Bắc Tĩnh Vương Thác Bạt Khang cùng Vương phi ngày đêm hối hả chạy về
kinh thành, đối với việc nhi tử đã thông suốt tỏ vẻ thập phần tán đồng.
Sau khi hỏi han rất nhiều, Thác Bạt Khang giải quyết dứt khoát: “Tốt
lắm, cô nương Lâu gia thực không tệ. Vệ Quốc Công Lâu Khánh Vân từ trước đã từng kết giao với ta, nữ nhi của ông ấy nhất định rất tốt.”
Vương phi cũng vô cùng cảm xúc: “Quốc Công phu nhân cũng rất hòa thuận, tìm
nhạc gia nên tìm trưởng bối tân tiến như vậy. Nhi tử, nương ủng hộ con!”
Thác Bạt Tĩnh nghe cha nương khen ngợi người nhà của nữ thần cảm thấy có
chung vinh dự. Lập tức một nhà ba người liền định ra kế hoạch cầu hôn -- trước tiên Thác Bạt Khang sẽ âm thầm tiếp xúc với Lâu Khánh Vân một
phen để thăm dò ý tứ, sau đó Vương phi sẽ âm thầm tiếp xúc với Quốc Công phu nhân, xem thử Quốc Công phu nhân có suy nghĩ gì; nếu song thân của
cô nương Lâu gia đều đồng ý, vậy Thác Bạt Khang liền vào cung thỉnh cầu
tứ hôn, sau đó mang theo Thánh chỉ tứ hôn đến hạ sính lễ cầu hôn, sớm
một chút định thân cho hai đứa nhỏ, đây mới là lẽ phải.
Lên kế
hoạch xong liền thực hiện ngay. Ngày hôm sau Bắc Cảnh Vương thượng triều xong, ngăn đường Vệ Quốc Công Lâu Khánh Vân nói cái gì mà giao tình hai người gì đó muốn mời Lâu Khánh Vân đi uống rượu. Lâu Khánh Vân thấy bộ
dáng "Không có việc gì không đăng tam bảo điện" của Bắc Cảnh Vương,
trong lòng liền đoán ra ngay, nhất định là vì chuyện của Hân tỷ nhi. Mấy ngày này Tiết Thần đã nói cho hắn, hai đứa nhỏ thật sự rất hợp nhau,
tính tình Hân tỷ nhi hắn hiểu rõ, nếu không phải thích gặp thì sẽ không
hề nhẫn nại đi chơi với tiểu tử kia mấy ngày liền. Ôi chao, đúng là khuê nữ đã lớn không thể nào giữ được!
Lâu Khánh Vân chấp nhận lời
mời của Bắc Cảnh Vương, hai người đi đến nhã gian của Vọng Giang Lâu
trong thành, bắt đầu thương lượng sự tình.
Còn Vương phi sáng sớm cũng mang theo lễ vật đến cửa Vệ Quốc Công phủ, Vệ Quốc Công phu nhân
Tiết Thần nhiệt tình chiêu đãi. Hai người thật là vừa gặp đã thân, càng
nói chuyện càng hợp nhau. Vương phi trong lòng rất sốt ruột vì chuyện
này, cũng không hề nói vòng vo trực tiếp đưa ra ý dồ mình tới bái phỏng. Tiết Thần cũng không bị kinh ngạc, thậm chí đã sớm đoán được ý định của Vương phi, không hề khó xử chỉ nói chờ một lát sẽ hỏi ý kiến của cô
nương, nếu cô nương nguyện ý thì ngày mai lại thỉnh Vương phi tới cửa.
Vương phi nghe Tiết Thần nói như vậy thì xem như tám chín phần mười đã thành
công, cực kỳ vui sướng rời Vệ Quốc Công phủ. Tiết Thần đi đến viện Lâu
Hân Nhiên, thấy nàng đang mân mê cây ná, hôm nay nàng hẹn với Thác Bạt
Tĩnh buổi chiều đi bắn chim. Tiết Thần thầm nghĩ tiểu tử Thác Bạt Tĩnh
này cũng thật là, buổi sáng nhờ Bắc Cảnh Vương cùng Vương phi tới làm
mai, buổi chiều vậy mà không chịu an phận, đâu có người nào trước khi
thành thân liền lôi kéo cô nương nhà người ta chạy khắp non cùng ngõ
hẻm. Tuy nhiên nghĩ đến tính cách khuê nữ nhà mình, Tiết Thần cũng đành
chậc lưỡi, tiểu sát tinh kia chỉ cần có người dám cưới nàng, mà chính
nha đầu nàng cũng thích, thôi thì cho dù bọn họ có chơi đùa đến mức trời sập xuống Tiết Thần cũng mặc kệ.
