La Tố muốn tập trung phát triển vườn cây ăn quả, không thể không về Xuyên
Châu một chuyến, nhờ Triệu Từ tìm hộ một vài loại cây giống. Hiện tại
Lâm Gia Câu có ít loại cây ăn quả, nàng hy vọng có thể tìm được giống
cây thích hợp, dễ thích nghi với đất đai và khí hậu nơi này.
Từ Lâm Gia Câu ngồi xe ngựa về thành Xuyên Châu có chút bất tiện, phải
trèo qua quả đồi mới có thể ngồi lên xe ngựa, lúc trở lại thành Xuyên
Châu, đã là quá trưa.
La Tố vừa hồi phủ, liền đến gặp Triệu Tiểu Ngũ luôn trông coi trong phủ hỏi thăm hành tung của Triệu Từ.
Nàng biết hiện tại Triệu Từ đảm nhiệm chức vị khâm sai Xuyên Châu, công vụ
rất bận rộn, không nên có chuyện gì cũng đi đi tìm hắn.
Triệu Tiểu Ngũ có chút khó khăn nói: "Mấy ngày nay đại nhân rất vội vàng, hôm nay đến Tụ Hiền lâu uống rượu cùng vài vị thương nhân Xuyên Châu, lúc
đi ra ngoài tâm trạng còn rất tốt, khi trở lại thì giận dữ. Vừa nãy lại
đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu."
Nhị đệ nổi giận?
La Tố hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, Triệu Từ chính là một người
vạn năm ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng to tiếng với ai. Cũng không
biết khi Triệu Từ tức giận trông như thế nào. Thật sự rất khó có thể
tưởng tượng. Không biết gặp phải chuyện gì, mà có thể khiến hắn phát
hỏa, đến cả Triệu Tiểu Ngũ cũng có thể nhìn ra hắn tức giận.
Nhìn dáng vẻ than thở của Triệu Tiểu Ngũ, nàng nói: "Hắn đi gặp những thương nhân kia làm cái gì?"
Triệu Từ là khâm sai Xuyên Châu, đặc biệt bây giờ chiếc ghế tri phủ Xuyên
Châu còn bỏ trống, bá chủ của nơi này không phải hắn thì còn ai. Theo
đạo lý, những thương nhân bản địa kia, nên nịnh bợ hắn mới phải.
Bình thường Triệu Tiểu Ngũ cũng chỉ chịu trách nhiệm sinh hoạt hàng ngày của Triệu Từ, nào biết chuyện công vụ của đại nhân nhà mình, gãi đầu: "Chỉ
nghe đại nhân nhắc đến cam quýt gì đó, không biết cụ thể là chuyện gì."
Nhắc tới cam quýt, La Tố cũng đoán ra được phần nào.
Mấy hôm trước nàng nói với Triệu Từ, quả quýt lập tức có thể thành thục,
đến lúc đó mang chúng đến địa phương xa bán, có thể giúp dân chúng nơi
này có một khoản thu nhập, giảm bớt một phần tai hoạ do nạn hạn hán
trước kia mang đến. Chắc hiện tại Triệu Từ cũng vì đả thông quan hệ cho
con đường này, nên mới chủ động tiếp xúc cùng đám thương nhân kia.
Xem chừng chuyện này không có kết quả tốt.
Mãi cho đến khi bầu trời sắp phủ một màu đen, Triệu Từ mới từ bên ngoài trở về, mặc dù sắc mặt không có khoa trương như Triệu Tiểu Ngũ nói, nhưng
cũng khó coi hơn bình thường một chút, La Tố thường thấy dáng vẻ ôn hòa
gần gũi của hắn, nên giờ có chút không quen.
Triệu Từ đang
nghĩ ngợi gì đó, thấy La Tố đi vào đại sảnh, vội vàng đứng lên: "Đại
tẩu, sao hôm nay ngươi trở về đây, chẳng nhẽ gặp phải chuyện gì phiền
toái?"
Trên mặt hắn có chút lo lắng.
