Kim Phượng khí thế bừng bừng đi tìm kẻ nào to gan dám làm loạn nhà của
cô. Đi ngang qua phòng ăn thì thấy Dương Nguyên đang ung dung, thưởng
thức các món ăn trên bàn. Cô ta định tới dạy dỗ cho Dương Nguyên một bài học vì ở đây không đến lượt cô ra oai nhưng Kim Phượng chưa tới gần
Dương Nguyen đã bị hai người vệ sĩ cản lại. cô ta tức giận lớn tiếng
quát, “Này, Dương Nguyên, chị nghĩ chị là ai mà dám ở đây nổi loạn, còn
ra lệnh với mấy người kia không cho bạn tôi vào nữa. Có phải lâu ngày
không được tôi dạy dỗ nên càng ngày càng lớn mật rồi phải không?”
Dương Nguyên vẫn tao nhã, cảm xúc không hề biến động chút nào, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn lau miệng. Cô đi tới trước mặt Kim Phượng, bàn tay khẽ
nâng cằm Kim Phượng lên, trên môi khẽ nhếch tạo thành một đường thẳng,
ánh mắt lộ một tia lãnh khốc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho
người nghe được cũng cảm được khí lạnh toát ra từ cô. Không thể không
phủ nhận, khí chất này rất giống với Hàn Thiên.
“Tôi nói này, ở Lâm gia hiện giờ tôi là chủ. Vậy nên, từ giờ cô phải
sống an phận một chút, nếu không, hậu quả tự chịu. đến lúc đó, đừng
trách tôi không nể tình người em gái ‘ghẻ’ như cô.” Nói xong, Dương
Nguyên hất cằm Kim Phượng sang một bên.
“Chị ngậm miệng lại cho tôi, chị không có tư cách lớn tiếng với tôi, nơi này là nhà của tôi không phải là của chị.”
Dương Nguyên nghe vậy thì cười lớn, món nợ của những năm qua cô sẽ trả
lại cho bọn họ từ từ, cô nhìn vào một người vệ sĩ, “Cởi thắt lưng của
anh ra.”
Người vệ sĩ đưa thắt lưng cho Dương Nguyên.
Dương Nguyên cầm thắt lưng vuốt nhẹ, ánh mắt sắc bén nhìn vào Kim
Phượng, “Tôi không có roi để đánh cô vậy thì đành dùng thắt lưng vậy.”
Vừa dứt lời, Dương Nguyên vút một roi ngang người Kim Phượng.
Kim Phượng bị đánh, cô ta đau đớn kêu la, ánh mắt hằn lên một màu đỏ,
căm phẫn nhìn Dương Nguyên, cũng cố gắng để thoát khỏi cánh tay như đá
của tên vệ sĩ. “Dương Nguyên, mày và mẹ của mày đều như nhau, đều nhu
nhược, là tiện nhân, hạ lưu…á…”
Kim Phượng chưa nói hết câu thì lại bị Dương Nguyên vút lên người. Cái
đánh đầu tiên là do có vệ sĩ đứng bên cạnh cô ta nên Dương Nguyên đánh
nhẹ tay một chút và cũng cố gắng tránh để khỏi trúng người vô tội. Còn
lần này cô thật sự tức giận, dám nói lời nhục mạ mẹ của cô thì không thể tha thứ được, “Buông tay cô ta ra.” Sau đó, Dương Nguyên đánh không
thương tiếc, cứ thế cầm thắt lưng đánh thật mạnh vào người Kim Phượng,
vừa đánh vừa mắng chửi, “Mày nói nữa đi, sao không nói?”
Lúc này, Dương Nguyên không còn là Dương Nguyên của ngày thường, mà hiện giờ cô giống như quỷ dữ muốn hút máu người, toàn thân toát ra vẻ lạnh
lẽo, tàn nhẫn.
Hàn Thiên vốn không an tâm cho Dương Nguyên nên đã bỏ lại bạn bè mà chạy tới biệt thự Lâm gia xem cô thế nào, có ăn uống đầy đủ hay không? Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh này, anh bất động tại chỗ, gương mặt biến
sắc, thân thể khẽ run nhẹ. Sau một lúc thất thần, anh lao nhanh tới chỗ
Dương Nguyên, giọng có hơi lớn, “Dương Nguyên, đủ rồi, em còn đánh nữa
là xảy ra án mạng đó.”
