Ngay khi đi qua gần một trăm cây mễ cao tùng thảo, Quý Như Yên liếc mắt liền nhìn thấy trái Kim Hoàng Sắc.
Hơn mười trái ngũ độc quả đều tụ lại với nhau, tiểu trái cây này giống
như là cây lựu, lại giống như một bàn tay, có ngón lớn, ngón nhỏ, trong
suốt, trong sáng nhưng lại tỏa ra ánh hoàng kim.
Ngật Hóa đã muốn nhất mã đương tiên xông tới, ôm đại một trái ngũ độc quả cắn một miếng thật đã.
Quý Như Yên thấy nó hung hãn như vậy, liền nhanh chóng chạy tới, đem
trái cây hái xuống, bọc ở ngoài một miếng vải nhỏ, sau đó đưa tới cho
ngoại tổ phụ Hứa Tử Minh "Ngoại tổ phụ, người trước tiên cầm trái cây
này đi, ta đi lấy đồ đựng trái này."
Vào thời điểm này, Quý Như Yên không cần để ý ngủ độc quả kia quý giá,
đáng trân trọng thế nào? Bởi vì, thứ nàng cần chính là hạt giống của ngũ độc quả.
Cơ mà hạt giống của ngũ độc quả thập phần quái dị. Nếu không phải là Quý Như Yên có nhãn lực tốt một cách phi thường, thật đúng là sẽ nhầm lẫn
ngũ độc quả này với thảo diệp!
Những ngọn đó như cao thủ rắn hổ mang, phun xà tín, đứng ở đó, chỉ cảm
thấy những ngọn cỏ đó trông rất sống động, dường như muốn lao tới cắn
người.
"Như Yên, nàng đang làm cái gì?"
Lạc Thuấn Thần thấy nàng ngồi xổm trước bụi cỏ, không thèm nhúc nhích.
Một bên Tích Tiểu Mộng cùng Mễ Nhĩ vây xem ngũ độc quả kia, vẻ mặt kích động "Lão tướng quân, đây là ngũ độc quả?"
Lão tướng quân Hứa Tử Minh cũng vẻ mặt kích động, liên tục gật đầu "Đây
là ngũ độc quả ngàn năm, thật không nghĩ tới lão phu sống hơn nửa đời
người, một chân đã nhảy vào trong quan tài, cư nhiên còn có thể chứng
kiến thấy bảo bối như vậy!"
"Thật đẹp!"
Đem ngũ độc quả đi bán quả thật lợi nhuận cũng không tệ. Ví như đá lưu
nhiều tử, mỗi một tiểu lạp như thủy tinh trong suốt trong sáng, làm cho
người ta luyến tiếc không thể đem nó ăn.
Quý Như Yên dưới sự giúp đỡ của Lạc Thuấn Thần, đã đem một nhúm hạt
giống ngũ độc quả hạt giống lấy ra, sau đó trực tiếp thu vào trong một
hộp đựng, tính toán tìm thời gian tốt để gieo hạt.
Bên cạnh vừa lúc có một dòng suối nhỏ, Quý Như Yên rửa sạch sẽ hai tay,
lúc này mới đi về phía lão tướng quân, nhìn nhìn thì thấy chỉ có tám
trái ngũ độc quả.
Đồ vật này nọ do Ngật Hóa phát hiện, tuy rằng nó nhất mã đương tiên cắn một cái, nhưng đó cũng là công lao của nó.
Vì thế Quý Như Yên liền làm chủ phân ra "Mỗi người một trái, những thứ
khác giữ lại đưa cho ta, đến lúc đó ta làm Giải Độc Hoàn tử, cũng tốt
nhường mọi người cầm phòng thân."
Ở đây có năm người thêm một con Ngật Hóa.
Vì thế trong tay Quý Như Yên cũng chỉ còn lại có hai trái.
Bất quá, nàng cũng chẳng lo lắng nếu không được ăn ngũ độc quả trăm năm, dù sao có hạt giống của bách độc quả là đủ, chính mình cũng có thể ở
nhà tự gieo trồng, bất quá nếu trồng ở nhà thì cũng hơi gặp khó khăn một chú, không thể khiến cho phát huy hế đặc tính, nhưng cũng tốt hơn là
không có.
Ngật Hóa lần nữa được ăn ngũ độc quả, vui mừng chạy vòng quanh chân của
nàng mấy vòng, lúc này mới ngồi ở dưới chân của nàng, cẩn thận ăn.
Mọi người nhìn thoáng qua ngũ độc quả, không chút khách khí cắn một miếng.
Trái cây Như Bình quả giòn, hương lê ngọt, như dưa tây nhiều nước.
Quý Như Yên cắn một cái, không khỏi khen "Quả này ăn ngon quá!"
Nếu không phải sản lượng không nhiều, nàng thật đúng là muốn nhiều hơn nữa ăn liền mấy quả.
Lão tướng quân Hứa Tử Minh không có ăn, chỉ ngồi nhìnngũ độc quả trong
tay "Thuấn Thần, đem trái này trình lên Hoàng Thượng, năm mươi vạn binh
trong tay ngoại tổ phụ sẽ lập tức thuộc về ngươi."
Lạc Thuấn Thần lắc lắc đầu, "Ngoại tổ phụ, Vạn Đức hậu nhất định không
nhường ta dễ dàng như vậy đâu! Chỉ dựa vào trái này, Hoàng Thượng tuyệt
đối không đồng ý giao binh quyền cho ta, ở đây lại là Cổ Thú sơn mạch,
một khi để người khác biết được trong tay chúng ta đang có ngũ độc quả
ngàn năm, e rằng sẽ mang tới họa sát thân, chẳng thà chúng ta ăn trước."