Triệu Vũ kiểm tra cho Dương Nguyên xong liền thu dọn dụng cụ chuẩn bị đi về.
“Anh Triệu Vũ, hiếm khi có dịp anh tới đây, hay là anh ở lại đây ăn cùng tụi em bữa cơm.” Đứa bé trong bụng Dương Nguyên rất khỏe, Dương Nguyên
rất vui mừng, cô thật cao hứng liền mời Triệu Vũ ở lại ăn cơm cùng.
Triệu Vũ chưa kịp nói thì tiếng chuông một lần nữa vang lên. Dương
Nguyên nghe thấy tiếng chuông cửa thì mừng rỡ, reo lên, “A, Hướng An tới rồi.”
Ngay sau đó, bóng dáng của Hướng An xuất hiện ở ngoài cửa lớn, cô chạy
tới chỗ của Dương Nguyên không để ý tới có ai ở xung quanh, ôm chầm lấy
Dương Nguyên, “Hu…hu… Dương Nguyên à, cuối cùng mình cũng gặp được cậu.”
Dương Nguyên dở khóc dở cười. Gì chứ, vừa mới hôm qua chúng ta đi chơi
cả ngày với nhau mà!!! Nhưng Dương Nguyên vẫn vỗ nhẹ vai Hướng An, “Cậu
bình tĩnh, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, dù sao cậu cũng ở đây rồi,
không ai có thể đưa cậu đi được đâu.”
ở bên cạnh Dương Nguyên, ánh mắt sắc bén như muốn giết người của Hàn
Thiên chiếu thẳng vào Hướng An. Hừ! dám dành vợ với anh sao? Hàn thiên
liền kéo Hướng An ra xa chỗ của Dương Nguyên rồi anh ôm lấy em cô như
muốn khẳng định: Dương Nguyên là của tôi.
Hướng An thấy vậy cũng chẳng vừa, đi tới kéo tay Dương Nguyên, “Này, anh không có quyền chia rẽ tôi với Dương Nguyên.”
“Cô có tin tôi gọi bảo vệ lôi cổ cô ra ngoài không?”
Hướng An nghe Hàn Thiên uy hiếp thì mặt hếch lên trời vẻ ta đây không sợ anh đâu, “Anh thử gọi bảo vệ lôi cổ tôi ra ngoài thử xem.”
Hàn Thiên tức đến nghiến răng, “Cô…”
“Được rồi, được rồi. Hai người đừng có cãi nhau nữa, hòa bình là hạnh
phúc.” Dương nguyên thấy tình thế có vẻ không ổn liền lên tiếng can
ngăn. Dù sao một câu nói của cô cũng có hiệu quả rất cao. Từ lúc Hướng
An bước vào, Triệu vũ đứng yên một chỗ không nói một lời nào. Lúc này,
anh mới lên tiếng, “Vậy không làm phiền mọi người nữa, tôi về trước
đây.”
Triệu Vũ không lên tiếng thì Hướng An cũng chẳng biết là anh ở đây, hiện giờ thì biết rồi thì vô cùng ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”
Khóe môi Triệu Vũ khẽ nhếch lên, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Sao tôi lại không được ở đây?”
Hướng An cũng cứng họng rồi, cái tên sao chổi này là bạn của tên Hàn mặt lạnh mà. Hướng An cũng chẳng thèm để ý, quay mặt ra chỗ khác.
Lúc này, giọng của Dương Nguyên vang lên, “Bọn em không phiền đâu, anh ở lại ăn bữa cơm.”
Hướng An thấy vậy thì quay sang nhìn Dương Nguyên, dậm mạnh chân xuống đất, “Dương Nguyên…”
“Cậu ở lại đi.” Hàn Thiên trừng mắt nhìn Hướng An. Hừ, cô ta không muốn Triệu Vũ ở đây thì anh càng phải giữ lại.
Cả hai vợ chồng nhà người ta đã hết lời mời rồi mà còn từ chối nữa thì
cũng có chút không phải, Triệu Vũ lại nhìn vẻ mặt tối sầm của Hướng An
thì trong lòng có chút vui vẻ, anh liền gật đầu đồng ý, ngồi xuống sofa.
Dương Nguyên hết nhìn người đang ngồi trên ghế rồi lại nhìn Hướng An,
sau đó kéo Hướng An ngồi xuống ghế, “An An à, cậu ngồi đây nhé, để mình
đi lấy nước.” nói xong, Dương Nguyên liền kéo Hàn Thiên vào trong phòng
bếp.
“Ông xã, anh có thấy hai người kia có vấn đề gì không?”
Hàn Thiên không nói gì, mà anh cũng chẳng buồn quan tâm mới chuyện nhàm
chán này, anh ôm Dương Nguyên vào lòng, giọng nói nhè nhẹ phả vào tai
cô, “Kệ họ đi, em vẫn chưa ăn gì, để anh lấy cháo cho em nhé.”
Dương Nguyên đi tới chỗ cái ghế ngồi xuống, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng thú vị.
“Hàn Thiên, em không muốn ăn gì cả, lúc này em muốn ăn tôm.”
“Nhưng từ sáng em đã ăn gì đâu, hay là em ăn chút cháo này sau đó anh sẽ nói người mang tôm tới cho em nhé!”
Dương Nguyên lắc đầu, “Em không ăn đâu, em muốn ăn cháo tôm, càng nhanh càng tốt.”
Hàn Thiên cũng hết cách rồi, nếu Dương Nguyên không muốn ăn thì có dỗ
như thế nào cô cũng không ăn, thôi đành phải gọi người mang cháo tôm tới vậy.
Dương Nguyên vui mừng, đứng dậy hôn chụp vào bên má Hàn Thiên, sau đó
liền nói, “À, anh bảo họ là đừng cho thịt tôm vào trong cháo nhé, chỉ
cần nước thôi, hơn nữa đừng để có mùi hương của tôm nhé.”
Nói xong, Dương Nguyên vui vẻ vào phòng khách, phía sau cô là một người giúp việc đang bưng khay nước ra.