Với hành động khiêu khích chế nhạo của Văn Sát, Hàn Tử Tự làm như không
nghe không thấy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, đứng nguyên tại chỗ.
Câu nói cuối cùng của Mạc Ly, với loại người từ trước đến nay là thiên hạ có một như hắn, thật sự là một đả kích trầm trọng.
Trong nhận thức của Hàn Tử Tự, hắn chưa từng nghĩ đến, mình sẽ từ bỏ những
thứ mà trước kia luôn quan niệm là quan trọng hơn tất cả, để đổi lại cái ngoảnh đầulại của Mạc Ly.
Tất cả mọi nỗ lực, toàn bộ sự hy sinh
của hắn, dưới mắt Mạc Ly, chỉ bất quá như một chiếc lá khô xuôi theo khe suối chẳng chút giá trị.
Mà bản thân, đối với Mạc Ly mà nói, chỉ khiến y cảm thấy thực buồn nôn.
Chưa một ai có thể khiêu chiến trần trụi trước uy quyền của hắn như vậy, dù
là đối mặt với các trưởng lão quyền cao chức trọng kia, hắn cũng không
chút nương tay. Bởi vì đối với Hàn Tử Tự, chủ tọa gì đó, không bằng hủy
đi là tốt nhất.
Cái thời Mạc Ly chỉ như một ngọn cỏ dại, hắn
ngoại trừ kinh ngạc và phẫn hận, rốt cuộc vô pháp nảy ra ý nghĩ muốn
hoàn toàn phá hủy người ấy.
Hắn muốn người này, không chỉ là trái tim, ngay cả từng khúc xương, từng khí quan, từng giọt máu trong cơ thể cũng gào thét, gầm gừ tên y. Hắn không thể nào buông tay được nữa, cũng sẽ không buông tay.
Thế nhưng, hắn quả thật đã thua.
Hắn thật sự đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Mạc Ly.
Lần này, hắn đã thua hoàn toàn.
Đối mặt với sự khiếp sợ của Mạc Ly và sự trầm mặc của Hàn Tử Tự, Văn Sát ngược lại chìm đắm trong niềm khoái trá thắng lợi.
Niềm hân hoan này từ trong tản ra ngoài, cùng với lệ khí khắp người, càng lúc càng lộ ra vẻ ngông cuồng.
Mạc Ly lúc này thật hy vọng, người trước mặt mình đây chỉ là một ảo giác
phát sinh do ở quá lâu trong phòng tối.Chỉ là ngôn hành của Văn Sát kia
thật quen thuộc, thân ảnh quen thuộc đó, vô thì vô khắc kích động đến
thần kinh đã sớm yếu đuối bất kham của Mạc Ly.
Văn Sát lướt qua đống hỗn độn huyết nhục trên mặt đất, chậm rãi bước đến gần Mạc Ly. Ngón tay thô ráp bắt lấy cằm Mạc Ly.
Mạc Ly bị đau, nhưng sao mà cử động được tay chân khi vẫn bị trói trên cọc
gỗ, không thể làm gì khác ngoài quay đầu đi, không muốn nhìn thấy khuôn
mặt đậm vẻ đắc ýgiương giương của Văn Sát.
“Lẽ nào ngươi không
muốn biết, Hàn Tử Tự và ta đã đánh cược gì?”Trong con ngươi Mạc Ly hiện
lên sắc thái phẫn nộ hiếm thấy, phá vỡ màu trong vắt nguyên bản, ngược
lại còn tăng thêm phần linh động.
“Các ngươi có những ý nghĩ xấu xa gì, ta không muốn biết.”
“Ha ha —”Văn Sát vừa lắc đầu vừa cất tiếng cười quái dị, “Quả nhiên lâu rồi không gặp, tính tình cũng bị Hàn môn chủ làm kiêu ngạo? Ta đã nói rồi,
vài người trời sinh thiếu giáo dục, cho hắn ba phần mặt mũi, thì giả lại ta vài cái đạp vào mặt.”
Văn Sát giận tím mặt, giơ tay giáng một bạt tai: “Chát!”
