La Tố nghĩ không sai, ám vệ của Tề vương đúng là biết chuyện các nàng bị
người khác mạo danh đón đi. Hơn nữa còn tra xét ra lai lịch của người
đó.
Hiện tại thái tử cùng Tề vương đang trong lúc đó quan hệ tế nhị, ám vệ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ cướp người, mà
trước tiên dùng chim bồ câu đưa thư đến Tây Nam hỏi ý Tề vương đang
chuẩn bị hồi triều.
Sau khi Tề vương nhận được tin tức, hồi âm đúng một câu - - án binh bất động.
Cho nên, cho đến tận khi các nàng đã đến Bắc Đô Thành, La Tố cũng không
thấy được ám vệ chân chính xuất hiện, ngược lại sống trong biệt việt của Hoa gia vài ngày.
Hoa Nhị Gia vẫn không xuất hiện, vì vậy ngay cả cơ hội cùng hắn thỏa hiệp La Tố cũng không có.
Hai hài tử sống ở đây rất vui vẻ, mỗi ngày đều có người ở trong sân cùng
bọn nhỏ chơi đùa, nếu không phải tường viện quá cao, ở cửa có nhiều thủ
vệ, hành động bất tiện, La Tố còn cho rằng, đây thực sự là biệt viện của nhà mình.
"Rốt cuộc thì khi nào Từ nhi mới trở về a, bọn họ thực sự sẽ không hại chúng ta?" Lúc ăn cơm trưa, Triệu mẫu nhỏ giọng nói.
Con mắt La Tố quét qua một vòng hạ nhân xung quanh, mặt mũi những người
này luôn ở trong một trạng thái, tựa hồ giống hệt như mặt than.
La Tố không nhìn ra được một chút tin tức nào từ vẻ mặt của bọn họ, nàng
lắc đầu: "Xem tình hình trước mắt chắc chắn sẽ không. Nương, ngài yên
tâm đi, nhị đệ sẽ đến cứu chúng ta."
Kỳ thật dù Triệu Từ có
biết, có lẽ cũng không đối phó được Hoa Nhị Gia, một kẻ vừa có chỗ dựa
vững chắc lại còn giàu nhất thiên hạ. Chuyện này, chỉ có thể dựa vào kim tôn ngọc quý Tề vương điện hạ thôi. La Tố tự giễu nghĩ.
Hy vọng trước khi quân cờ là nàng được sử dụng, sẽ không trở thành một con tốt bị bỏ.
*
Ở phía Tây Nam xa xôi, Triệu Từ đang xử lý công vụ không hề biết chuyện
xảy ra ở Bắc Đô thành. Biết Tề vương muốn lập tức trở về Bắc Đô thành,
lưu lại hắn cùng lão hồ ly Trình quốc cữu đấu trí, chỉ có thể huy động
hai trăm phần trăm tinh thần.
Trước khi đưa Tề vương rời đi, Triệu Từ nói: "Lúc Gia mẫu cùng gia tẩu đến Bắc Đô thành, vi thần không ở đây, xin điện hạ có thể che chở một hai."
Triệu Từ chưa
bao giờ cầu xin hắn cái gì, mà hai lần duy nhất này, đều là vì người
nhà. Tề vương cười nói: "Văn Độ yên tâm, lần này bản vương hồi triều,
nhất định sẽ an bài chu toàn chỗ ở cho gia quyến của ngươi. Bản vương ở
Bắc Đô Thành, chờ tin tức của Văn Độ ngươi."
Triệu Từ biết, tin tức tốt trong miệng Tề vương, chính là chuyện trấn an những dân chúng bạo động kia.
Lần này Trình quốc cữu tới, ra ý tưởng giết hết bọn họ, nhưng Tề vương
quyết liệt phản đối, hắn cảm thấy loạn Tây Nam lần này là do thiên tai
cộng thêm việc quan viên o ép mới bức dân chúng tạo phản, hơn nữa qua
chuyện lần này Tây Nam đã tổn thương nguyên khí nặng nề. Nếu xử trí
những phản dân kia, sẽ chỉ làm cho thế cục Tây Nam càng thêm nguy hiểm.
Không bằng lấy chiêu an làm mục tiêu, cùng thực thi chính sách cai trị
nhân từ, để dân chúng sớm an định trở lại.
Chuyện Tây Nam
lần này, Hoàng thượng đã giao cho Tề vương xử lý, mặc dù Trình quốc cữu
cũng dẫn người đến Tây Nam, nhưng cũng chỉ là người trợ lực. Cho nên
cuối cùng chuyện này tự nhiên là nghe Tề vương an bài.