Tiết Thần kể cho Lâu Hân Nhiên
nghe chuyện hôm nay, hỏi ý của nàng. Lâu Hân Nhiên lại không hề kinh
ngạc một chút nào, thản nhiên nói: “Ai nha, chuyện này không phải con đã sớm nói qua với nương rồi sao? Huynh ấy muốn cầu hôn... thì cứ để huynh ấy làm là được.”
Sau đó liền cầm ná trốn vào nội gian. Tiết Thần nhìn theo nữ nhi hiếm khi tỏ ra thẹn thùng, cũng không chọc nàng nữa.
Trở lại chủ viện thì Lâu Khánh Vân cũng vừa lúc từ bên ngoài về, trên
người mang theo mùi rượu. Tiết Thần ra đón, Lâu Khánh Vân giản lược
nguyên nhân hôm nay Bắc Cảnh Vương mời uống rượu, sau đó đôi phu thê
trao đổi tin tức cho nhau, cũng đã thầm hiểu rõ chiều hướng phát triển
của chuyện này.
“Từ trước cứ nghĩ với tính nết này của Hân tỷ nhi thì rất khó gả ra ngoài, nhưng ai ngờ trong ba đứa trẻ nàng là người
định hôn đầu tiên. Ai nha, cũng không biết sau này Tuân ca nhi và Trường Ninh sẽ thế nào.”
Nhắc tới đại nhi tử và tiểu nhi tử, Lâu Khánh
Vân cũng tràn đầy phiền muộn. Đại nhi tử giống hắn năm đó như đúc, trên
phương diện hôn sự, bọn họ là phụ mẫu đừng nói là nhúng tay mà ngay cả
hỏi đến cũng đừng nghĩ, cả ngày hắn đi theo Thái Tử, có đôi khi nửa năm
cũng không về nhà. Tiểu nhi tử càng đừng nhắc đến, đúng là một con mọt
sách chân chính, cả ngày chỉ biết thiên, địa, quân, thân, sư, học hành
đến mức choáng váng, được cái học vấn thật ra thực không tệ, còn tuổi
nhỏ mà một đường đi thẳng từ đồng sinh lên tới tú tài, chỉ mới mười lăm
tuổi đã khảo trúng Giải Nguyên, nếu sang năm cứ tiếp tục khảo, không nói Trạng Nguyên mà ngay cả Tam Giáp cũng trong tầm tay của hắn. Xuất thân
như vậy, tài năng như vậy nhưng tính nết như vậy, Lâu Khánh Vân là người làm cha thật rầu thúi ruột.
“Tuân ca nhi lúc này đã theo Thái Tử đi sứ Đông Hải chiêu hàng hải tặc, phỏng chừng vài ngày nữa cũng trở
lại, chờ hắn quay về ta thử lại lần nữa xem sao, để hắn tiếp xúc với Phỉ Thúy Công chúa nhiều một chút. Ta cảm thấy Công chúa không tệ, hiếm có
nhất là một lòng say mê hắn. Còn phần của Trường Ninh, nói chuyện với
hắn thật đúng là "nước đổ đầu vịt", còn không biết sẽ phát triển như thế nào. Lần trước Hoàng Hậu nương nương truyền ta vào Trung cung, hé lộ
cho ta biết nếu kỳ thi mùa xuân sắp tới Trường Ninh đoạt giải nhất,
Hoàng Thượng muốn trực tiếp đưa hắn vào Nội các. Lúc này hắn mới bao lớn chứ, bị đưa vào Nội các với mấy lão nhân thì thật cả đời không còn gì
thú vị.” Tiết Thần hiếm khi tâm sự với trượng phu những việc nhi nữ làm
nàng nhọc lòng như vậy.
Sự tình trong nhà một mình nàng đều có
thể lo liệu gọn gàng ngăn nắp, nhưng khổ nhất chính là chuyện của ba nhi nữ, không phải nàng có khả năng là có thể giải quyết, ba nhi nữ mỗi
người mỗi vẻ, mỗi đứa đều có chủ kiến riêng, làm gì còn chỗ để nàng chen vào.
