Bên Tây Nam cũng không phải xảy ra việc gì hệ trọng, chỉ là người Chiêu Vũ
Đế an bài theo dõi hành tung của La Tố gửi kết quả về.
Trong tối ngoài sáng đều có người, một mặt là bảo vệ La Tố, một mặt là muốn
nắm bắt hành tung của La Tố, biết nàng làm cái gì ở Tây Nam, Tây Nam có
động tĩnh gì.
Gần đây La Tố đến ở trong một cái thôn gọi là
Lâm Gia Câu. Đọc xong Chiêu Vũ Đế cảm thấy người từng trải qua khổ sở
đúng là có khác, nếu đổi thành quan viên khác đi làm nhiệm vụ này, chắc
chắn sẽ chỉ bớt chút thời gian đi xuống kiểm tra qua loa mà thôi, nơi
nào chịu dọn đến đó ở.
Lại nghĩ tới những việc tai nghe mắt
thấy ở Triệu gia thôn, không khỏi đối với nông phụ đã từng không mấy xem trọng kia sinh ra vài phần hảo cảm.
Nhưng mà, tin tức Tây Nam gửi về lần này, khiến trong lòng hắn rất kinh ngạc và nghi hoặc.
Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi Triệu La thị đi đến Tây Nam, cùng lắm là dạy
dân chúng địa phương cách trồng trọt, nếu có thể có cái ấm no, liền lập
được một cái công lớn. Lại không ngờ, hiện giờ Triệu Từ cùng Triệu La
thị không những làm được như vậy, mà còn giúp dân chúng Tây Nam mưu cầu
hảo ngày.
Mở thương hội, bán cam quýt, xây bến cảng...
Thậm chí Triệu La thị còn đích thân dẫn các thôn dân nơi đó đi trồng cây ăn
quả khắp cả đồi núi, nghe nói, muốn giúp dân chúng nơi đó vươn đến cuộc
sống giàu có.
Chiêu Vũ Đế trầm mặc thật lâu, đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng to, khiến Ngô Dung trợn mắt há hốc mồm.
Hắn theo hầu Hoàng thượng nhiều năm như vậy, rất ít khi thấy ngài cười
vui vẻ thế này.
"Bệ hạ có chuyện gì vui sao?"
Chiêu Vũ Đế cười khoát tay.
Sau cùng lại để cho Ngô Dung đi triệu kiến Lý thừa tướng, lệnh cho lục bộ
thượng thư để tâm đến mọi chuyện ở Tây Nam, nếu bên phía Triệu Từ có
điều gì cần giúp đỡ, nhất định phải xem xét đáp ứng, chớ để hắn khó xử.
Lý thừa tướng hồ đồ tuân chỉ, lúc được Ngô Dung đưa ra khỏi ngự thư phòng, không nhịn được hỏi: "Bệ hạ đây là có ý gì, có nguyên nhân gì đặc biệt
sao?" Bằng không cũng sẽ không cố ý để cho người đứng đầu lục bộ đi cấp
một cái quan khâm sai Xuyên Châu nho nhỏ mặt mũi.
Sắc mặt
Ngô Dung thần bí khó lường nói: "Nếu bệ hạ đã phân phó, thừa tướng đại
nhân cứ làm theo là được rồi. Những chuyện khác, lão nô cũng không dám
đoán bừa."
Lý thừa tướng nào chịu tin, cho rằng Ngô Dung lại đang bày tư thái, vuốt vuốt râu, không tiếp tục truy hỏi.
Ngô Dung nhìn theo bóng lưng buồn bực của Lý thừa tướng, thầm nói lần này
hắn thật sự là không biết nha. Bất quá hắn cũng đoán được một chút. Bệ
hạ hết sức coi trọng Tây Nam bên kia, tựa hồ đang đợi chờ kết quả nào
đó.
Lúc này trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế đang xem bản đồ khu vực Tây Nam.
"Trẫm muốn nhìn thử, là trẫm tự coi nhẹ mình quá mức, ánh mắt quá nhỏ bé, hay là hùng tâm của các ngươi quá lớn. Nhớ ngàn vạn lần đừng để cho trẫm
thất vọng."
