếch môi một cái.
- Nó bằng tuổi tao, anh em mẹ gì? - Giọng tôi lanh lảnh đầy khó chịu.
- À! Bạn Quý xót.
- Đập chết bây giờ, lo bài tập của mày đi. - tôi lườm lại như muốn ché lửa, tên này đúng là không gì không thể nói.
Bài tập làm xong rồi, không có chuyện gì nữa, tôi qua lớp 8/5 chơi với
My và Diệu Linh. Vừa qua đã thấy Linh ngồi nhảm nhảm gì đó với Thảo, tôi an phận qua chỗ My, mặc dù bên đó có tên kính cận đáng chết kia. Mặc
cho cậu ta cứ chọc " đời không thuận lợi", tôi vẫn không đáp trả, làm
như vẻ ta đây ung dung không chấp người thấp kém. My khổ sở nhìn tôi:
- Tiết Toán lớp Thùy hôm nay tiết mấy?
- Ờm... tiết 3.
- Cho mượn vở, với vở bài tập luôn.
- Chi? - Tôi thắc mắc.
- Hôm bữa không đi học kèm cô Lâm, mượn coi sơ qua để phát biểu chớ chi. - My thở dài.
- Một hồi xong tiết 1 đưa cho, bây giờ thằng rùa đang chép.
Thằng rùa ở đây là Lạc, ba cậu ta tên Quy, nên tôi quen miệng gọi thế.
- Thằng rùa? - My thắc mắc
- Thằng Lạc á.
- Bạn chơi với thằng Lạc? - My mắt to mắt nhỏ nhìn tôi.
- Bình thường, nó ngồi ngay sau lưng mà, chơi từ bữa giờ rồi.
- Ừ - My gật đầu.
Lúc đầu tôi còn chả quan tâm đến chuyện này, nghĩ cũng chả có gì, chắc
là thắc mắc bình thường. Nhưng mà, đến khi sau Tết tôi mới biết được một chuyện động trời, MY BỒ LẠC :))))
Trong khi tôi vẫn còn ngây thơ với lời đồn đại xung quanh thì đã đến
ngày 8 tháng 3, ngày quốc tế phụ nữ. Tôi bình thản như ngày thường, My
lại suốt ngày:
- Thùy ơi! My thiếu nữ rồi, sắp tới 8 tháng 3 rồi, tặng My quà đi Thùy
ơi, Thùy ơi. Anh My tặng con gấu to đùng luôn, Thùy bạn thân tặng My cái gì đê~~~
Tôi ão não suy nghĩ, quái nó, thiếu nữ thì có liên quan gì tới phụ nữ cơ chứ????
Nghĩ thế thôi chứ tôi đương nhiên vẫn bỏ vài trăm tiền tiêu vặt ra mua
cho My một con thỏ bông với hộp hoa sáp màu đỏ, bên trong còn có con gấu nhỏ mặc váy ren hồng, vô cùng tinh tế. My hỏi tôi thích quà gì, tôi ậm ờ kêu khỏi. My hỏi tôi thích sách gì, tôi nghĩ trong đầu, tiểu thuyết của tôi thích còn chưa xuất bản, lấy đâu ra cho My mua. Thế là tôi tùy ý
đọc tên một cuốn tiểu thuyết có bìa màu hồng, là cuốn Mười Năm Thương
Nhớ của Thư Hải Thương Sinh. My mua tặng tôi tập 1, tôi mua tập 2 ngay
sau đó, bởi vì... truyện này mang tính chất nghiện.
Trước 8 tháng 3 được vài ngày, My nhờ tôi một chuyện, bởi vì nếu Lạc
với My gặp nhau sẽ càng làm lớn chuyện hai người có quan hệ mờ ám với
nhau, nên My muốn tôi nhận quà 8 tháng 3 của Lạc hộ, rồi truyền tay cho
My sau. Mà lúc này đầu tôi vẫn còn đang bốc hỏa vì lúc trước Lạc dám
đụng vào sách vở tôi mà chưa có sự cho phép, cho nên tôi kiên quyết cự
tuyệt My. My nói với tôi rằng sẽ kêu Lạc xin lỗi đàng hoàng, sau đó hòa
thuận lại như cũ. Ờm... còn tùy biểu hiện.
