Lúc hai người đang ngủ trong phòng thì có người đứng ở ngoài cửa sổ bẩm báo một tiếng "Điện hạ, có tin tức từ hoàng cung!"
Lạc Thuấn Thần thu lại ý cười, hàng chân mày bỗng chốc phát ra sự lạnh lẽo, hắn đi tới bên cửa sổ, sau đó mở ra cửa sổ, khẽ quát: "Nói!"
Mễ Nhĩ thấp giọng báo cáo, "Hương tần tư thông với thị vệ, Hiên Đế
biết được nên giận dữ vô cùng, Hương tần bị kéo ra ngũ mã phanh thây
rồi. Sự việc của Hương tần có liên quan đến Đức phi và Hiền phi, nhưng
tạm thời Hiên đế vẫn chưa xử lí hai người này. Chuyện đã kinh động đến
Thái Hoàng Thái Hậu, Vệ hoàng hậu bị trách phạt quản lí hậu cung không
nghiêm, hiện tại Phượng ấn đã được Thái hoàng thái hậu tiếp quản."
"Biết rồi, lui ra đi."
"Dạ, điện hạ!" Mễ Nhĩ mau chống lui ra.
Thẳng thắn mà nói, y biết đem chuyện này báo cáo lúc tân hôn của chủ
nhân thì thật là không phải, nhưng chủ nhân từng đưa ra mệnh lệnh, chỉ
cần trong cung có tin tức đều phải báo lại.
Lần trước ám vệ đã nghe được một ít tin tức ở cung Quảng Trạch, biết
Hương tần đi đến cung cung Quảng Trạch, sau khi ả ta đi ra ngoài liền có hành vi mờ ám với thị vệ, vì thế bọn họ đã uy hiếp lợi dụng để tên thi
vệ kia khai ra chuyện xấu của Hương tần.
Biết được chuyện xấu này muốn nhắm đến Băng phi, chủ nhân liền tương
kế gậy ông đập lưng ông, cho nên mới có chuyện xảy ra vào đêm nay.
Có điều, y vừa nhìn thấy gì?
Trong lúc vô ý nên Mễ Nhĩ đã nhìn thấy hết trong phòng, y chớp chớp
đôi mắt to của mình: Chủ nhân và thất Hoàng phi không ngủ cùng nhau.
Thất Hoàng phi ngủ ở trên giường còn chủ nhân ngủ ở ghế quý phi.
Y nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy thì trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Nếu y dám to gan đem chuyện này truyền ra ngoài, y tin rằng chủ nhân sẽ làm cho y không bao giờ mở miệng được nữa.
Trong phòng, vốn là Quý Như Yên giả ngủ nên chuyện chuyện Mễ Nhĩ báo cáo nàng cũng nghe được.
Nàng cũng biết, căn bản là Lạc Thuấn Thần sẽ không giấu giếm nàng điều gì, vì vậy nàng ngồi dậy, mở miệng dò hỏi, "Trong cung xảy ra chuyện gì sao?"
"Chỉ là dở chút thủ đoạn dùng hình nhân thế mạng thôi, nàng không ngủ?"
Lạc Thuấn Thần cưng chìu nhìn nàng, bên môi của hắn xuất hiện ý cười nhàn nhạt, "Vừa rồi không phải nàng đã đi ngủ rồi à?"
Quý Như Yên nghe vậy liền biết hắn đang trêu chọc mình giả ngủ.
Nàng tức giận liếc xéo hắn một cái, "Bây giờ chúng ta là vợ chồng,
chàng nhanh nói cho ta biết những người trong hoàng thất, còn có Thái
Hoàng Thái Hậu chàng vừa nhắc đến nữa? Tuổi bà ấy không nhỏ chứ?"
Ánh mắt Lạc Thuấn Thần hóa thành ôn hu như nước, "Thái Hoàng Thái Hậu, chúng ta phải gọi là lão tổ tông. Năm nay lão nhân gia đã tám mươi, bởi vì tu vi võ kỹ, lại am hiểu đạo dưỡng sinh nên nhìn bề ngoài giống như
là sáu mươi tuổi vậy. Bà ấy đang ở Vĩnh cung trong cung Tâm Bình, không
để ý đến chuyện tranh đấu trong hậu cung nữa, chỉ khi nào sự việc rất
nghiêm trọng thì lão nhân gia mới ra mặt thôi.
Quý Như Yên gật gật đầu, vị lão tổ tông này rất biết cách làm người.
"Về những nhân vật kia, bây giờ mà nói ra cũng không tốt. Nếu nàng
vẫn muốn biết thì ta sẽ viết tên họ ra rồi giới thiệu cho nàng."
Lạc Thuấn Thần nói như thế, Quý Như Yên cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì nàng không có buồn ngủ, "Sớm muộn không bằng đúng lúc, chàng
viết đi, dù sao trong phòng này cũng có đủ giấy, bút, nghiên, mực."
"Nàng mài mực?"
Chuyện này...Nam nhân này quả nhiên là biết tranh thủ cơ hội. Quý Như Yên ậm ực nói , "Mài thì mài, chàng nhanh viết đi chứ!"
Có Quý Như Yên mài mực, Lạc Thuấn Thần vui vẻ mười phần, hắn viết ra
tên người sau đó giới thiệu qua một lượt, đêm tân hôn của đôi phu thê cứ trôi qua như vậy.