La Tố cười
xua tay: "Hết thảy đều rất tốt, còn thuận lợi hơn ở Triệu gia thôn. Lần
này về đây là muốn mang cây giống về bên đó mà thôi."
Nghe La Tố nói không có việc gì, lúc này Triệu Từ mới thả lỏng.
La Tố hiếu kỳ hỏi: "Nghe nói hôm nay ngươi đi gặp những thương nhân kia, tựa hồ... Có chút vấn đề?"
Triệu Từ nghe vậy, trên mặt lộ ra đôi chút bực bội: "Đúng là một đám ăn cá
không chịu nhả xương, lúc đầu ta đã đánh giá cao bọn họ, tưởng rằng cho
bọn họ chỗ tốt, sẽ có thể tạo chút phúc lợi cho dân chúng, nhưng không
ngờ bọn họ muốn lợi dụng cơ hội ép giá thu mua quả quýt, nếu tính theo
giá cả của bọn họ, trong tay dân chúng có thể cầm vài văn tiền đã coi là không tệ."
Triệu Từ từng nghĩ, trước mắt Tây Nam này cái gì cũng thiếu, thiếu nhất vẫn là lương thực, nhưng nếu là có bạc bù vào,
cũng có thể giảm bớt phần nào khó khăn. Cho nên sau khi nghe La Tố nhắc
đến chuyện cây quýt, hắn hết sức coi trọng.
Hiện giờ La Tố đã đến Lâm gia câu chỉ đạo dân chúng trồng trọt, hắn cũng phải nhanh chóng đàm thành cửa sinh ý này.
Hôm nay đến Tụ Hiền lâu, ban đầu còn nói chuyện rất vui vẻ, nào ngờ hắn vừa mới đề ra chuyện này, những người kia liền lộ ra bộ mặt thật.
Bọn họ đều nguyện ý thu mua quả quýt, nhưng cho giá thấp vô cùng, cơ hồ muốn đục nước béo cò.
Hắn vẫn còn nhớ lúc đó có một vị thương nhân họ Lâm người béo ục ịch nói
một câu: "Hiện giờ ở đất Tây Nam này, dùng một cân lương thực phụ, là có thể mua được một hài tử, đám quýt kia có là cái gì, vài văn tiền có thể đổi lấy. Biện pháp này của đại nhân thật sự rất hay, chúng ta còn chưa
nghĩ tới, cũng may nhờ có đại nhân chỉ điểm a."
Nghĩ tới người nọ nịnh nọt cười gian, hiện tại Triệu Từ vẫn còn cảm thấy chán ghét.
"Đều không vui ý cho một cái giá bình thường?" La Tố nghe Triệu Từ nói xong, trong lòng cũng cảm thấy chán ghét. Coi như là gian thương, cũng phải
để cho người ta một con đường sống đi. Đằng này chỉ lo kiếm tiền, tuyệt
tình đến mức không muốn chia cho dân chúng bần cùng khốn khổ một chén
canh.
Triệu Từ nói: "Lần này ta mời mười mấy thương gia
Xuyên Châu, có ý làm một vụ mua bán lớn. Đáng hận nhất là quan phủ chúng ta cũng không thể cưỡng bách bọn họ nhường lợi."
Cái gọi là cường long không ép được đầu địa xà, La Tố cảm thấy, Triệu Từ ở tuổi
này ngồi lên vị trí khâm sai Xuyên Châu, khéo khi đám người đó cũng
không để hắn vào trong mắt. Làm quan, ít tuổi cũng bị coi thường.
"Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?"
Triệu Từ cười lạnh: "Sau khi ta rời khỏi Tụ Hiền lâu, liền ở trên đường đi
dạo, tìm một vài người bán hàng rong ở Xuyên Châu thăm dò một phen. Phát hiện lái thương chạy đến bên này làm ăn cũng không ít. Hiện giờ nạn
hạn hán đã qua, người đến đây cũng nhiều hơn. Ta cũng đã sai người đi
tìm một vài lái thương có chút năng lực, đến lúc đó lại đàm chuyện này
với bọn họ. Ta muốn cho đám thương nhân của Xuyên Châu biết, Xuyên Châu
này không phải là nơi cho bọn họ một tay che trời."