***
Thời tiết Tây Nam càng ngày càng nóng bức, La Tố đội cái mũ rơm, dẫn người Lâm Gia Câu ở trong ruộng cấy mạ.
Hiện tại người Lâm Gia Câu đã quen với các loại ý tưởng kỳ lạ của La Tố.
Thật sâu cảm nhận được không thể phản kháng, nên đàng hoàng làm theo yêu cầu của quan gia phu nhân. Dù sao cũng không thiếu mất miếng thịt nào,
biết đâu quan gia phu nhân nhất thời cao hứng, lưu lại cho bọn họ nhiều
chỗ tốt thì sao.
Hơn nữa mọi người đều coi trọng chuyện làm
ruộng hơn việc trồng cây ăn quả. Dầu gì làm ruộng có thể mang lại lương
thực, cho nên mọi người làm sống cũng là đặc biệt ra sức.
Sau mấy ngày bận rộn, đem mạ non cắm hết xuống bùn đất, La Tố bắt đầu cho người đi tìm mua cá bột.
Phương pháp nuôi cá trong ruộng lúa không chỉ áp dụng được ở Triệu gia thôn,
trên thực tế, khí hậu Tây Nam còn có ưu thế hơn Triệu gia thôn nhiều,
rất thích hợp cho việc loại lúa cùng nuôi cá.
Hiện giờ có
Triệu Từ thành lập Tây Nam thương hội trợ giúp, chuyện cá bột tự nhiên
không phải là vấn đề khó, rất nhanh đã được giải quyết. Mọi chuyện tạm
thời chấm dứt, La Tố trở về Xuyên Châu thành nghỉ ngơi thư giãn vài
ngày.
Lúc La Tố từ Lâm Gia Câu trở lại, hội trưởng Tây Nam thương hội đang từ trong phủ khâm sai đi ra.
Quản gia đưa người đến cửa lớn, thấy La Tố, kinh ngạc nói: "Phu nhân đã về."
La Tố nhìn theo hướng hội trưởng thương hội ly khai, rồi quay đầu lại gật
đầu một cái: "Người vừa rồi tới tìm Nhị đệ sao? Nhị đệ có ở trong phủ?"
"Ở. Người kia là hội trưởng Tây Nam thương hội Từ hội trưởng." Quản gia vội vàng dẫn nàng vào nhà, nói tiếp: "Cũng đến giờ ăn trưa, chắc phu nhân
còn chưa dùng cơm đi, để nô tài đến phòng bếp sai người làm thêm vài món ăn bưng lên."
La Tố vừa đi vừa lau mồ hôi: "Tùy tiện nấu chút cháo là được, hiện tại cũng ăn không vô."
"Vậy nô tài bảo nhà bếp nấu chút cháo đậu đỏ mang đến." Đến phòng khách, quản gia liền sai người chạy tới phòng bếp.
La Tố uống mấy chén trà, thấy mu bàn tay bị sạm đen vì phơi nắng, trong
lòng không nhịn được kêu rên, nữ cường nhân quả nhiên là không dễ làm,
cũng không biết phải dưỡng bao lâu mới có thể trắng như trước.
Triệu Từ nghe hạ nhân bẩm báo, từ sau viện đi đến, thấy vẻ mặt La Tố đau khổ, cười nói: "Đại tẩu có chuyện gì phiền lòng sao?"
"Không
có."La Tố giấu tay xuống dưới gầm bàn, thấy Triệu Từ cũng bị rám đen một chút, tò mò nói: "Nhị đệ, sao dạo này trông ngươi gầy vậy, không lẽ
chuyện bên ngoài bận rộn lắm sao?"
Triệu Từ cười nói: "Gần
đây hay ra bờ sông nhìn tiến độ xây dựng bến cảng. Hiện giờ trời nắng
nóng, ta lo bên đó phát sinh vấn đề, nên chịu khó chạy qua xem một
chút."