Dương Nguyên trong vô thức quát lớn hơn, “Hoàng huynh, đừng có cản
muội…” Chưa nói hết câu, Dương Nguyên mới sực tỉnh lại, dừng đánh Kim
Phượng, bàn tay của cô run run, cầm chiếc thắt lưng cũng không còn sức
nữa khiến cho chiếc thắt lưng rơi xuống nền đất.
Cô nhìn Kim Phượng nằm dưới đất, không biết cô ta đã ngất đi từ bao giờ. Trong tâm trí của Dương Nguyên lúc này hiện lên hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp mặc trang phục cổ đại màu xanh dương, cô gái đó cầm một chiếc
roi trông có vẻ rất quý giá, tay cầm được làm bằng vàng điểm thêm những
cánh hoa bằng ngọc bích, từng roi một giáng xuống một tiểu cô nương.
Những hình ảnh này khiến cô có cảm giác đau đầu, đau khủng khiếp.
Dương Nguyên ngồi xuống đất, tay ôm chặt lấy đầu, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
Nhìn biểu hiện của Dương Nguyên lúc này khiến trái tim của Hàn Thiên thắt lại, anh đến ôm lấy cô vào lòng rồi bế cô lên phòng.
Ở trong lòng Hàn Thiên, Dương Nguyên vẫn không ngừng run lẩy bẩy, cô bấu chặt lấy vạt áo anh khóc thành tiếng.
Trong đêm hạ tĩnh mịch, bầu trời đổ trận mưa rào rất lớn, thỉnh thoảng
lại có tiếng sấm gầm lên làm rung chuyển trời đất. Khác với không khí
bên ngoài, trong căn phòng nơi mà có Dương Nguyên và Hàn Thiên tĩnh mịch vô cùng, ánh đèn tỏa ra tứ phía sáng rực rỡ.
Dương Nguyên đã ngừng khóc từ lâu, hiện giờ, cô đã nhớ lại tất cả, kể cả những đoạn kí ức của cơ thể này. Lúc bị mất trí nhớ cô luôn muốn nhớ
lại, cố gắng để mình nhớ lại nhưng khi nhớ lại được rồi thì cảm thấy hối hận, ước gì cô lại có thể quên đi tất cả.
Nếu như một ngày nào đó, đột nhiên cô phải rời xa Hàn Thiên không một
lời từ biệt thì biết làm như nào, cô phải làm như nào mới không để Hàn
Thiên đau lòng vì cô? Cái thân thể này đâu phải của cô, đâu thể ở trong
này mãi được. Có ai nói cho cô biết cô phải làm ao bây giờ, làm thế nào
mới tốt cho cả hai.
Giọng nói khan khan của Dương Nguyên vang lên phá vỡ bầu không khí yên
tĩnh, “Hàn Thiên, nếu như một ngày…” nói đến đây, cô không thể nói tiếp
tục được nữa, cô muốn nói ra tất cả nhưng lại có cảm giác như bị thứ gì
đó mắc ngang cổ họng không thể nói nên lời. Mà lúc này cô cũng chẳng
biết nói thế nào nữa, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên.
Hàn Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Em ngủ đi, khi tỉnh dậy sẽ không sao nữa, có anh ở đây.”
Dương Nguyên lắc đầu, cô không thể ngủ được. Cổ họng lập tức lại nghẹn
lên, nấc từng tiếng, từng giọt nước mắt thấm đẫm vào chiếc áo sơ mi của
Hàn Thiên, “Em không cách nào ngủ được…em không ngủ được…làm sao bây
giờ… hức… hức…”
Hàn Thiên cắn chặt răng, anh không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại
khiến cô kích động đến vậy? Dù chuyện gì đi nữa anh cũng nhất định phải
điều tra rõ ràng. Hàn Thiên giơ tay lên, khẽ dùng sức đập vào gáy của
Dương Nguyên.
“Em ngủ đi, ngày mai sẽ không sao.”
Dương Nguyên bất tỉnh ngay lập tức. Cánh tay anh giơ lên lau những giọt
nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi
ôm cô thật chặt vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc mộng.