Nguyên Hãn cười gằn: " Nhạc phụ đại nhân, ngài không khỏi diễn quá sâu
đi, cùng la người làm đại sự cái nhìn có khác, ngài coi ta là trẻ tuổi
mà lấn sao" Nói đến đây hắn dựng ngược mày kiếm " Ngài có biết ngài diễn tốt đến mức Tuyết nhi sợ đến không ăn được gì, nằm khóc trong phòng
thương tâm, nàng mà thương tâm thì ta cùng không cao hứng đâu. Mà chắc
tên vô dụng Tôn Nghị cũng đã giới thiệu qua cho ngài biết ta không cao
hứng hậu quả sẽ ra sao chứ". Nguyên Hãn lời nói rất bá đạo, hắn có tiền
vốn để bá đạo, tại cái dải Nam Trực Lệ này lời nói của hắn là thánh chỉ, ai không nghe thì đánh cho nghe mới thôi. Đừng nói tên hán gian Tôn
Nghị theo phe hắn kể cả không theo thì 30 vạn sở vệ quân tối nát của
Miền Nam nếu ra biển đối cứng với hắn thì sẽ bị một vạn thủy binh của
hắn mài chết. Còn cái lão vương gia không binh mà ôm "chí lớn" này thì
hắn càng không coi vào đâu.
Lão cáo già Ninh vương nghe vậy biến sắc há miệng định nói thì Nguyên Hãn lại tiếp lời: "Vương gia ngài
khoan hãy nói, để tiểu tế thưa hết lời. Thiên hạ nhốn nháo đến đi vì
lợi, không có tình bạn vĩnh cửu, không có định nhân vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Ngài thấy chuyện của chúng ta đem nữ nhân vào có tác
dụng bền lâu sao? Nhưng nếu gắn bó lợi ích thì lại khác đấy. Thứ cho
tiểu tế nói thẳng cả Vương gia và Chu Lương đều không có cái đại khí
xưng hoàng.. Ngoại trừ...." nói lấp lửng đến đây hắn dừng lại. Đấu tranh ngoại giao là thắng ở khí thế, vậy nên có câu người sinh tiền cố tranh
một hơi là vì vậy. Viề mặt khí thế hắn đã áp đảo hoàn toàn.
Ninh
vương tức sùi bọ mép, hai mươi mấy năm nay hắn âm thầm xúc tích gây dựng cơ sở, hẳn nghĩ một tiếng trống là hưng phấn tinh thần. Thế nhưng bị
mỉa mai khó thành đại sự, làm sao mà lão không điên lên:" Tai sao ngươi
lại nghĩ rằng lão phu khó thành sự".
"Cách cục suy nghĩ của
Vương gia quá bé, làm yên hùng một cõi như kiểu vương một lĩnh thì được
nhưng nếu để xưng hoàng thì quá kém xa. Lấy đâu không xa như lão Chu thợ mộc, ai khinh thường lão là thợ mộc thì đã cỏ xanh mồ cả rồi. Bởi ví
cái cách cục lão bày ra là cách cục của thiên hạ, là cái nhìn của thiên
tử, bởi vậy lão dùng bạch Liên giáo để đùa bỡn thiên hạ trong lòng bàn
tay. Còn vương gia, chăm chăm bóc lột vơ vét ở Giang Tây dân chúng oán
than. Ngài đen xố tiền ấy đút lót quan viên hỏng có lợi gì gặp chuyện là quay đầu trở giáo. Ngài dùng tiền đó nuôi được vài vạn quân khả đánh
được tới tử cấm thành? Khi ngài hô hào cách mệnh bao nhiêu phủ trấn sẽ
nghe theo ngài, bao nhiêu vương khác sẽ hưởng ứng. Tiếp viện của ngài ở
đâu, bổ xung lính ở đâu khi dân chúng oán thán.? Vương gia cân nhắc".