Lâu Khánh Vân chuyện ở nhà đã không giúp được gì, vấn đề
hôn sự của nhi nữ càng khiến đầu óc hắn ong ong. Không đành lòng thấy
thê tử đau đầu bèn ôm nàng an ủi: “Được được, đừng nhọc lòng nữa, con
cháu đều có cái phúc của con cháu, đứa nhỏ khiến nhà chúng ta đau đầu
nhất hiện giờ không phải cũng coi như đã giải quyết rồi sao? Chuyện của
bọn nó thì cứ để kệ bọn nó tự nhọc lòng đi. Lúc xưa ta cũng làm nương lo lắng muốn bịnh, vậy mà chẳng phải đã cưới được một tức phụ tuyệt vời
vào nhà hay sao?”
“...”
Tiết Thần quay đầu nhìn thoáng qua mỗ nào đó không biết xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng tìm không được lời nào để phản bác.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Hai nhà âm thầm tiếp xúc với nhau xong, ngày hôm sau Bắc Cảnh Vương và
Vương phi liền vào cung, thỉnh Đế Hậu chúc phúc cho cuộc hôn nhân này.
Đế Hậu truyền Lâu Khánh Vân và Tiết Thần vào cung dò hỏi, hai người đều
đồng ý. Hoàng Thượng đối với việc kết thân của hai nhà tương đối xem
trọng, như sợ hai nhà đổi ý, nghe xong liền truyền Trung Thư lệnh soạn
chỉ ngay lập tức.
Thánh chỉ ban xuống, Bắc Cảnh Vương ước định với Lâu Khánh Vân ba ngày sau sẽ tới cửa hạ sính cầu hôn.
Lâu Hân Nhiên biết được tin cũng không ngượng ngùng, xem ra mấy ngày nay đi chơi chung với Thác Bạt Tĩnh cũng hòa hợp.
Hôm Thác Bạt gia tới cầu hôn thật vô cùng náo nhiệt. Thác Bạt Tĩnh vẻ mặt
hớn hở đi theo bà mối tới cửa, vừa vào phủ đã thấy nữ thần và tiểu cữu
ca đều xuất hiện. Hôm nay nữ thần vẫn mặc một thân nam trang, khóe môi
nhếch lên mỉm cười văn nhã, mắt sáng như sao trời, diện mạo tựa thiên
tiên, một thân nam trang cũng khó có thể che lấp khí chất dịu dàng của
nàng. Tiểu cữu ca đứng kế bên nháy mắt với hắn, Thác Bạt Tĩnh cũng cao
hứng trao lại một cái nháy mắt cho tiểu cữu ca.
Bà mối nói xong
một tràng, Thác Bạt Tĩnh liền chủ động tiến lên hành lễ với Lâu Khánh
Vân và Tiết Thần, quy quy củ củ dập đầu mấy cái khiến Tiết Thần cao hứng hỏng rồi, vội vàng dìu hắn lên từ ái nhìn hắn. Thác Bạt Tĩnh mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng xin phép Tiết Thần: “Phu nhân, tiểu bối có thể nói mấy
câu với Hân tỷ nhi hay không?”
Tiết Thần bật cười: “Hài tử ngốc! Nói đi.” Hai đứa nhỏ chơi với nhau quá quen huộc, cũng không có gì phải kiêng dè.
Thác Bạt Tĩnh khẩn trương đi về hướng bên phải của Tiết Thần, đối mặt với nữ thần nhu mỹ liền thâm tình chân thành thổ lộ: “Nàng yên tâm, ta sẽ cả
đời đối tốt với nàng, ta thật sự rất thích nàng.” Quan trọng nhất chính
là, hắn và tiểu cữu ca chơi với nhau cực kỳ hòa hợp, bọn họ còn ước hẹn
sau khi cầu hôn xong sẽ kết bạn du lịch đại giang nam bắc nữa đấy.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Bắc Cảnh, cuộc sống phóng khoáng không bị trói
buộc bởi lễ giáo như ở kinh thành, vì vậy đối với việc nói ra lời tự đáy lòng đối với thê tử chưa qua cửa cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Trên thực tế, rõ ràng là không có gì không đúng, hắn đã tới cửa cầu hôn, chờ đến mùa xuân sang năm nàng chính là thê tử của hắn, bây giờ hắn thổ lộ tâm tình đối với thê tử tương lai của mình, lời nói cho dù có buồn
nôn thế nào hắn cũng có thể phát ra khỏi miệng
Chỉ là nữ thần trước mặt vì sao lại có biểu tình xúc động đến mức này?
Nữ thần của hắn khóe miệng cứng đờ, đôi môi run rẩy, đôi mắt mở to hết cỡ, bộ dáng đã chịu kinh hách muốn lập tức ngất xỉu. Còn bên cạnh vì sao
cũng không có ai phát ra thanh âm gì? Thác Bạt Tĩnh rời mắt khỏi gương
mặt kinh hãi tột độ của nữ thần, quay đầu nhìn xung quanh -- nhạc phụ
tương lai sắc mặt xanh mét, nhạc mẫu tương lai đầy mặt xấu hổ, còn tiểu
cữu ca tương lai với vẻ mặt phẫn nộ như muốn giết người kia là chuyện
như thế nào????