Khuôn mặt Mạc Ly lệch sang một bên, khóe môi bị rách, tràn máu.
Cái tát vang lên trong không gian yên tĩnh càng chối tai, lực đạo Văn Sát
dùng không chút nương nhẹ, bên má Mạc Ly nhất thời sưng lên.
Nói
về cuộc cá cược giữa Hàn Tử Tự và Văn Sát, muốn biết rõ sự tình, phải
quay lại khoảng thời gian tại Thanh Phong nhai ngày đó.
Văn Sát đột nhiên gục xuống, phục bên vách đá muốn bắt lấy Mạc Ly đang rơi nhanh như gió xuống dưới, nhưng không thành công.
Trên nhai, yêu phong ngược xuôi, từng luồng khí hồ loạn điên cuồng khiến mái tóc dài của Văn Sát phất lên. Những sợi tóc rồi cuồngđan xen, càng
khiến diện mạo Văn Sát trông dữ tợn.
Nhìn dáng người dần dần xa
kia, thấy giữa khe vực bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen ôm lấy con
người mong manh gầy yếu ấy, lại nhanh chóng ẩn vào rừng rậm cây, lửa
giận của Văn Sát vì bị phản bội và tính kế lần thứ hai bốc lên dữ dội.
Hai tròng mắt đỏ sậm lên.
Hàn Tử Tự vừa trải qua tử lý đào sinh
trong chớp mắt, sau khi nhìn Mạc Ly bình yên nhảy xuống Thanh Phong
nhai, liền chẳng còn ưu phiền gì nữa.
[37: tử lý đào sinh: tìm được đường sống trong chỗ chết.]
Thấy Văn Sát còn ngây ra bên vách đã, Hàn Tử Tự phục hồi *** thần lại trước.
Nhìn Ngâm Phượng kiếm rơi cách đó không xa, Hàn Tử Tự thi lực vứt lợi kiếm xuống nhai.
Ngâm Phượng kiếm vì đã khai nhận ngấm máu Văn Sát, bảo kiếm đã nhận chủ, cho dù Hàn Tử Tự có đoạt được cũng không thể sử dụng, không bằng để thần
binh này tiêu thất, như vậy thực lực cũng không quá thua kém Văn Sát.
Những người đối chọi nhau trên nhai liên tục chết đi, máu tanh và tàn sát không ngừng diễn ra.
Đến lúc hồng lam chưởng phong lần thứ hai từ Văn Sát và Hàn Tử Tự hòa vào
nhau, trên Thanh Phong nhai rộng lớn cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không để tâm đến những tiếng kêu rên của kẻ khác, không thèm đểý sinh mệnh đang dần biến mất.
Nội lực ngân lam nhuốm ám hồng phiêu dật nhất đạo kia, lấy thế sấm vang chớp giật xung đột.
Như long khiếu cửu uyên, phượng đằng tứ hải.
Hai người đều sử dụng những chiêu thức xuất chúng, xuất ra võ nghệ thượng tầng.
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ không còn quá nhiều những ý nghĩ phức tạp. Chỉ đơn giản muốn giết chết đối phương.
Đúng vậy, muốn giết nam nhân mơ tưởng giành lấy Mạc Ly.
Mãi đến khi cả mười ngón tay đều dính máu đối phương, mới giải thích được cừu hận ai oán lâu ngày trong nội tâm kia là thế nào.
Chưởng phong ác liệt rít gào qua lại, nơi liếm qua địa liệt thiên băng.
Lạc Nhạn Bát Thức và Tu La Vô Tương công lực thâm thúy vô biên, hai người
lại đều là kỳ tài võ học, võ công kẻ khác mười năm tu luyện chưa chắc đã đắc chính quả mà hai chàng thanh niên này đã luyện lên đỉnh phong.
Ví bằng là một trận đấu để thiên hạ võ lâm quan sát bên dưới, phỏng chừng
không ai là không nghẹn họng.Hai lực lượng tương đương đánh cho phi sa
tẩu thạch, thiên hôn địa ám, đến khi nội lực hao kiệt.Đến khi thất thái
tiếp diễn, hình tượng cả hai không màng cùng vật lộn tay không, không
muốn vứt bỏ bất luận cơ hội đánh bại đối phương nào.