...
Sáng hôm nay lớp chúng tôi lại có tiết Thể Dục. Tôi không biết Lạc đã
nói gì với My mà trong suốt tiết học, Lạc gần như ám tôi không buông.
Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ta muốn gây chuyện. Đến lúc cô Hiệp biểu nữ
trong lớp chạy bền, đám con trai về hàng ghế đá ngồi nghỉ, Lạc giữ cặp
tôi khư khư trên tay không buông. Lúc tôi chạy về rồi liền lườm cậu ta:
- Ý gì đây? Thả ra nhanh lên không bà mày đập cho một trận bây giờ.
- ... - Lạc im lặng không nói, cứ nhìn nhìn tôi.
Tôi thất bại trong việc đấu mắt với cậu ta, nghe mấy đứa con trai nói là Lạc giúp tôi giữ cặp. Tốt thôi! Làm việc đó thay cho lời xin lỗi cũng
được...
Đến chiều thì sự việc tiến triển đến mức vạn vạn không ngờ tới. Lúc còn
chưa vào lớp, tôi đang chễm chệ ngồi đọc tiểu thuyết thì Lạc tới ngồi
sát bên cạnh tôi. Tôi lập tức hét lên:
Tôi chửi thề một câu, vẫn không có tác dụng. Tôi liền vờ không để ý đến
cậu ta nữa, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Nhưng mà, cái kiểu cậu ta cứ đưa
mắt nhìn tôi có chút... biến thái -,-
- Lạc thả thính Thùy nhen! Quý ghen bây giờ. - Toàn liếc liếc bàn tôi rồi vỗ vai Lạc, sau đó đi xuống dưới.
Lạc im lặng cắn móng tay tiếp tục nhìn tôi. Bắt đầu có vài đứa đến mượn
vở bài tập của tôi cũng ùa theo chọc, tôi tức đến điếng người. Cái kiểu
xin lỗi này có chút quá đáng rồi đấy.
- Lạy mày đấy, về chỗ đi, please mà! - tôi bặm môi năn nỉ, ngày 8 tháng 3 cũng qua rồi, quà của Lạc cũng đưa My rồi, thế sao tôi vẫn phải khổ sở
thế này.
Vào lớp, Lạc ngồi sau, tiếp tục " công trình quấy rối" , cậu ta cứ luôn miệng ở sau lẩm bẩm vừa đủ 4 đứa nghe:
- Bé Đời ơi, bé Đời ơi~~~
Chung khinh khỉnh nhìn tôi:
- Lạc thả thính kìa, sao mày không đớp?
- Đớp mẹ mày - Tôi quay lại trừng mắt.
- À quên! Sợ anh Quý ghen. - Chung cười mỉa
- Ghen má mày - Tôi hét lên - cái lũ chó điên này.
Cái tiếng hét này đến cô Loan đang ngồi đọc báo cũng phải chú ý đến.
Chắc cô tưởng đâu tôi muốn lên làm bài tập nên liền nhìn tôi vô cùng
trìu mến:
- Thùy làm bài nhanh thế? Mấy bạn chưa làm xong, em lên bảng sửa bài giúp cô cho mấy bạn tham khảo.
Tôi vuốt mặt rầu rĩ:
- Dạ!
- Hahahahahhahahahahah! - Cả đám xung quanh được phen cười như ong vỡ tổ.
- Mấy cô cậu cười gì đấy? - Cô Loan lớn giọng
Cả nhóm lập tức im bặt.
