Ánh mặt trời buổi chiều tà khẽ chiếu xuyên qua tán lá, ánh nắng không quá
gắt như buổi trưa mà êm dịu, nhẹ nhàng, khiến cho khung cảnh trở nên thơ mộng, lãng mạn.
Dương Nguyên vui vẻ cầm chiếc vòng tay, nhẹ
nhàng soi trước ánh nắng mặt trời, chiếc vòng lấp lánh, sáng bóng, đẹp
mê hồn. Cuối cùng chiếc vòng này cũng là của cô, nó sẽ mãi mãi là của
cô.
Nhìn chiếc vòng trong tay, Dương Nguyên lại nhớ đến hoàng
huynh của mình. Không biết hoàng huynh bây giờ có sống tốt không? Bình
thường, hoàng huynh của cô rất hay mắng cô, phạt cô. Nhưng cô biết,
người làm như vậy chỉ vì thương đứa tiểu muội này, luôn muốn cô sống
cuộc sống thật tốt đẹp.
Thất thần nhớ lại những hồi ức tươi đẹp
khi cô làm công chúa, Dương Nguyên đã không để ý mọi vật xung quanh.
Chiếc vòng tay trên tay cô đã bị một người đàn ông mặc đồ thể thao đen,
đầu đội mũ lưỡi trai cướp mất.
Khi bị cướp đồ, Dương Nguyên mới trở lại hiện thực, chạy đuổi theo tên cướp kia, cô hô thật to, “Có cướp…mọi người…bắt cướp…”
Đuổi theo tên cướp một đoạn đường dài, Dương Nguyên cảm thấy mệt, muốn dừng
lại nhưng vì chiếc vòng tay kia, cô không thể dừng lại được. Nếu là thân thể trước kia, chắc chắn chỉ trong vài giây thôi, cô đã bắt được tên
cướp, đánh cho hắn một trận nhừ tử rồi. Nhưng hiện giờ, kinh công của cô không tồn tại trong thân xác này, không cách nào có thể chạy nhanh
được.
Đột nhiên, Dương Nguyên thấy một người đàn ông chạy đuổi
theo tên cướp kia, trong lòng có cảm giác vui vui vì người đó sắp bắt
được tên cướp kia rồi.
Tiếng còi xe đinh tai nhức óc vang bên
tai Dương Nguyên, cô giật mình, mở to mắt nhìn chiếc ô tô đang lao nhanh về phía mình. Lúc này, Dương Nguyên đang đứng giữa đường lớn, cô sợ
hãi, chân tay mềm nhũn không thể cử động được. Cảm giác lúc này như là
cái cảm giác khi cô bị ngã xuống hồ sen ở ngự hoa viên vậy, muốn cử động mà không thể cử động nổi.
“A…”
RẦM!
Dương Nguyên
nằm dưới đất cùng một vũng máu lớn, cô cố mở mắt nhìn tên cướp kia,
thấy hắn chạy càng ngày càng xa, còn người đàn ông đuổi theo tên cướp
thì lại chạy nhanh về phía cô.
Dương Nguyên cố gắng giơ tay lên chỉ về hướng tên cướp, “Chiếc…chiếc…”
Cô không còn sức lực nào để nói nữa. Lúc này, cô cảm giác toàn thân mình
bị mất cảm giác, mắt cứ nhíu chặt lại rồi cô mất hoàn toàn ý thức về mọi thứ xung quanh.
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, các vị bác sĩ luôn ra ra vào vào với vẻ mặt cực kì khó coi, người nào cũng toát mồ
hôi hột, vẻ mặt thì căng thẳng.
Từ khi có Hàn Thiên xuất hiện với khuôn mặt lạnh như quỷ dữ, trên người đằng đằng sát khí, nói một câu
khiến cho tất cả mọi người đều phải sợ hãi và lo lắng.
“Nếu như
các người không cứu được cô ấy thì cái bệnh viện này đừng mong có thể
hoạt động được về sau! Và còn tất cả nhân viên trong cái bệnh viện này
cũng đừng mong về sau có được công việc tử tế!”
Vì câu nói này đã khiến cho viện trưởng của bệnh viện cũng phải đứng trước cửa phòng cấp cứu mà toát hết cả mồ hôi hột lo lắng.
Nhìn tướng mạo người đàn ông này là biết anh không nói chơi, sát khí dày
đặc, không ai dám tới gần anh lúc này. Mọi người nhìn thấy Hàn Thiên thì cứ như là thấy quỷ, lập tức tránh đi thật xa.
Tất cả nhân viên
trong bệnh viện đều nơm nớp lo sợ, họ đều thầm cầu nguyện cho cô gái
đang nằm trong phòng cấp cứu kia sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra. Nếu
không, cuộc đời họ sau này coi như xong.
Suốt mười hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, đèn của phòng cấp cứu cũng tắt.
Một người bác sĩ đi ra, nhìn Hàn Thiên, như vẫn đang hoảng vì vẻ mặt của Hàn Thiên, ông nghẹn họng không nói được thành lời.
Hàn Thiên thấy vẻ mặt của ông bác sĩ, lại càng tức giận hơn, quát lớn, “Nói!”
Bác sĩ giật mình, hấp tấp nói, “Đã phẫu thuật thành công nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng tình trạng của cô ấy hiện giờ không được khả quan.”
Nghe xong, Hàn Thiên không thèm nghe những lời nói dư thừa của vị bác sĩ kia nữa, trực tiếp đẩy bác sĩ sang một bên, đi vào bên trong phòng cấp cứu
mà không ai dám cản.
Trên người Dương Nguyên lúc này bị dây cuốn
chằng chịt. Nhìn thấy cảnh ày, trái tim Hàn Thiên đau nhói. Anh tự trách bản thân mình quá nuông chiều cô. Nếu như lúc trước anh kiên quyết bắt
Dương Nguyên đi cùng anh thì cô đã không bị thương nghiêm trọng như này
rồi.
Trong lúc đang họp, Hàn Thiên nhận một cuộc gọi từ thuộc hạ
thì biết được tin cô bị xe tông rất nghiêm trọng. Lúc đó, anh hủy bỏ
cuộc họp, lập tức về nước.
Ngồi trên chiếc máy bay tư nhân, anh có cảm giác hoang mang, lo sợ, anh sợ Dương Nguyên sẽ xảy ra chuyện không hay.
Lúc tới được bệnh viện thì Dương Nguyên vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Lúc đó, Hàn Thiên như một con quỷ dữ xông vào bệnh viện, ánh mắt lạnh
lẽo nhìn chăm chú vào phòng cấp cứu.