Lão tướng quân cực kì kinh ngạc nhìn nàng, trước giờ ông cảm thấy vũ kỹ
của nàng không thấp, nhưng chưa từng coi trọng. Không ngờ tuổi nàng nhỏ
nhất nhóm, vũ kỹ lại cao hơn bọn họ rất nhiều!”
Hơn nữa nàng là đệ tử ngoại môn của Diễm Tông, nghe nói sư phụ dạy dỗ đệ tử cả đám đều đạt cảnh giới võ thần.
Thật ngoài ý muốn, cháu dâu mình cư nhiên là cao thủ võ thần, cách xa võ thần.
Quý Như Yên an ủi: “Ông ngoại! Thật ra không nhất thiết phải hại đám
người Vạn Đức hầu. Nếu muốn Quý Như Yên có thể giết cả đám trong Cổ Thú
sơn mạch, đừng ai mong thoát được.”
“Đừng! Nếu làm như vậy Thiên Độc quốc sẽ đại loạn.”
Lão tướng quân hoàng sợ nhanh chóng khuyên can, nếu Quý Như Yên thật sự làm vậy, chịu khổ chỉ có bách tính vô tội.
“Ông ngoai, Cổ Thú sơn mạch lớn như vậy, chưa chắc chúng ta đã gặp phải
bọn họ. Nếu đám người đó không có mắt tự tìm tới cửa, ta đây sẽ không
thu tay. Người cũng đừng đặt tâm tư tới mấy kẻ đó, lần này chúng ta tới
để tìm bảo bối. Không phải nói, nơi này nhiều nhất chính là bảo bối sao? Một khi đã vậy, tại sao chúng ta không tranh thủ dạo chơi một vòng, cần gì phải suy nghĩ?”
Quý Như Yên an ủi, không muốn ông tiếp tục lo lắng, khiến cả nhóm cũng cảm thấy nặng nề.
Nàng không biết những người khác có ôm tâm tư tới tìm bảo bối hay không, ít nhất nàng là như vậy.
Có điều, năng lực của tiểu tham ăn thật sự khiến nàng hơi giật mình.
Sao nó tìm được quả ngũ độc?”
Chẳng lẽ nó có khả năng tìm bảo bối.
Nghĩ như vậy, Quý Như Yên xúc động tăng vột.
Đúng lúc Lạc Thuấn Thần mang theo ít nước cho lão tướng quân, Quý Như
Yên nhân cơ hội nhìn xem có trái cây khác không chạy ra ngoài.
Nàng muốn làm hai chuyện, một là phân loại quả ngũ độc, hai là hỏi tiểu
tham ăn Cổ Thú sơn mạch có bảo bối gì, chỉ cần nó biết, chính mình sẽ đi tìm. Dù sao cũng phải ở đây những hai tháng, phải tranh thủ thu lợi một phen, nếu không thật quá thất vọng với chính mình?
Ôm tiểu tử kia đi ra ngoài, Quý Như Yên tìm một nơi vắng vẻ, đặt hắn
trên tảng đá, đối diện với mình: “Tham ăn, phải chăng ngươi có năng lực
tìm bảo bối?”
“Ô!”
Hừ! Bây giờ mới biết năng lực của ta sao?
Tiểu tử kia lập tức kiêu ngạo vểnh cao cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, thật sự đáng ăn đòn!
Quý Như Yên thấy hắn như vậy lập tức đập đầu hắn: “Ngươi kiêu ngạo cái
gì! Không phải chỉ là tìm quả ngũ độc thôi sao? Có bản lĩnh hai này đưa
chủ nhân thu thập hết bảo bối trong Cổ Thú sơn mạch, ta mới tin.”
Tiểu tử kia sửng sốt, lập tức mặc cả: “Ô, ô!”
Đi, ta dẫn ngươi đi cũng được, nhưng bảo bối phải chia cho ta một phần!
Quý Như Yên tức giận gõ gõ đầu hắn: “Ta từng bạc đãi ngươi sao? Đừng quên, hôm nay ngươi đã ăn hai quả ngũ độc!”
Tiểu tử kia gật đầu, đúng như vậy nha!
Chủ nhân thật sự không bạc đãi mình, có tám quả ngũ độc, chủ nhân cho mình hai quả.
“Được rồi, ít nghĩ linh tinh đi! Ngươi ở đây canh chừng, nếu có người đến thì hét lên.”