Thất Sát đi mất, khiến Lãnh Văn Bách vô lực đứng im tại chỗ.
Trọng Tôn Phong thấy được sát khí nồng đậm của Thất Sát, cũng thấy Lãnh
Văn Bách mất đi phong phạm tuyệt thế công tử, trên khuôn mặt tuấn tú
tràn đầy hối hận.
Trọng Tôn Phong đứng dậy: “Lãnh công tử, ta còn một số chuyện cần chuẩn
bị cho nghi thức, không quấy rầy công tử nữa. CHờ ngày tiến hành nghi
thức, ta đích thân tới đón.”
Thất Sát vừa rời khỏi nhà trọ, đi tới nhà trọ khác thuê một phòng, chờ Quý Như Yên triệu kiến.
.....
Nơi ở của tứ đại gia tộc giống như một tứ hợp viện kết hợp lại thành một tòa nhà lớn.
Chia làm đông, nam, bắc, đông là Tôn gia, tây là Tư Đồ gia, nam là Quan gia, bắc là Gia Cát gi.
Mà chính giữa đại đường là nơi tứ đại gia tộc tụ họp nghị sự.
Tư Đồ Mộng Nguyệt dẫn Quý Như Yên đi vào tòa nhà lớn, dọc đường đi gặp rất nhiều người hầu.
Đám người hầu cũng không cung kính với Tư Đồ Mộng Nguyệt, thậm chí còn không thèm để ý.
Quý Như Yên thu tất cả vào mắt, đột nhiên cảm thấy Tư Đồ Mộng Nguyệt
không hề phòng bị người bên cạnh mình, thật sự là chậm hiểu.
Nhưng đám người hầu này không diễu nàng, đây lại là địa bàn của người khác, nên nàng cũng không thể nói gì, tùy bọn họ rời đi.
Quý Như Yên thở dài một tiếng, im lặng đi theo Tư Đồ Mộng Nguyệt tới đại đường.
Bên trong cũng không có trưởng bối, nhưng lại có hai cô nương thanh xuân tịnh lệ. Tư Đồ Mộng Nguyệt vừa thấy các nàng liền tươi cười: “Phi Ngọc, Nhạc Đan ta đã trở về!”
“Mộng Nguyệt? Ngươi không chết?”
Trọng Tôn Phi Ngọc kinh ngạc giật mình, lập tức để lộ sơ hở trong lời nói.
Quý Như Yên híp mắt lại, lẽ nào chính vị cô nương này, sai khiến người đánh xe bỏ rơi nữ tử?
Tư Đồ Mộng Nguyệt hình như không nghe ra vấn đề, ngược lại còn đỏ mắt:
“Phi ngọc muội muội, ngày đó muội tìm phu xe không tốt tý nào, hắn đưa
ta tới một đỉnh núi rồi bỏ lại. Nếu không phải ta gặp được hai vị quý
nhân, có lẽ không ra được.”
Quan Nhạc Đan ở bên cạnh nhìn thoáng qua hai người Tư Đồ Mộng Nguyệt dẫn về, một nam, một nữ.
Nhất là tuấn nam kia, trên người tỏa ra thần thái quý khí bức người.
Một đôi phượng mâu khẽ liếc, khiến tim Quan Nhạc Đan đập loạn.
Quan Nhạc Đan không nhịn được nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt đang nức nở: “Mộng
Nguyệt, ngươi không giới thiệu một chút về nam nhân phía sau sao?”
Lúc này Tư Đồ Mộng Nguyệt mới phát giác, khẽ quẫn bách: “Cái đó! Thật
xin lỗi, là ta sơ ý, ta giới thiệu với hai người một chút, vị này là Lạc đại ca, đây là Như Yên tỷ tỷ. Như Yên tỷ, đây là Trọng Tôn Phi Ngọc,
đây là Quan Nhạc Đan.”
Trọng Tôn Phi Ngọc lạnh lùng quét nhìn đám người Quý Như Yên, không hờn
không giận: “Mộng Nguyệt, ngươi đã quên quy củ của tứ đại gia tộc sao?
Không thể dẫn người xa lạ về, ngươi muốn bị phạt cấm cửa sao?”
Quan Nhạc Đan thấy Trọng Tôn Phi Ngọc nghiêm khắc như vậy, sợ hãi nam
nhân anh tuấn bị dọa sợ chạy mất, khẽ lôi kẽo tay nàng ta, ý bảo đừng
như vậy.