La Tố nghe đến chuyện bến cảng, ánh mắt sáng rực lên, nhìn Triệu Từ nói: "Nói đến đây, tiền xây bến cảng này, ngươi tìm ai
cầm a. Không lẽ triều đình nguyện ý chi quốc khố??"
"Không
hề." Chỉ sợ trong quốc khố lúc này chẳng còn được bao nhiêu, có thể xuất tiền ra xây bến cảng mới là lạ."Hôm đó sau khi thương nghị cùng đại
tẩu, ta liền triệu tập tất cả các thương hộ Tây Nam. Đem chuyện này nói
rõ ràng. Bọn họ muốn hưởng lợi của bến cảng, lại không muốn giao bạc,
nào có chuyện tốt như vậy. Ta liền nghĩ ra một quy định, nếu chịu ra
tiền, thì sẽ được một tấm thẻ thành viên của thương hội, sau này muốn
dừng chân ở bến cảng thì được miễn tiền thuê."
"Hóa ra là
như vậy." La Tố thầm nghĩ nếu nàng mà có đầu óc như vậy, không chừng đã
phát tài to rồi. Lại nghĩ tới chuyện hội trưởng thương hội vừa mới đến
đây: "Hôm nay ngươi tìm hội trưởng thương hội kia đến, vì chuyện gì?"
Triệu Từ nghe vậy, sắc mặt chợt cứng, cúi đầu uống một ngụm trà: "Không có
việc gì, tự hắn tới cửa nói một vài chuyện mà thôi."
La Tố thấy thế, không sao cả gật gật đầu.
***
Từ gia là một trong số ít đại thương hộ có căn cơ trong thành Xuyên Châu.
Mặc dù không phải là giàu nhất, nhưng gia tộc có lịch sử rất lâu đời.
Lần này Tây Nam thương hội tổ chức họp sơ bộ, khâm sai Xuyên Châu Triệu
Từ vừa nhìn liền chọn gia chủ Từ gia Từ Xương Bình làm hội trưởng Tây
Nam thương hội.
Bởi lẽ, hắn làm người cũng xem như chính
trực. Hơn nữa, Từ gia ở Xuyên Châu này cắm rễ đã nhiều năm, trong giới
thương hộ cũng có chút tiếng tăm.
Nhưng Từ Xương Bình cũng
không phải là người ngu, biết một khi gia nhập vào Tây Nam thương hội,
tuy có thể cùng quan phủ nhấc lên quan hệ, nhưng biết đâu sau này lại
trở thành con dao sắc bén nhất để khâm sai đại nhân đối phó với thương
hộ Tây Nam.
Cho nên ban đầu hắn cũng không mấy hứng thú. Có ý từ chối. Bất quá nữ nhi bảo bối độc nhất của hắn lại luôn miệng khuyên
hắn nên tiếp nhận ý tứ của khâm sai đại nhân, tiếp quản Tây Nam thương
hội, chính thức trở thành người gánh vác Tây Nam thương hội thay khâm
sai đại nhân.
Từ Xương Bình sắp gần năm mươi, dưới gối chỉ
có một nữ nhi. Tự nhiên ngàn y trăm thuận. Sau khi biết tâm tư nữ nhi
nhà mình, hắn quyết định dù có mất đi bộ mặt già nua này, cũng phải để
cho nữ nhi mình đạt được ước muốn. Làm tiểu thiếp thì có sao, Triệu đại nhân trẻ tuổi triển vọng, tuấn tú lịch sự như vậy, cũng không thua
thiệt nữ nhi nhà hắn. Hơn nữa dựa vào tài lực nhà hắn, sau này nữ nhi
cũng không buồn chuyện tiền nong, thậm chí còn có thể vượt qua chính
thất phu nhân.
Đợi sau khi Tây Nam thương hội đứng vững chân ở Xuyên Châu hắn liền uyển chuyển nói với khâm sai đại nhân chút tâm tư của mình. Lại không nghĩ, mới nói ra một câu, khâm sai đại nhân đã
chuyển đề tài.
Tất cả mọi người đều là người sáng mắt, tự nhiên biết đây là vô tình.