Hiện
giờ Tề vương đã ổn định được thế cục, mà ở bên phía Bắc Đô Thành, bởi vì thân thể hoàng thượng khó chịu, Tề vương cũng muốn lập tức trở về. Công việc trấn an đều giao cho Triệu Từ và những thuộc hạ trung thành. Mặc
dù Triệu Từ không phải là nhân vật chủ chốt, nhưng lại gánh vác trách
nhiệm nặng nề mà Tề vương giao phó- - đạt được lòng trung thành của dân
chúng Tây Nam, ngoài ra, nhất định phải để phòng trình quốc cữu, ngàn
vạn lần không thể để cho hắn chui chỗ trống.
Triệu Từ nghiêm túc gật đầu: "Điện hạ yên tâm, dù vi thần có chết cũng phải hoàn thành sứ mạng này."
*
"Điện hạ, vì sao không cho ám vệ trước giải cứu người nhà của Văn Độ."
Trên đường trở về Bắc Đô thành, Giang Lâu không nhịn được hỏi. Trong
người hắn có vài phần tính cách ngay thẳng của võ tướng, hiện giờ cùng
Triệu Từ quan hệ vô cùng tốt, cho nên việc gạt Triệu Từ như vậy, khiến
trong lòng hắn hơi chột dạ cùng đau lòng.
Tề vương nhìn
về phương hướng Bắc Đô thành, cười nói: "Phú quý loạn lòng người. Bản
vương muốn nhìn xem, đến cùng Triệu gia đại nương tử kia, có thể chịu
đựng được sự dụ dỗ của Hoa gia hay không."
"Vương gia không lo nàng bị mê hoặc rồi phản bội ngài sao?" Giang Lâu cảm thấy đi nước cờ này có chút nguy hiểm.
Tề vương lại cười nói: "Tấm họa lúc trước vẽ ở Triệu gia thôn, cùng hộp
gấm và thư tiến cử đã được trình lên phụ hoàng. Dù đến lúc đó thái tử
quả thật được Triệu gia đại nương tử giúp đỡ, công lao này của bản vương cũng không nhỏ."
Giang Lâu còn có chút không rõ sờ sờ đầu:
"Ta cảm thấy, chuyện này có chút dư thừa, Triệu gia đại nương tử cũng là người của chúng ta mà."
Hai mắt Tề vương sâu hơn, trên mặt
tràn đầy thâm trầm: "Còn phải chờ trải qua lần này, nếu nàng không bị
phú quý loạn tâm, mới có thể xem như là người của Tề vương ta. Nếu
không, vì sao bản vương phải che chở cho một kẻ bất cứ lúc nào cũng có
thể phản bội bản vương? Đường bản vương phải đi, gian khổ hơn bất kỳ kẻ
nào khác, nếu không có định lực cùng quyết tâm, bản vương thà rằng từ
bỏ, cũng sẽ tuyệt đối không để người khác có cơ hội kéo chân bản vương."
Nghe Tề vương nói vậy, trong lòng Giang Lâu mới hiểu, Tề vương đây là muốn
khảo nghiệm Triệu gia đại nương tử, xem nàng có đáng để sau này Tề vương dùng hết sức lực bảo hộ nàng hay không.
Mặc dù hiểu dụng ý
của Tề vương, biết ngài an bài như thế không có gì đáng trách, nhưng
trong lòng hắn vẫn lo lắng vị phụ nhân đến từ nông thôn kia sẽ bị hào
quang của Bắc Đô thành làm mờ mắt, nếu làm ra chuyện phản bội Tề vương,
chỉ sợ nàng ta sẽ phải hối hận. Lại nghĩ về Triệu Văn Độ, Giang Lâu cảm
thấy nàng ta chắc chắn sẽ không bận tâm, dù sao nàng ta chỉ là một quả
phụ mà thôi, sau này còn phải tái giá. Tự nhiên sẽ không vì một tiểu
thúc mà bỏ qua vinh hoa phú quý của bản thân mình.
Nếu La Tố biết tâm tư của Tề vương, nhất định sẽ phun ra một búng máu, cảm khái một câu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!
Nhưng lúc này nàng còn không biết, chỉ toàn tâm toàn ý ngóng trông Triệu Từ bọn họ sớm từ Tây Nam trở về.
Còn chuyện chạy trốn... Bây giờ nàng không dám nghĩ.
Một là nơi này vệ nghiêm ngặt, lão ấu phụ nhân các nàng, không thể tự do đi lại, tự nhiên không trốn thoát được. Hai là dù chạy thoát, cũng không
có chỗ dung thân. Người Hoa gia dám làm ra chuyện như vậy, có thể thấy
được thế lực sau lưng kia, sâu bao nhiêu.