La Tố
thầm nghĩ, nàng cũng biết lấy bản tính của Triệu Từ, sẽ không ngồi chờ
chết. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm ra được một con đường khác.
Triệu Từ nói: "Không chỉ như vậy, vì phòng ngừa những thương hộ kia ép giá
mua hàng, ta đã cho người cải trang thành lái thương, đến một vài gia
đình nông dân mua quýt, để dân chúng biết rõ giá quýt."
"Nhị đệ, ý tưởng này của ngươi thật sự rất chu toàn." La Tố nhịn không được nghĩ dựng thẳng ngón tay cái lên.
Triệu Từ thấy nàng nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh, trên mặt mang theo
vài phần thẹn thùng, trong tay hắn gạt gạt lấy trà: "Mặc dù như thế, giá quýt cũng sẽ không quá cao, chỉ hy vọng dân chúng có thể bán được cái
giá tốt nhất không bị thiệt thòi."
La Tố nghe vậy, thầm suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta vừa nghĩ ra một cách."
"Hử?" Triệu Từ ngẩng đầu nhìn nàng.
La Tố hé miệng cười một tiếng: "Cái này cũng có thể gọi là tìm kiếm khách
hàng. Chúng ta truyền thông tin về quýt Xuyên Châu đến một vài thành
trấn lớn của Đại Chu, nếu có thể đến được Bắc Đô thành là tốt nhất.
Chúng ta chỉ cần đưa ra một cái giá phù hợp nhất, sau đó để cho những
lái thương kia dựa vào mức giá này mà tăng giá, ai đưa ra giá cao nhất,
chúng ta liền bán quýt cho người đó."
Hai mắt Triệu Từ lóe
sáng: "Biện pháp rất hay." Lập tức lại khẽ nhíu mày: "Chỉ là bên phía
quan phủ không tiện dính vào chuyện kinh thương.”
Làm quan
nếu tham dự vào chuyện buôn bán, không chỉ sẽ bị người khác coi thường,
mà còn bị bắt bớ kết tội, lấy quyền tư lợi, ức hiếp mồ hôi nước mắt của
dân chúng.
La Tố cười lắc đầu: "Tất nhiên không dùng danh
nghĩa của quan phủ, thương hộ nào dám buôn bán cùng quan phủ a. Chúng ta tự thành lập một cái thương hội, gọi là Tây Nam thương hội, chuyên môn
vận chuyển buôn bán hoa quả." Nàng càng nói càng thấy hưng phấn, mặt mày hồng rực nhìn Triệu Từ: "Nhị đệ, đến lúc đó còn cần ngươi giúp đỡ, xây
một cái bến cảng cạnh bờ sông, chúng ta sẽ vận chuyển hoa quả bằng đường thủy, như vậy có thể giảm bớt thời gian đi đường, hơn nữa quả quýt còn
không bị dập nát."
"Bến cảng?" Triệu Từ hiếu kỳ.
"Chính là nơi thuyền của thương nhân neo đậu, lui tới không ngừng, phía nam này có rất nhiều bến cảng."
Triệu Từ thoáng suy tư, đột nhiên đứng lên, đi một vòng: "Nếu như chúng ta
xây bến cảng, sau này thương thuyền lui tới phàm là dừng chân ở bến cảng này, đều phải giao lộ phí, khoản bạc này có thể sửa chữa đường đi cùng
cứu tế dân chúng Tây Nam."
Chẹp, tiểu thúc nàng thật sự là người sáng dạ a, nàng mới nói như vậy thôi, hắn đã có thể từ một suy ra ba.
Người này, nếu đi buôn bán, chắc chắn sẽ là một tinh anh hô phong hoán vũ của giới thương trường.
Nàng không nhịn được cười nói: "Nếu xây bến cảng, thuyền bè qua lại dễ dàng, sau này việc buôn bán của Tây Nam cũng phát triển tốt hơn. Dân chúng
Tây Nam, cũng không lo không có ngày tốt lành."