Sau khi về phủ, trong lòng Từ Xương Bình buồn bực không thôi, lại không
biết giải thích như thế nào với nữ nhi nhà mình. Dù sao loại chuyện
thành thân này, đều là nam tử dùng tam môi lục sính nhờ bà mai đến cầu
thân, nữ tử thì không thể.
Trong lúc Từ Xương Bình đang buồn rầu, một nữ tử mặc quần lụa mỏng màu ngọc bích từ trong cửa đi ra, đằng sau còn có hai tiểu nha hoàn cầm quạt la phiến đi theo hầu hạ.
Thiếu nữ lớn lên mắt ngọc mày ngài, da dẻ trắng nõn, trông hết mực đoan trang hào phóng. Thấy Từ Xương Bình trở về, sắc mặt vui mừng, lộ ra hai cái
má lúm đồng tiền: "Cha."
"Oánh nhi, đã dùng cơm trưa chưa?" Từ Xương Bình có chút lúng túng nhìn nàng.
Từ Oánh cười nhẹ gật đầu: "Đã sớm ăn, cha đã dùng bữa chưa."
"Còn chưa, Triệu đại nhân giữ vi phụ lại, bất quá vi phụ không muốn quấy rầy, cho nên trở về luôn."
Nghe Từ Xương Bình nhắc tới Triệu Từ, sắc mặt Từ Oánh ửng hồng: "Cha thấy khâm sai đại nhân? Dạo gần đây hắn khỏe không?"
"Tự nhiên là khỏe." Từ Xương Bình thấy vẻ mặt nàng như vậy, biết trong lòng nàng còn trông mong, nên không đành lòng nói thật, chỉ có thể uyển
chuyển khuyên nhủ: "Chỉ là hiện nay Triệu đại nhân tựa hồ một lòng vì
Tây Nam, không muốn quan tâm chuyện bên ngoài. Oánh nhi, vi phụ xem,
ngươi nên tìm một người khác đi."
Từ Oánh từ nhỏ thông tuệ,
sao có thể không nghe ra ý của cha nàng, trên mặt sững sờ, nói: "Cha đã
nói với Triệu đại nhân, hắn không đồng ý?" Nghĩ tới người nọ không vừa ý mình, trong lòng nàng nhất thời khổ sở.
Kể từ lúc cầu mưa
đó, nàng đứng xa xa nhìn thoáng qua, lòng này đã trao người. Về sau
quanh co hỏi thăm, mới biết được người nọ là quan lớn từ Bắc Đô Thành
đến. Cứ ngỡ rằng từ đây hai châu cách biệt, không thể sánh duyên. Không
ngờ thượng thiên thương tình, để Triệu đại nhân lưu lại Xuyên Châu,
đường đường chính chính giữ chức vụ khâm sai.
Nàng tự biết mình không xứng với Triệu đại nhân, chỉ hy vọng làm người thiếp thất, cũng đã thỏa mãn.
Nhưng không ngờ..."Hắn quả thật chướng mắt ta sao?"
"Oánh nhi." Từ Xương Bình thở dài: "Triệu đại nhân tuổi trẻ triển vọng, hiện
giờ quan lộ bằng phẳng, sau này lại là tiền đồ vô lượng, chúng ta trèo
cao không nổi."
"Chỉ là làm tiểu thiếp." Từ Oánh có chút không cam lòng.
"Nhưng là, hắn tựa hồ vô tình." Từ Xương Bình không muốn làm cho nữ nhi thất
vọng, nhưng cũng không muốn làm cho nàng khăng khăng một mực. Chuyện này nói ra một lần người ta không đồng ý, nhắc lại thì có chỗ ích lợi gì.
Từ Oánh hé miệng, ngẩng đầu lên nói: "Nghe nói Triệu đại nhân có một vị
trưởng tẩu cũng tới Xuyên Châu. Triệu đại nhân đối với vị trưởng tẩu này hết sức tôn kính. Cha, ngươi nói ta có nên lợi dụng điểm này hay
không?"