Khi thương
thế chồng chất, khí lực cạn kiệt mà té trên mặt đất, thân thể không có
biện pháp di chuyển nửa phân, bọn họ cũng chỉ có thể hổn hển, nhìn bầu
trời huyết sắc tà dương đạm nhiên dần tắt kia.
Biết rõ chỉ cần
cắn răng công kích một lần nữa thôi, đối phương phỏng chừng sẽ bại trận. Nhưng đừng nói nội lực đan điền đã nhược hư, ngay cả ngón tay cũng
không giơ lên được một ngón.
Hai người nằm trên đất yên lặng hồi lâu, cơ thể hầu như giống nhau, chống lên, lảo đảo đứng dậy.
Văn Sát và Hàn Tử Tự liếc nhau, ngoài cừu hận quen thuộc, còn có một cảm
giác kính phục kỳ phùng địch thủ khó hiểu. Bất quá, mặc dù là vậy, cũng
vô pháp cải biên số mệnh đối kháng giữa hai người.
Văn Sát cười
lạnh: “Tại địa bàn của ta cướp người, Hàn môn chủ thật sự tài cao mật
lớn. Tuy rằng hiện tại ta không bắt được ngươi, nhưng chỉ cần ta phát
tín hiệu, đợi *** anh ở Vô Xá cốc tới, ta không tin là ngươi còn mạng mà quay về.”
Hàn Tử Tự nghe lời này thần sắc không sợ hãi, không tức giận mà là cười, “Đột nhiên rất muốn đánh cược với Văn đường chủ.”
Hàn Tử Tự yên lặng nhìn Văn Sát.
“Văn đường chủ ngươi có phải cho rằng chỉ cần giết ta, là có thể dễ dàng đoạt lại Mạc Ly?”
Văn Sát vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền ẩn cái cảm giác vô cùng kinh ngạc đó đi, “Hàn môn chủ đừng ngại nói thẳng.”
Hàn Tử Tự cười: “Nếu ta không đến Diêm Vương điện không được, ta đây cũng
không biết phải làm sao mới tốt cho Mạc Ly.Nếu ta đi, tuyệt sẽ không lưu hắn lại dương gian cho ngươi chà đạp.”
Văn Sát cuồng tiếu: “Hàn
Tử Tự ngươi được lắm, không hổ là khôi thủ chính đạo, ngay cả loại
chuyện kéo người ta xuống nước cũng có, thật chính khí hào hùng, Văn mỗ
bội phục, bội phục!”
Hàn Tử Tự nói: “Cho nên ta muốn đánh
cược—Đánh cược với Văn đường chủ ngươi, giết ta bỏ Mạc Ly, hay là, để
Hàn mỗ ta hôm nay bình an đi xuống Thanh Phong nhai?”
Hai người
ra vẻ vân đạm phong khinh tán gẫu, ánh mắt lại cực kỳ âm ngoan chĩa về
đối phương. Hàn Tử Tự hiểu rõ giá trị con người Mạc Ly hơn bất kỳ ai.
Lược đi ân cứu mạng của Mạc Ly với Văn Sát, coi như Văn Sát đã quên thời gian qua lại kia, hắn cũng tin rằng, tính cách thiện nhược thủy của Mạc Ly có thể thu phục được ma đầu Văn Sát.
Cộng thêm việc Vương
Chấn nằm vùng trong Vô Xá cốc, sớm đã đem từng chi tiết nhỏ giọt khi hai người họ chung sống báo cáo không sót, nếu chưa tin chắc như thế, Hàn
Tử Tự sẽ không liều lĩnh xông vào phạm vi thế lực của Vô Xá cốc.
Văn Sát im lặng một lát, ánh mắt đổi mấy lượt, “Nếu Hàn môn chủ thích trò
chơi kích động như vậy, thế thì, ta cũng có một đề nghị.”