Bắc Đô Thành này chính là thiên hạ của bọn họ.
So với việc trốn trốn tránh tránh sống qua ngày, còn phải bất chấp nguy
hiểm khi bị bắt được. Còn không bằng ở chỗ này ăn hương uống lạt chờ
đợi. Đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu mà thôi. Bất quá Hoa Nhị Gia kiên
nhẫn hơn nàng nghĩ, bảy ngày sau, Hoa Nhị Gia rốt cục cũng ra gặp nàng.
La Tố đang nằm sấp trên ghế dựa trong hoa viên để hai nha hoàn xinh đẹp đấm lưng cho nàng.
Hai người thị nữ này không chỉ xinh đẹp, đôi tay cũng hết sức khéo, độ mạnh yếu kia khiến nàng thoải mái muốn ngủ một giấc.
Đang nheo
mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi hài bằng gấm. Trên giầy đính
châu ngọc, còn bắt mắt hơn giầy của nữ nhân.
La Tố không để ý hắn, tiếp tục duy trì dáng vẻ híp mắt hưởng thụ, dù sao ở chỗ này ăn
khônn uống không, có người hầu hạ, nàng không phiền lòng.
Hoa Nhị Gia thấy nàng như vậy, nhíu mày, khóe miệng nhếch lên khêu gợi: "Phu nhân ngược lại hết sức trấn định."
"Chẳng lẽ ta không trấn định? Hoa Nhị Gia thịnh tình như thế, ta cũng không
tiện từ chối. Cũng chỉ là ở chỗ này làm khách vài ngày mà thôi."
"Ai bảo với ngươi chỉ là làm vài ngày khách? Nếu ta vẫn giam giữ ngươi đâu?"
La Tố ngáp một cái: "Nếu vẫn được hưởng đãi ngộ như vậy, vậy không tồi.
Không cần làm việc, ngày ngày có người hầu hạ. Trên đời này có ai lại
không muốn như thế a. Bất quá nhị đệ ta sắp từ Tây Nam trở về, chúng ta
cũng không thể vì hưởng thụ mà không về gặp hắn."
"Chỉ sợ
hắn có muốn cũng không tìm được các ngươi." Hoa Nhị Gia ngồi xuống ghế
dựa bên cạnh, cong người về phía trước, nhìn thẳng La Tố.
La Tố nói: "Ngươi cứ trực tiếp nói ra ý định của mình đi, nông dân chúng
ta cái gì cũng không hiểu, đoán không ra tâm tư của mấy người như các
ngươi. Kỳ thật ngươi tốn công tốn sức tính kế chúng ta như này là có
dụng ý gì? Nên nói ta đều đã nói, ngươi chỉ cần phất tay một cái, con
vịt cũng không bay được a. Ngươi đối xử với chúng ta như vậy, thật sự là hạ thấp nhân cách của ngươi."
Vài ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nàng có chút khả năng, nhưng cũng chỉ biết làm ruộng
mà thôi, hơn nữa biện pháp trồng trọt đã nói cho người cả thôn biết,
những thôn khác của Bì Lăng huyện cũng học được thất thất bát bát. Hiện ở trong tay nàng cũng không có cái gì có thể đầu cơ kiếm lợi. Chẳng lẽ
là... Hoa Nhị Gia này nhìn trúng phương thuốc phân bón trong tay nàng?
Này cũng quá đen tối đi, chính mình ăn thịt, ngay cả chút nước canh cũng không cho người khác uống, thật sự là đủ thất đức.
Hoa Nhị Gia cũng không nói chuyện, cười nhing nàng. Tựa hồ đã ở đoán ý nghĩ trong lòng nàng.
La Tố dùng một loại ánh mắt khinh bỉ cùng quái dị nhìn hắn: "Ngươi là nhìn trúng phân bón trong tay ta?" Thấy Hoa Nhị Gia không nói lời nào, cho
rằng hắn thừa nhận, mới nói: "Hoa gia ngươi làm làm ăn rộng như vậy,
phát tài lớn như vậy, còn nhớ thương chút đồ của ta làm cái gì. Ngươi
cũng biết ta là quả phụ, về sau ngay cả cái chỗ dựa đều không có, chỉ
trông cậy vào chút gia sản sống qua ngày, ngươi ngay cả tài lộ của quả
phụ đều muốn đoạt... Ngươi cũng không sợ bị bỏng lưỡi, thể diện mười tám đời tổ tông nhà các ngươi đều bị ngươi làm mất hết!"