Thác Bạt Tĩnh choáng váng, quan viên tứ hôn
choáng váng, ngay cả nội thị truyền chỉ cũng choáng váng... Vị Tiểu
Vương gia này thật đúng là kỳ ba nha, tới cửa cầu hôn lại thổ lộ vô cùng buồn nôn với tiểu cữu đệ chính quy, thật đúng là "nghé không sợ cọp",
hắn không phát hiện sắc mặt Vệ Quốc Công quả thực thâm sì muốn giết
người sao?
Rốt cuộc "bùm’ một tiếng, Lâu Trường Ninh chịu không
nổi kích thích thẳng tắp ngã về phía sau ngất xỉu, mấy nha hoàn lập tức
tiến đến đỡ lên, Tiết Thần bị dọa hô lớn: “Trường Ninh, con làm sao
vậy?”
Thác Bạt Tĩnh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từ trên cổ chảy dọc
theo sống lưng, từ sống lưng chảy thẳng tới rãnh mông... chỉ trong chốc
lát đã cảm thấy sau lưng lạnh thấu xương... Một tia mắt giết người đâm
thẳng về phía Thác Bạt Tĩnh, hắn theo bản năng lui về phía sau, càng lùi càng cảm thấy không có đường lui. "Tiểu cữu ca" đã bao ngày qua vẫn
chơi đùa với hắn siết chặt nắm tay, từng bước từng bước tới gần hắn,
nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Thác Bạt Tĩnh -- -- ngươi -- -- tìm --
-- chết -- --”
Trong nháy mắt, tiểu cữu ca... à, không phải tiểu
cữu ca "tiểu cữu ca" toàn thân trên dưới tản ra nghiệt hỏa đến từ địa
ngục, giống như sát thần vọt về phía hắn. Thác Bạt Tĩnh trong lòng sợ
hãi, thế là theo bản năng quay bước liền chạy. Lâu Hân Nhiên vơ lấy cây
đòn gánh trên rương sính lễ đằng đằng sát khí đuổi theo, trong phủ trên
dưới loạn thành một đoàn, tiếng gọi nhau ầm ĩ, tiếng bàn tán xôn xao,
tiếng kêu tỉnh sợ hãi... Tất cả đều trộn lẫn thành một nồi cháo...
Lâu Hân Nhiên cầm đòn gánh đuổi theo Thác Bạt Tĩnh vài con phố, nổi trận
lôi đình ở sau lưng hắn hét to: “Ta phải giết ngươi -- --”
Thác
Bạt Tĩnh cũng chạy bạt mạng, đâm cả vào một đường bán hàng rong cũng
không ngại. Này này này... ai có thể nói cho hắn rốt cuộc là chuyện gì
đang xảy ra? Tiểu cữu ca muốn giết người!!!
Rõ ràng lúc trước vô
cùng khách khí cơ mà. Nhưng hiện tại, tiểu cữu ca lại là nữ thần, này,
này, điều này làm sao khiến hắn lập tức tiếp thu cho bằng được?
Cha nương ơi, con sợ quá, CỨU MẠNG...
Lâu Hân Nhiên một đường đuổi theo, trong lòng lửa giận cũng không cách gì
tiêu mất, gia hỏa này thế mà dám nói thích đệ đệ nàng? Chẳng lẽ từ đầu
tới đuôi người hắn thích đều là đệ đệ hay sao? Coi nàng như kẻ thế thân
à? Hôm nay nhất định phải giết tiểu tử này!!!
“Thác Bạt Tĩnh, ngươi đứng lại đó cho ta! Không nói rõ ràng hôm nay đừng hòng ai cứu được ngươi!”
“Không nên vậy mà, cứu mạng, cứu mạng -- --”
Dưới ánh sáng mặt trời, hai thân ảnh tràn trề sức sống đuổi nhau một trận
long trời lở đất khiến mọi người trên đường đều tán loạn, tiếng la mắng
vọng theo. Lâu Hân Nhiên đuổi theo một đường từ bên trong thành đuổi ra
ngoài thành, lại trực tiếp đuổi lên tới đỉnh chùa Bạch Mã. Thác Bạt Tĩnh rốt cuộc chạy hết nổi, dứt khoát ngồi bệt dưới đất chờ nàng tới đánh.