Ba tiết còn lại Lạc đương nhiên vẫn tiếp tục ám tôi, vuốt tóc rồi lại
than thở kêu tên mẹ tôi, đúng là âm hồn không tan. My chắc là cũng nghe
không ít đồn đại, nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì, tôi hết thở ngắn rồi
lại thở dài, tuôn một tràn khoảng 5 phút mới dừng, My ậm ừ rồi kêu để
nói Lạc. Sau tối hôm đó, tôi thấy ... Lạc còn ám tôi hơn -,- não cậu ta
hình như có vấn đề. Trên Facebook, những câu trích dẫn nào hay, tôi sẽ
share về wall, đương nhiên cũng có một vài câu "mờ ám". Không biết là My hiểu lầm gì, hay là những người xung quanh đã nói gì với My về chuyện ở lớp, quan hệ " không bình thường " giữa tôi với Lạc, tôi càng ngày càng cảm thấy My có đôi phần khó chịu với tôi. Tôi xem như không để tâm
chuyện này, tiểu thuyết của tôi đọc thường nói, quan hệ bạn bè tốt nhất
không để người thứ ba chen vào, nhất là người yêu của bạn thân. Tôi vẫn
hòa đồng với My như thường, còn thường xuyên dẫn My đi mua đồ ăn vặt mỗi khi My than đói hoặc than chán.
Đúng lúc này, quản lý trên mạng tôi chắc là cũng nghe đâu đó chuyện tôi bị ghép với Quý, thuyết giáo cho tôi một trận. Tôi nhất quyết không
thừa nhận chuyện đó, quản lý kêu tôi đăng tus xem bạn bè tôi xử sự sao.
Tôi bực mình làm theo lời, đăng một cái tus vô cùng tình cảm: Tự nhiên
thấy mến thằng cùng lớp. Được lắm! Xem bạn bè mấy năm tụi bây xử sự
sao. Nhưng mà, tôi đã để lại mất một lỗ hỏng nhỏ, tôi quên mất rằng, Quý không học chung lớp với tôi. Cả đám bạn thi nhau cmt là Lạc. Tôi lần
nữa đối mặt với chị quản lý xinh đẹp họ Dương tên Linh, tiếp tục nghe
thêm một bài thuyết giáo vô cùng sống động và nhiệt huyết. Xong chuyện
đó, My lại suốt ngày nhắn tin hỏi tôi có chuyện gì, quản lý đã dặn tôi
không được nói chuyện này với bất kỳ ai, nên tôi đành vu vơ thả hồn trên mây, nói đúng là có thật. Suốt mấy ngày đó, lúc nào My nhắn tin cũng
chỉ toàn nói chuyện tôi thích ai, rồi lại nói chuyện mấy đứa nói tôi
thích Lạc, đem mách cho My. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, chuyện này
tôi thừa nhận là lỗi của tôi để đâm ra làm mấy đứa xung quanh thêm hiểu
lầm, nhưng, bạn thân mà không có được sự tin tưởng lẫn nhau thì còn có
giá trị gì. Thêm nữa, mọi người trong lớp dần đầu độc vào tâm trí tôi,
chỉ ra những nhược điểm của My, khuyên tôi không nên chơi với My, tôi
cảm thấy khó xử vô cùng. Một mặt là bạn thân tiếp tục bàn cãi chuyện tôi có thích Lạc hay không, một mặt lại thêm mấy đứa bảo tôi không nên chơi với loại người trọng " người yêu " hơn bạn thân, tôi nhọc óc suy nghĩ,
cuối cùng rút ra một kết luận, tôi vẫn sẽ chơi với My, nhưng sẽ giữ
khoảng cách một chút, không ai tổn hại ai là được. My dường như cũng
nhận ra sự khác thường ở tôi, thấy tôi tỏ ra không hài lòng khi My đề
cập về chuyện của Lạc, nên My cũng không nhắc đến nữa, chúng tôi ít tiếp xúc dần...