Hàn Tử
Tự không hổ là nhân vật xử kinh bất biến, cho dù đang ở trong tình thế
hạ phong bị vây hãm, cũng vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với đối thủ,
không hề mất phong độ, “Nguyện lắng nghe.”
[38: xử kinh bất biến: thấy việc kinh động mặt không đổi sắc.]
Văn Sát cười thật tà mị: “Nếu Hàn môn chủ đã thích đánh cược, ta đây cũng
cược với Hàn môn chủ ngươi một ván.Lần này ta để Hàn môn chủ ngươi không tổn thương một cọng tóc nào rời khỏi phạm vi thế lực Vô Xá cốc, ta bảo
chứng, không truy sát, không mai phục, thậm chí sau này một thời gian
dài, ta cũng sẽ không đi quấy rầy ngươi và Mạc Ly.”
Hàn Tử Tự nhíu mày: “Nghe vậy, có vẻ như Văn đường chủ muốn chịu thiệt?”
Văn Sát tiếp tục: “Hàn môn chủ chớ vội, ta chưa nói xong, đằng sau mới là
trọng yếu.Kỳ thật Mạc Ly trước khi gặp ta, cùng Hàn môn chủ có chút ân
oán xích mích, Văn mỗ ta cũng biết được một chút. Nếu như không có Du
Long Tinh Mạc Ly tương tặng, tuyệt thế danh binh Du Long kiếm kia cũng
quyết không đến được tay ngươi phải không?”
Văn Sát bật ra tiếng
cười trào phúng: “Về phần thủ đoạn nhìn tưởng quang minh chính đại mà
Hàn môn chủ đã dùng, ta sẽ không khen ngợi nữa.Cho nên, ta đánh cược,
Mạc Ly chỉ là tiểu hồ ly giảo hoạt, cho dù rơi vào tay ngươi, vô luận
ngươi có đối xử với hắn tốt như thế nào, hắn cũng vẫn muốn tìm cách rời
khỏi ngươi.”
Hàn Tử Tự cười lạnh: “Về việc này, Văn đường chủ có phần chắc chắn nhỉ?”
Văn Sát đáp: “Chắc chắn hay không là chuyện của ta, Hàn môn chủ cần nói, cược hay không cược ván này?”
Mí gian Hàn Tử Tự cau lại: “Thắng thua thế nào?”
“Thế này, Hàn môn chủ dự định tiếp tục cược?” Văn Sát cười to lên, “Nếu Hàn
môn chủ có thể làm rung động Mạc Ly, để hắn cam nguyện ở lại bên ngươi,
như vậy, Văn mỗ ta không những bảo chứng không phản đối chủ ý của Mạc
Ly.Hơn nữa, khi ta sinh thời, đem Vô Xá cốc thoái ẩn, tuyệt đối không
xuất hiện trước mặt Thiên Đạo môn!”
Hàn Tử Tự nghe vậy, trong lòng thất kinh.
Không ngờ Văn Sát có thể vì Mạc Ly, bày ra lợi thế lớn vậy.
“Nếu Hàn môn chủ nói không làm được, như vậy thìlà ngươi thua. Đến lúc đó, ta muốn cùng ngươi đàm luận một giao dịch.”
Hàn Tử Tự nói: “Đàm luận giao dịch có thể, nhưngcuối cùng chấp thuận hay không, vẫn phải do ta quyết định.”
Văn Sát đáp: “Hàn môn chủ sinh ý thật một chút cũng không thiệt a.Nhưng
không sao, tin rằng lúc đó, cho dù Hàn môn chủ ngươi cũng sẽ không chịu
nổi sự hấp dẫn ấy.”
Hàn Tử Tự trầm mặc không đáp, đơn giản tiếp nhận ước định này.Thời gian đối thoại kết thúc, thể lực của cả hai đã tạm bình phục.
Hàn Tử Tự chắp tay với Văn Sát: “Đã vậy, Hàn mỗ đi trước.”
Văn Sát quay về phía tà dương đang lặn xuống vân gian, trong tâm trí chỉ còn lại một từ…