Triệu Từ hé miệng cười nhìn nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ nhu tình.
Hai người nhìn nhau cười một lát, La Tố mới đỏ mặt, cúi đầu.
Triệu Từ tiến lên phía trước một bước, trong lòng hơi rục rịch: "Nếu sau này ta..."
La Tố ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đen láy khẽ chớp. Triệu Từ cứ hé
miệng rồi lại ngậm miệng. Tiểu thúc thú nương tử của đại ca, thế nhân sẽ phỉ nhổ. Cho dù hắn biết rõ nàng không phải là đại tẩu hắn, nhưng người ngoài đâu có biết. Nếu thật sự có một ngày như vậy, người khác sẽ đặt
điều vu khống nàng như thế nào đây.
Nghĩ đến đây trong lòng
Triệu Từ như bị kim châm một cái, đầu lưỡi đắng ngét. Hắn lắc đầu:
"Không có gì. Hiện thời chúng ta cùng nhau góp sức vì Tây Nam nha."
Đợi một ngày, hắn cho nàng vinh quang, lớn hơn lời đàm tiếu của thế nhân...
Sau khi hai người bàn bạc xong, chuyện Tây Nam thương hội và chuyện xây bến cảng đều nằm trong kế hoạch tiếp theo của Triệu Từ.
Chuyện
Tây Nam thương hội hắn không thể ra mặt, cho nên Triệu Từ quyết định cất nhắc một thương hộ trong thành Xuyên Châu, làm người cai quản Tây Nam
thương hội, chịu trách nhiệm về việc buôn bán quýt. Kể cả những đặc sản
khác của Tây Nam về sau.
Còn chuyện bến cảng, hai người
quyết định, kêu gọi dân chúng Tây Nam xây dựng bến cảng, bỏ công sức
nhận tiền công. Còn khoản tiền này, Triệu Từ tự nhiên có cách để nhóm
thương hộ Tây Nam tự móc tiền túi của mình ra.
Thấy Triệu Từ sắp xếp công việc đâu vào đấy, La Tố cũng nhẹ nhõm ung dung dẫn Triệu
Từ cùng thủ hạ của hắn chở cây ăn quả về Lâm Gia Câu.
Người
Lâm Gia Câu đang tận hưởng mấy ngày thanh nhàn, nghe tin La Tố trở về,
còn mang theo cây giống ăn quả, đều có chút tâm bất cam tình bất nguyện
đi đến lấy cây giống mang lên núi trồng xuống.
Tiểu Lục thấy dáng vẻ bọn họ miễn cưỡng như vậy, tức giận nói: "Thật đúng là được
tiện nghi mà còn khoe mẽ, phu nhân cần gì phải giúp bọn họ như vậy. Cứ
để cho bọn họ bị chết đói đi."
La Tố đang xem bản vẽ mô hình vườn trái cây, nghe tiểu Lục nói vậy, cười nói: "Nếu như ta nhỏ mọn như vậy, sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề mà chủ tử ngươi giao phó?"
Mặt tiểu Lục đỏ lên."Phu nhân, rất lâu rồi ta đã không viết thư về Bắc Đô nữa."
"Không đáng." La Tố lắc lắc đầu. Dù cho tiểu Lục không gửi thư về cho Tề
vương, không có nghĩa là hắn không nắm rõ hành tung của nàng.
Hoàng cung Bắc Đô Thành.
Chiêu Vũ Đế ngồi trong ngự thư phòng nhìn mật thư từ Tây Nam gửi về, như có điều suy nghĩ.
Ngô Dung kính cẩn dâng trà sâm.
"Bệ hạ, hôm nay ngài còn chưa dùng bữa đâu, có cần nô tài đến ngự thiện
phòng truyền lệnh?" Sau khi nhận được tin tức của Tây Nam, bệ hạ vẫn
chưa từng rời khỏi ngự thư phòng, cũng không biết người bên đó gửi về
tin tức gì.