"Ngươi nói những lời này khiêu khích ta cũng vô dụng." Hoa Nhị Gia cười lắc
lắc cây quạt, một bộ ngươi không làm khó dễ được ta đâu.
La Tố
không khỏi giận đến nghiến răng. Nàng mới vừa chê bai cái họ Hoa này như vậy, thế nhưng còn có thể bảo trì bình thản, quả nhiên cáo già.
Địch không động, nàng cũng dứt khoát bất động, tiếp tục híp mắt hưởng thụ.
Đột nhiên, độ mạnh yếu xoa bóp trên người không còn nữa. Nàng nhíu mày mở
mắt ra xem, hai người kia đã đi rồi. Xem ra là bị chủ tử của các nàng
đuổi đi. La Tố mặc kệ tiếp tục nằm sấp không động. Dù sao nàng lớn lên
còn không xinh đẹp bằng hai thị nữ kia, lại còn là quả phụ, họ Hoa kia
chắc chắn không xuống tay với nàng.
"Ha ha ha." Hoa Nhị Gia
đột nhiên cười khẽ: "Lời nói của ta vẫn không thay đổi, nếu ngươi đồng
ý, bà bà ngươi cùng đôi huynh muội kia tự nhiên bình yên vô sự ra về, mà ngươi cũng sẽ đạt được tự do."
"Không phải ta không muốn
đồng ý, mà là không thể đồng ý được." La Tố nhíu lông mày nhìn hắn, có
một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.
"La thị, ngươi phải biết
kiên nhẫn của ta cũng là có giới hạn." Hoa Nhị Gia không chỉ đổi cách
xưng hô mà sắc mặt cũng trở lên âm trầm.
La Tố không sợ nhìn hắn: "Ta cũng không chịu nổi ngươi nữa rồi, năng lực chịu đựng của ta
cũng có giới hạn, sao ngươi cứ không tin chứ? Nếu ngươi vì việc này mà
không buông tha ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Dù sao cô nhi quả mẫu
chúng ta, nên bị người khác khi dễ." Nàng nói xong bỗng chốc biến sắc,
nằm sấp ở trên ghế khóc lên: “Nếu Triệu Thành nhà chúng ta còn ở đây,
chúng ta sao có thể sẽ bị người ta khi dễ như vậy a, trời đánh tặc tử a, đúng là không có nhân tính, bắt nạt cô nhi quả mẫu chúng ta, lão thiên
gia như thế nào không hạ cái sấm xuống đánh chết những người này a."
Triệu mẫu nghe tiếng khóc, cho rằng đã xảy ra chuyện, đi theo thanh âm tìm
đến, thấy La Tố nằm sấp ở trên ghế khóc, bên cạnh còn có một nam nhân
đang đứng, lập tức kinh hãi, nhào tới: "Đại tức phụ, đây là làm sao
vậy?"
Triệu mẫu đẩy Hoa Nhị Gia lùi về đằng sau, nằm ở La Tố trên người khóc: "Con dâu a, có phải hắn khi dễ ngươi hay không?"
"Nương." La Tố thấy Triệu mẫu đế, sững sờ một cái, thấy hai mắt Triệu mẫu hồng
hồng, lại tiếp tục khóc lên: "Nương, sao số khổ chúng ta như vậy a, mới
trải qua khá hơn một chút đã bị người ta nhớ thương, sớm biết vậy chúng
ta dù có chết đói, cũng còn tốt hơn bây giờ."
Triệu mẫu vừa
nghe lời này, nhớ tới những ngày khổ sở trước kia, mới được sống tốt
lành, hiện giờ lại bị người ta nhốt ở chỗ này kêu trời trời không biết,
mỗi ngày lo lo sợ sợ, thật sự là vô cùng đáng thương, nước mắt không
khỏi tuôn rơi, oà khóc một tiếng: "Lão thiên gia a, sao lại đối xử với
lão Triệu gia chúng ta như vậy a - - "
Tiếng khóc của Triệu mẫu có chút đặc sắc, một chữ cuối cùng kéo vô cùng dài, âm lượng cất
cao, mang hơi hướng âm giọng nữ cao.
Khóe mắt La Tố đảo qua
Hoa Nhị Gia, phát hiện thần sắc Hoa Nhị Gia bất định, khóe miệng co
giật. Nàng cũng đi theo khóc lớn lên, bà tức hai người ôm nhau khóc
rống, thanh âm một người lớn hơn một người.
Hai người không ngừng khóc, đến lúc khóc mệt, ngẩng đầu lên, mới phát hiện, Hoa nhị gia đã không còn ở đây.